Nine cho rằng Thẩm Thanh Huyền đang an ủi mình, nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ ăn ngay nói thật.
Một Cố Kiến Thâm đơn thuần như tờ giấy trắng, không hiểu bất kỳ thứ gì thực sự khiến y hứng thú.
“Thiết lập lại” Cửu chỉ là phỏng đoán, nhưng cực kỳ có tính khả thi.
Nine tạo ra Cửu vô cùng hoàn mỹ, mặc dù không thể vận chuyển Chung cốc khổng lồ, nhưng giữa họ có đường truyền, bằng không Nine cũng không có khả năng trở thành Cửu.
Nếu đã vậy, cần gì phải thiết lập quá nhiều?
Chi bằng hủy bỏ hết mọi thứ, chỉ để Nine ra ngoài.
Nine tràn đầy cảm xúc khi không ở Chung cốc sẽ ra sao? Trước khi gặp Thẩm Thanh Huyền, chẳng phải lúc đó Nine cũng không có tình cảm đấy thôi?
Đây là biện pháp giải quyết do Thẩm Thanh Huyền nghĩ ra.
Nếu lần đầu y có thể giúp Nine “sống”, vậy lại làm thêm lần nữa.
Huống hồ hiện giờ Nine là Cố Kiến Thâm, sợ rằng còn đơn giản hơn cả lần đầu.
Nine hỏi y: “Cửu cần phải chịu trách nhiệm rất nhiều công việc, không lẽ cũng hủy hết?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Hủy hết đi.”
Nine lại hỏi: “Vậy hoạt động của Chung cốc …”
Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Giao cho em, em có thể xử lý tốt.”
Nine hoàn toàn tin tưởng y, căn bản sẽ không nghĩ gì khác, dù Thẩm Thanh Huyền có thật sự muốn 《Chung cốc》, chỉ cần y mở miệng, hắn cũng sẽ tặng nó cho y mà chẳng hề chớp mắt.
Nine lại xác nhận với y: “Hủy sao?”
“Ừ!” Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Lát nữa chúng ta cùng ra.”
Nine đáp: “Ừ.”
Bọn họ cùng ra ngoài hiện thực.
Thẩm Thanh Huyền thoát khỏi khoang trò chơi, lập tức đi tìm Cửu.
Cửu ngồi trong phòng khách một cách nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.
Thẩm Thanh Huyền đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền gọi hắn: “Nine?”
Con ngươi màu đỏ của Cửu lóe lên, thấp giọng gọi: “Liên Hoa.”
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, nửa quỳ trước mặt hắn, hai tay đặt trên đầu gối hắn rồi bảo: “Anh có gì muốn làm không?”
Cửu rũ mắt nhìn y, sau một lúc thì lắc đầu: “Không có mệnh lệnh gì.”
Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn, hỏi: “Có cảm nhận được nhiệt độ tay em không?”
Cửu trả lời: “32 độ C, 89.96 độ F.”
Câu trả lời này … Thẩm Thanh Huyền bật cười thành tiếng, nhưng không sửa lại, y tiếp tục hỏi hắn: “Vậy anh có thấy nhiệt độ bàn tay em dễ chịu không?”
Cửu trả lời rất thành thật: “Nhiệt độ hơi thấp, lạnh, không thể nói là dễ chịu.”
Cái người này!
Thẩm Thanh Huyền không rút tay về, ngược lại còn dùng sức cọ lên mu bàn tay hắn: “Còn hiện giờ?”
Cửu đáp: “Nhiệt độ đã tăng 0.66 độ F.”
Không đợi hắn nói xong, Thẩm Thanh Huyền đã ngắt lời: “Dễ chịu không?”
Cửu ngập ngừng, lắc đầu: “Không thể phán định.”
Thẩm Thanh Huyền dùng sức kéo hắn ngã xuống thảm: “Vậy còn thế này?”
Hai người ngồi trên thảm, mặt đối mặt nhìn đối phương, tay Thẩm Thanh Huyền đặt vào lòng bàn tay hắn.
Da Cố Kiến Thâm sạm màu hơn Thẩm Thanh Huyền, bàn tay cũng lớn hơn y một vòng, tay Thẩm Thanh Huyền áp lên lòng bàn tay hắn càng dễ nhận thấy những chi tiết đó hơn.
Ngón tay Cố Kiến Thâm hơi cựa quậy.
Thẩm Thanh Huyền nhạy bén phát hiện, bèn hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu.
Thẩm Thanh Huyền không vội nóng nảy, y cùng hắn mười ngón đan nhau, lại hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Cố Kiến Thâm: “Không thể phán định.”
