Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 198: Hoa tuyết liên



Đẹp ư? Rốt cuộc đẹp chỗ nào?

Thẩm Thanh Huyền cúi đầu, nhìn bản thân được phản chiếu trên hồ băng … trắng, thật trắng, cực kỳ trắng.

Ngoài điều đó ra … chẳng phải cũng chỉ là hoa thôi sao, có gì khác với mọi người đâu. Họ đều là hoa, có lá có rễ giống nhau … À, rễ của y thì bảo thủ hơn một tý, không thích móc nối với người khác ở dưới nước.mingtian023.

Nếu nói y khác với mọi người, Thẩm Thanh Huyền cho rằng chắc là khác về mặt tư tưởng.

Chẳng hạn như mọi người đều cảm thấy màu trắng đẹp, họ thích màu sắc băng thanh ngọc khiết, mà y … y dù thế nào cũng không thích, y thấy cá nhỏ thỉnh thoảng dạo chơi trong hồ băng còn đẹp hơn tộc tuyết liên họ gấp mười lần!

Thẩm tuyết liên “giác ngộ tư tưởng” quá cao, không hợp với đồng tộc, theo lý với tính cách này, y nên bị xa lánh, nhưng ai bảo y thuộc tộc tuyết liên  — sinh tại nơi băng thiên tuyết địa, trở thành tuyết liên hiếm có nơi không người.

Cao lãnh là một trong những đặc tính của giống này.

Đừng thấy tộc tuyết liên móc nối nhau dưới nước, ở trên hồ băng, chúng muốn bao nhiêu lãnh cảm thì có bấy nhiêu, chưa kể còn cực kỳ lạnh nhạt với ngoại tộc, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn.

Vậy mà trong chủng tộc cao lãnh ấy lại xuất hiện một Thẩm tuyết liên cao lãnh thế kia, sao bọn họ có thể không tán thưởng?

Cho nên Thẩm Thanh Huyền càng không để ý tới họ, bọn họ càng tôn sùng, càng cảm thấy y đẹp, coi y là hoa tuyết liên đẹp nhất trong thiên địa.

Dĩ nhiên, tuyết liên có cao lãnh cỡ nào cũng luôn hướng về thần.

Thế giới này, ai mà chẳng hướng tới thần vực? Ai không khát vọng được thần ưu ái? Ai không muốn phụng dưỡng bên cạnh thần?

Muốn! Từ lúc mở linh trí đã muốn, chưa mở linh trí cũng đã dựa vào bản năng mà hướng về.

Thần thị đến hồ băng cũng thuộc tộc tuyết liên, nhưng họ đã được thần soi sáng, biến thành một hình dạng khác.mingtian023.

Nhóm tuyết liên trông từ xa, tâm hướng về nơi ấy. Đẹp quá, họ đều thành hình dáng của thần, có cơ thể thon dài, có mái tóc dài màu bạc buông xuống, có làn da trắng tuyết cùng đôi mắt ngân sắc.

Bọn họ bước trên băng tuyết, như được sự săn sóc của những vì sao, rực rỡ lóa mắt; nơi họ bước qua có ánh sáng lập lòe, là bông tuyết trong suốt, là ánh chiều tà xinh đẹp, là thánh quang soi rọi.

Lục ca nói khẽ với Thẩm Thanh Huyền: “Tiểu Cửu, em sẽ giống họ ư?”mingtian023.

Thẩm Thanh Huyền không biết nữa, không phải y ghét hình thái của họ, nhưng tóc bạc mắt bạc da trắng áo bạc … có khác gì với chủng tộc tuyết liên họ đâu?

À, cũng có chỗ khác, chẳng hạn như Thẩm Thanh Huyền không thể rời khỏi hồ băng, nhưng họ lại có thể tùy ý hành tẩu trên mặt tuyết.

Lục ca lại bảo: “Bọn họ đẹp quá, sau này em nhất định còn đẹp hơn.”

Không phải Thẩm Thanh Huyền muốn tỏ ra “cao lãnh”, mà là thật sự không thể gật bừa ngôn luận của Lục ca, cho nên ngậm miệng không nói.

Lục ca sớm đã thành quen, nên không hề nản chí, trái lại còn hưng phẩn, nhún nhảy nói: “Tiểu Cửu, anh có thể chạm vào em không?”

Thẩm Thanh Huyền tặng hắn một chữ: “Không.”

Lục ca ủ rũ: “Chỉ một chút thôi mà.”

Thẩm Thanh Huyền phiền nhất là họ cứ dính lấy nhau dưới nước, y không nói thêm gì, chỉ cách Lục ca xa thêm chút.

Lục ca muốn thất vọng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bọn họ đều là linh tộc, tuy linh tộc có thể may mắn khai trí, nhưng khác với thần, họ vẫn ham mê bản năng. Động vật đều hành động theo bản năng, đến tuổi giao hoan sẽ vâng theo bản năng mà chẳng thèm ngó ngàng. Thần sẽ không bị quấy nhiễu bởi chuyện này, họ có sự tự chủ mạnh mẽ, quản thúc được bản năng. Mà linh tộc là thể nằm giữa thần và động vật, họ biết quản thúc mình, nhưng không chống cự nổi hấp dẫn bản năng, cho nên trước sau không thể thành thần.

Nhưng nếu may mắn được phụng dưỡng bên cạnh thần, họ sẽ có cơ hội được hun đúc thành thần! Giống thần thị kia vậy, đã có tư thái của thần, ngày sau có khả năng trở thành tân thần!mingtian023.

Cho nên nhóm tuyết liên rất hâm mộ đối với Thẩm Thanh Huyền sắp được chọn.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền không hưng phấn như họ, nhưng cũng thấp thỏm chờ mong, tốt xấu gì cũng có thể rời khỏi hồ băng, rời khỏi cánh đồng tuyết này, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

— Chỉ mong thế giới ngoài kia khác với nơi đây.

Các thần thị không nói gì, họ bước vào hồ băng 一 bước qua tuyết liên nở rộ ngập tràn, cuối cùng dừng trước mặt Thẩm Thanh Huyền.

Tất cả mọi người đều nín thở, kích động và sốt sắng quan sát.

Thẩm Thanh Huyền có hơi bất an, dù sao y cũng không biết con đường phía trước có những gì, mà thần thị trước mắt cũng thật xa lạ.

Các thần thị rất dịu dàng, vị đứng đầu cúi người, ống tay áo bạch sắc rơi xuống hồ băng, nhưng không bị thấm nước, hắn nhẹ nhàng nâng Thẩm Thanh Huyền lên, cất giọng ôn hòa: “Đừng sợ, ta tới đón ngươi đến thần vực.”

Hắn rất đẹp, màu da trắng trong, bóng loáng và nhẵn nhụi, nhưng tuyết liên cả hồ đều nhìn ra.

Nhan sắc của Tiểu Cửu còn đẹp hơn thần thị.

Nếu y biến thành thần thị, đến cùng sẽ đẹp tới nhường nào? Nhóm tuyết liên bần cùng không thể tưởng tượng được.

Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền được nâng lên, y có hơi khó chịu. Tuy rằng vẫn ghét hồ băng, nhưng đây là nhà y, ở lâu nên cũng có tình cảm, bất thình lình rời khỏi vòng tay nó, y thấy rất bất an.

Thần thị cũng rất săn sóc, hắn đổ một lượng lớn nước hồ băng vào đĩa ngọc cho Thẩm Thanh Huyền, lần thứ hai được độ ấm quen thuộc ôm lấy, Thẩm Thanh Huyền an tâm không ít.

Suốt cả quá trình, thần thị luôn hành động thận trọng và cẩn thận, luôn để ý tới tình trạng của Thẩm Thanh Huyền.

Bọn họ cùng tộc với nhau, dù hình thái khác biệt nhưng vẫn biết cảm thông, thần thị nói: “Nếu ngươi khó chịu thì nói ta biết.”

Thẩm Thanh Huyền: “Không sao.”

Y vừa cất lời, thần thị thoáng sững sờ, sau đó bảo: “Giọng của ngươi thật êm tai.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Y vậy mà không biết đó.mingtian023.

Thần thị bảo: “Yên tâm, thần sẽ thích ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền không quan tâm lắm, y không cần người khác thích, y chỉ muốn xem trên thế gian này liệu có thứ gì có thể khiến mình thích hay không.