Thẩm Thanh Huyền bỗng nảy ra ý tưởng, bèn rút tay, song rất nhanh lại đặt lên, lần này là y nắm tay hắn: “Nào, thử bọc lấy tay em xem.”
Cố Kiến Thâm nghe lời không cần nghĩ, năm ngón tay co lại, khóa tay Thẩm Thanh Huyền vào lòng bàn tay mình.
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn.
Lần này, không cần y hỏi, bởi vì tay Cố Kiến Thâm đã dùng sức, nắm chặt tay y kín không kẽ hở, mà đôi mắt đỏ xinh đẹp kia của hắn khẽ lấp lánh.
Thẩm Thanh Huyền thở dài trong lòng.
Đây là một bài kiểm tra tâm lý đơn giản: đặt vào lòng bàn tay, Cố Kiến Thâm không phản ứng nhiều; mười ngón đan xen, phản ứng tương đối bình thản; nhưng khóa tay y vào lòng bàn tay hắn, hắn lại có tín hiệu dao động rất rõ.
So ra có thể thấy Cố Kiến Thâm thích tiếp xúc cuối cùng hơn.
Đặt Thẩm Thanh Huyền trong lòng bàn tay có thể khiến hắn vui vẻ.
Nói đến cùng, vẫn là vì hắn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Cũng như người quá tự ngạo sẽ càng thêm tự ti, càng muốn nắm trong tay, càng e ngại sẽ mất đi.
Đương nhiên hành động này vẫn còn một hàm nghĩa khác, nắm giữ — cũng mang ý nghĩa bảo vệ.
Hắn muốn bảo vệ Thẩm Thanh Huyền.
Nó không liên quan gì đến việc mạnh mẽ hay không, bởi vì quý trọng, nên mới khắc bảo vệ vào bản năng.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Nhớ kỹ, thế này chính là thoải mái.”
Cố Kiến Thâm càng dùng sức nắm tay y.
Tiến triển như vậy đã nhanh lắm rồi, đương nhiên cũng có liên quan đến việc hắn là Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền rút tay về, cho Cố Kiến Thâm thời gian để hắn “ghi nhớ” cảm giác này.
Hãy nhớ, để lần sau có thể phán định.
Thẩm Thanh Huyền không làm gì thêm và cũng chẳng nói gì thêm, y không ngừng lặp lại hành động nắm tay này với Cố Kiến Thâm.
Dĩ nhiên cũng có thể nói là Cố Kiến Thâm đơn phương nắm tay y.
Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nắm tay em thế này.”
Đối với Cố Kiến Thâm, câu nói này thật lạ lẫm.
Bất kỳ lúc nào? Thế nào là bất kỳ lúc nào? Không thể phán định.
Thẩm Thanh Huyền biết hắn đang nghĩ gì, nhưng y cố tình nói như vậy: “Không sao, nếu không tìm được đáp án thì đừng tìm.”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, hỏi y: “Cứ luôn nắm có được không?”
Thẩm Thanh Huyền mím môi cười: “Được chứ.” Đó cũng nghĩa là bất kỳ lúc nào, không sai.
Thế là Cố Kiến Thâm không chịu buông tay.
Thẩm Thanh Huyền mặc hắn nắm tay mình thật lâu, thế rồi bỗng cất lời: “Anh cứ nắm như vậy tay em sẽ mất cảm giác đó.”
Cố Kiến Thâm lập tức buông tay.
Thẩm Thanh Huyền thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn thế nào là “con người luôn thay đổi”, y lại bảo: “Nào, lại nắm tay em đi.”
Cố Kiến Thâm do dự đi trông thấy.
Do dự thế này đúng là tiến bộ rất lớn.
Phải biết rằng, não bộ xử lý tình huống nhanh hơn con người rất nhiều, do dự như thế chứng tỏ đã vượt qua phạm vi tính toán của hắn, nên hắn đang tìm biện pháp giải quyết.
Đây không phải tự hỏi thì còn là gì?
Thẩm Thanh Huyền giục hắn: “Anh không muốn nắm tay em ư?”
Cố Kiến Thâm thành thật: “Muốn.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy vì sao không nắm?”
Cố Kiến Thâm: “Không thể thương tổn em.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Vậy anh muốn nắm chặt tay em hơn, hay không muốn thương tổn em hơn?”
Đối với câu hỏi này, Cố Kiến Thâm trả lời rất nhanh: “Không thể thương tổn em.”
Thẩm Thanh Huyền bật cười, rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn: “Nắm một lúc rồi buông ra, em sẽ không bị thương.”
Cố Kiến Thâm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Dựa theo nguyên tắc khéo quá hóa vụng, Thẩm Thanh Huyền đến điểm thì ngừng.
Sau đó y vào thư phòng, chuẩn bị tiếp nhận công việc của Cửu tiên sinh.
Không xem còn đỡ, xem xong … Thẩm Thanh Huyền đau đầu gần chết.
Tất nhiên y có thể xử lý chúng, nhưng không có nghĩa y bằng lòng.
Những công việc buồn tẻ, nhàm chán lại còn rườm rà, không bằng y dùng thời gian này để vẽ tranh viết chữ còn hay hơn.
Nhưng trước mắt là thời khắc quan trọng, y phải khơi mào “gánh nặng cuộc sống” của hai người.
Thẩm Thanh Huyền bỗng nhớ đến thời gian mình làm “Thẩm hoàng hậu”, không thể không giải quyết chính sự thay cho Cố rảnh rỗi.
Người máy Cố vô cùng trâu bò, ỷ mình có tốc độ vận hành phi phàm bèn một mình chọi việc của trăm người, tất cả chức vị của Chung cốc gần như đều do hắn đảm nhiệm.
Thẩm Thanh Huyền không phải người máy, thể xác này vẫn là người bình thường, dù y có cường hóa cũng không chịu nổi lượng công việc khổng lồ này.
Thật sự không ngờ, tiếp nhận 《Chung cốc》 lại là việc khó giải quyết đến thế!
Nhưng cũng không thể giao tiếp cho Cố Kiến Thâm, y phải để Cố Kiến Thâm rảnh rỗi, ít đụng vào những thứ được trình tự hóa, để hắn dành càng nhiều thời gian để suy xét và trải nghiệm.
Thẩm Thanh Huyền cũng hết cách rồi, chỉ có thể đao to búa lớn bắt đầu đưa Chung cốc vào hoạt động.
Không có người? Vậy thông báo tuyển dụng!
Không có tâm phúc? Vậy dựa vào nhân cách chọn lọc ra người thích hợp.
May mà cả Chung cốc đều thuộc về Cửu, cho nên Thẩm Thanh Huyền làm gì cũng thuận lợi, hoàn toàn không bị ai ngăn cản.
Dù vậy, hành động của y cũng khiến bên ngoài cực kỳ oanh động.
Địa vị Cửu tiên sinh vốn tôn quý, nhất cử nhất động của hắn đều có vô số người nhìn chằm chằm.
Chung cốc thay đổi quá lớn, dẫn đến không ít người bàn về thuyết âm mưu.
Thẩm Thanh Huyền đề bạt trọng dụng người mới, cường thế tập quyền, rốt cục muốn làm gì?
Muốn làm Cửu tiên sinh mất quyền, nuốt trọn 《Chung cốc》 ư!
Mục gia đúng là can đảm!
Chỉ tiếc không có ai quen thân với Cửu tiên sinh, vì thế chỉ có thể lo lắng suống.
Dĩ nhiên cũng có người rục rịch, xem thường Mục gia cũng xem thường Mục thanh trẻ tuổi, định thừa dịp Cửu tiên sinh bị mê hoặc, thừa dịp Mục Thanh trẻ người non dạ, công phá mạng lưới bảo vệ nghiêm mật của 《Chung cốc》.
Những con sâu ruồi nhặng này nhất định tạo ra rất nhiều phiền toái, nhưng đối với việc này, Thẩm Thanh Huyền luôn xử lý bằng thủ đoạn gió rền mưa cuốn, nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên, dù không cố tình giết gà dọa khỉ cũng đủ khiến cho đám khỉ con kia sợ tới mức trốn chui trốn nhủi trên cây, không dám lộn xộn.
Hai tháng qua, Thẩm Thanh Huyền bận đến nỗi xoay như chong chóng, may mà thành tích khả quan, đã đưa công ty đi vào quỹ đạo, không đến mức xảy ra chuyện vì ông chủ “bãi công”.
Mặc dầu độ này Thẩm Thanh Huyền bận thật, nhưng cũng không lơ là Cố Kiến Thâm.
Từng giây từng phút y đều ở cạnh Cố Kiến Thâm, tuy không cho hắn nhúng tay vào công việc, nhưng lúc nào cũng đặt hắn ở nơi mình có thể trông thấy, thậm chí cố gắng dành thời gian tiến hành trao đổi đơn giản với hắn.
Sau khi công ty náo nhiệt hơn, Thẩm Thanh Huyền hy vọng có thể thông qua việc kết giao với nhiều người khác nhau để đánh thức cảm xúc của Cố Kiến Thâm.