Sự ra đi của Thẩm Thanh Huyền không mang đến bao nhiêu ưu thương, trái lại cả hồ băng đều vui mừng cho y. Cha mẹ y xem đây là niềm tự hào, tám huynh đệ tỷ muội của y cùng vô số con cái của họ cũng kiêu hãnh vì y.

Hàng trăm gốc cây tuyết liên nhà họ đang chờ mong “người con tiếp theo của thần” giáng lâm.

Đây là sứ mệnh của họ, cũng là điều duy nhất họ theo đuổi từ lúc sinh ra.

Sau khi rời khỏi hồ băng, Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa kịp thích ứng, mặc dù cả người được bao quanh bởi nước hồ băng, nhưng xúc cảm đã thay đổi.

Dường như rời khỏi hồ băng rồi, nước đã nảy sinh biến hóa, y không còn dễ chịu như trước, chỉ thấy hệ rễ đau đớn rất nhỏ.

Thần thị kịp thời phát hiện, nói: “Ngươi tạm thời chịu đựng, đến thần điện sẽ điều chỉnh giúp ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Vâng.”mingtian023.

Thần thị nói: “Bên ngoài hiếm nơi có cùng môi trường như cánh đồng tuyết, ngươi phải tập thích nghi thôi.”

Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên, y rất muốn biết bên ngoài là như thế nào, nhưng không tiện hỏi ra miệng.

Bởi vì y nhận ra, các thần thị không im lặng như trong tưởng tượng của đám tuyết liên, họ đang giao tiếp, nhưng cách giao tiếp không giống tộc tuyết liên, mà là dùng một phương thức kỳ lạ.

Thẩm Thanh Huyền không nghe được nên rất cẩn thận. Có thể ít nói bao nhiêu thì ít nói bấy nhiêu, dù sao y sắp rời khỏi cánh đồng tuyết rồi, rất nhanh có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Ôm nỗi chờ mong ấy, Thẩm Thanh Huyền được các thần thị đưa tới biên cảnh.

Khi sắp sửa ra ngoài, các thần thị lại bảo với y rằng: “Ngoài kia rất sáng, ngươi ở trong đây một lát.” Dứt lời, họ bỏ y vào một chiếc lọ tối đen.

Thẩm Thanh Huyền rụt người, y không thích màu đen, còn ghét sự u ám vô biên vô hạn này hơn cả màu trắng.

Bên ngoài sáng lắm ư? Vì sao sáng y lại không thể nhìn? Y không sợ sáng, y muốn xem thử.

Chỉ có điều Thẩm Thanh Huyền không nói ra nửa lời, y kìm nén cảm xúc, cũng hiểu mình không nên gây phiền cho người ta. Rời khỏi cánh đồng tuyết rồi, bên ngoài hoàn toàn xa lạ với y, y phải nghe theo lời thần thị.

Sai hay đúng gì cũng vậy, y không có năng lực phản kháng.mingtian023.

Thẩm Thanh Huyền lặng lẽ trong bóng tối, chỉ có nước hồ băng cung quanh mang đến cho y chút an ủi.

Bên ngoài hết sức yên tĩnh, không có lấy một âm thanh nào. Có lẽ cũng không thực sự im lặng, vì nếu giao tiếp theo cách của họ, y không nghe được.

Rời khỏi cánh đồng tuyết chưa? Ra tới thế giới bên ngoài chưa? Rất sáng là như thế nào nhỉ? Tuyết đầu mùa trên tuyết nguyên cũng rất sáng, nhưng y rất ghét màu trắng bạc ấy, nó quá chói mắt, Thẩm Thanh Huyền không thích tý nào.

Chẳng lẽ bên ngoài còn sáng hơn màu trắng bạc? Rốt cuộc nó trông như thế nào, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tò mò, nhưng không hỏi một câu.

Xét về tuổi tác và kinh nghiệm trải đời của y, thế này đã được xem là bình tĩnh lắm rồi.

Không biết đã qua bao lâu, vì chung quanh quá tối quá yên tĩnh, Thẩm Thanh Huyền không thể phán đoán thời gian đã trôi qua lâu mau. Đến khi chung quanh bừng sáng, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mình được nâng lên. Y muốn nhìn chung quanh.