Bận bịu đến hơn 11 giờ, Thẩm Thanh Huyền mới đứng dậy duỗi người.
Y vừa cử động, Cố Kiến Thâm lập tức ngửa đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Em mệt quá, có thể ôm em một cái không?”
Sau nắm tay thì ôm cũng trở thành hạng mục hàng ngày, là chuyện Cố Kiến Thâm thích nhất mà cũng “rành nhất”.
Nắm tay thì thích nắm chặt tay y, khi ôm cũng thích khóa cả người y vào trong ngực.
Thẩm Thanh Huyền không hề e ngại, chẳng qua cơ thể này của Cố Kiến Thâm quá cứng, bị hắn siết vào ngực không thể nói là thoải mái.
Nhưng chỉ cần hắn thích là được, việc gì y cũng chiều theo hắn.
Cứ thế làm từng bước, theo lý nên tiến hành bước kế tiếp rồi.
— Dùng tình dục để kích thích bản ngã.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một đống phim heo do mình dự trữ, không biết có nên thực hiện hay không.
Lỡ đâu Cố Kiến Thâm không phản ứng, y lại nóng phát ngốt cả người thì phải làm sao?
Tính kỹ lại, đã hai tháng rồi hai người không làm, Thẩm Thanh Huyền có hơi muốn.
Y do dự, cuối cùng vẫn quyết định chờ đợi.
Chờ cho tình huống ổn định hơn.
Một lần chờ đợi này thế mà chờ được “đại đột phá”.
Bởi vì 《Chung cốc》 sẽ định kỳ cập nhật một lần, cả công ty ai nấy cũng bận rộn, ban đầu vốn do Cửu xử lý, đối phó từng phút từng giây, nhưng Thẩm Thanh Huyền cố tình rèn luyện khả năng ứng đối của đoàn đội hiện giờ, cho nên dẫn dắt họ dằn vặt cả một ngày một đêm.
Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tố chất cơ thể này của y quả thực không xong, làm việc với cường độ cao khiến cho giá trị mệt mỏi đã thăng đến đỉnh điểm.
May mà Thẩm Thanh Huyền có cường độ tinh thần cao, bằng không đã sớm chống đỡ hết nổi.
Dù vậy y vẫn mệt chết đi, cần có thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong lúc mơ hồ, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy cửa mở ra, y cứ tưởng Cố Kiến Thâm trở lại.
Mặc dù đã nói muốn uống nước, nhưng hiện giờ y chẳng muốn động dù chỉ là một ngón tay, cho nên nước ấy à … cũng hết sức để uống rồi.
Thôi, tạm ngủ một lát, Thẩm Thanh Huyền nghĩ thế.
Người tới không phải là Cố Kiến Thâm, mà là một thanh niên tên Đỗ Dịch.
Cậu đến đưa văn kiện, nhưng vừa vào phòng liền bắt gặp Thẩm Thanh Huyền đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong hai ba tháng ngắn ngủi, từ khinh thị ban đầu, hiện giờ cậu đã hoàn toàn tin phục Thẩm Thanh Huyền!
Cậu vốn xem thường tên Mục Thanh đầy “dã tâm” này, nhưng hiện giờ lại cảm thấy y rất có mị lực.
Còn trẻ và lại thanh tú như thế, thế mà rất có thủ đoạn và năng lực mạnh mẽ.
Trong cuộc họp đầu tiên, cậu đã ghi tạc từng câu từng chữ của Mục Thanh vào lòng.
Sau đó y dẫn dắt họ làm được rất nhiều việc khó thể tưởng tượng, có khả năng đến tận cuối đời không thể làm được, đồng thời cũng giúp họ học hỏi được rất nhiều.
Đỗ Dịch không thích đàn ông, nhưng cậu phải thừa nhận từ tận đáy lòng: Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ theo đuổi y.
Thế nhưng quá đỗi xa vời.
Kể cả khi y chưa lập gia đình, cậu vẫn cảm thấy đời này mình không có bản lĩnh chạm vào y.
Vậy nên Đỗ Dịch chưa bao giờ vọng tưởng quá nhiều, nhưng đêm nay … bận rộn lâu như thế, vào giây phút thần kinh thả lỏng, cậu bắt gặp một Mục Thanh không hề phòng bị.
Trong lòng cậu bỗng trỗi dậy niềm xúc động không thể kiểm soát.
Cậu sẽ không làm gì cả, chỉ … chỉ muốn chạm vào y một chút thôi.
Dù là tay cũng được, cậu chỉ muốn thử xem y có phải thực sự là người, mà không phải cực quang ngoài hành tinh không thể với tới.