Thế giới bên ngoài rốt cục có hình dáng ra sao!

Thẩm Thanh Huyền ôm đầy chờ mong, vậy mà chờ đợi y là sự thất vọng tràn trề.

Đây là bên ngoài ư? Chẳng phải đã rời khỏi cánh đồng tuyết rồi sao? Vì sao không có gì thay đổi … cũng là màu trắng, cũng là hồ nước, chỉ khác là không nhìn thấy bầu trời hay ngôi sao nào ở đây.

Thần thị nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, khôi phục cho tốt.”

Thẩm Thanh Huyền được đặt vào hồ, băng thủy lập tức bao quanh y, làm y cảm thấy rất dễ chịu: “Cảm ơn.”

Thần thị nói: “Không có chi, chờ ngày thần mộc đến, ta sẽ tới đón ngươi.”

Ngày thần mộc? Thẩm Thanh Huyền không hiểu, nhưng trông thần thị không định nói thêm, nên y không truy hỏi.

Nhưng cứ an bài thế này, Thẩm Thanh Huyền cũng không vui. Y rời khỏi cánh đồng tuyết này lại đến cánh đồng tuyết khác, mà ở đây chỉ có mình y.

Y không cô đơn, cũng thích thanh tĩnh, chẳng qua thấy hơi thất vọng, cực kỳ thất vọng với thế giới bên ngoài, y cho rằng mình sẽ thấy gì đó khác biệt, kết quả tất cả đều giống nhau.

Nếu đã giống nhau, ra ngoài hay không thì có gì khác?

Thẩm tuyết liên ngồi yên trong hồ băng, ôm nỗi ưu thương nhàn nhạt.

Cho đến một ngày nọ, “tuyết sơn” bỗng lộ ra một khe hở.

Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên, thì ra “tuyết sơn” có thể vỡ ra ư?

Y tò mò nhìn sang, một tia sáng tỏa ra từ khe nứt, nó không mang màu trắng bạc, mà là một màu rất mềm và ấm — sau này, Thẩm Thanh Huyền mới biết đó là màu vàng ấm.

Ngay sau đó, cảnh tưởng khiến y sững sờ xuất hiện.

Một đóa hoa xinh đẹp khó thể diễn tả hiện hữu trước mặt y.

Vì sao nó có thể mang một màu rực cháy đến thế, có ngoại hình như thế, thậm chí còn rực rỡ hơn vầng sáng mềm mại kia nữa!

Thẩm Thanh Huyền nhìn đến ngẩn ngơ.mingtian023.

Đóa hoa lén chui vào cũng ngây người.

Hai người nhìn nhau một lúc, bông hoa xa lạ dịch về phía y, nhỏ giọng: “Cậu thật xinh đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền rất muốn trả lại nguyên câu này cho cậu ta!

Bông hoa xa lạ nói: “Tớ là hoa hướng dương, cậu là tuyết liên hả? Cậu thật xinh đẹp, thần nhất định sẽ rất yêu cậu!”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Tớ nào có đẹp? Tớ còn chẳng đẹp bằng một phần mười cậu nữa kìa!

Hoa hướng dương ngại ngùng nói: “Tớ biết trông tớ rất bình thường, không trân quý như cậu, nhưng tớ … tớ …”

Dường như nó khá căng thẳng, cố lấy hết dũng khí để nói: “Tớ có thể kết bạn với cậu không!”

Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Được chứ!”

Hoa hướng dương căn bản không ngờ y sẽ đồng ý, nó chỉ nghĩ y quá xinh đẹp, dù có bị từ chối nhưng vẫn muốn hỏi thử, nào ngờ lại được đồng ý, nó thực sự rất vui, cánh hoa bung xòe càng thêm sáng ngời!

Thẩm Thanh Huyền nhìn đến sững sờ, y cảm thấy rời khỏi cánh đồng tuyết đúng là đáng giá!mingtian023.

Mặc dù thế giới bên ngoài trắng xám như cánh đồng tuyết, nhưng những loài hoa bên ngoài rất khác với tuyết liên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.