Nghe được bốn chữ trước, Thẩm Thanh Huyền đã không thích, về phần “thần thánh nhất”, y hoàn toàn không cảm nhận được.
Sinh ra tại thế giới tín ngưỡng thần, vậy mà y lại ghét thần, nói ra sợ rằng ai cũng phải mở rộng tầm mắt.
Cùng là hoa, hà cớ gì lại chịu đối xử khác biệt?
Uyên và Kim Dương tốt như thế, mặc dù y chưa từng gặp những loài hoa màu đỏ khác, nhưng cũng đoán được không phải tất cả đều xấu, sao lại bị đối đãi phân biệt.
Cũng vì thần có tóc bạc mắt bạc, cho nên tộc tuyết liên mới siêu việt hơn mọi loài?
Cũng vì thần có sở thích như thế, cho nên những loài hoa màu đỏ phải chịu cực khổ sao?
Thần là gì? Hắn dựa vào gì để quyết định vận mệnh người khác!
Thẩm Thanh Huyền vốn có tính phản nghịch, giờ phút này hoàn toàn bị kích phát, cảm xúc bất mãn lên men từ đáy lòng, chờ đợi thời khắc bùng nổ sau cùng.
Kim Dương rời đi, cả băng ốc trở nên vắng lặng, Thẩm Thanh Huyền muốn đi tìm Uyên, nhưng đi khắp thần điện vẫn không thấy hắn đâu.
Ngày thần mộc sắp đến, các thần thị đều bận rộn, hắn cũng đang bận sao? Hay vì không được thần thích nên bị đuổi đi.
Thẩm Thanh Huyền hy vọng là vế trước, nhưng y mơ hồ cảm thấy vế sau khả thi hơn.
Một đêm vô mộng, hôm sau, trời vừa sáng, Thẩm Thanh Huyền lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Băng ốc vẫn như cũ, nước hồ băng cũng không có gì thay đổi, nhưng y cảm nhận được rất rõ một sức mạnh ôn hòa đang ngập tràn trong hồ, tràn ngập trong không khí, rất nồng, không cho người cự tuyệt mà cũng không cách nào sinh ra phản cảm đang vờn quanh y.
Nó thật mâu thuẫn mà cũng lại hợp lý.
Không cần ai nhắc, Thẩm Thanh Huyền cũng biết đây là ngày thần mộc.
Y lẳng lặng chờ đợi, không có sự bàng hoàng vì không biết gì, cũng không có khát vọng với cuộc sống mới, y chỉ có ý chí cùng tín niệm vững chắc của mình! Y sẽ biến hình, sẽ trở thành thần thị, nhưng y tuyệt đối sẽ không giống họ, vĩnh viễn cũng không trở thành họ.
Thần thị thích hay ghét y cũng được, cuộc sống của y toàn bộ đều do y quyết định!
Không lâu sau cửa mở ra, thần thị tuyết liên “xinh đẹp” như gương bước vào, hắn khẽ mỉm cười, trông có vẻ dịu dàng hòa ái nhưng thực chất lại xa cách, tựa như sương tuyết trên tuyết nguyên, như băng tầng trong hồ băng, chỉ có thể phản chiếu ra mỹ lệ, chứ không có vẻ đẹp của chính mình.
— Thần thị tuyết liên đang mô phỏng thần, trở thành cái bóng của thần.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền bỗng thấy phiền muộn. Thần … đến cùng vì sao phải xem hắn là tín ngưỡng!
Thần thị nói: “Ta tới đón ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “Tôi có thể tự đi không?”
Thần thị giật mình, có chút ngạc nhiên, nói: “Để ta giúp ngươi đi, như vậy có thể nhanh hơn.”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Tôi muốn tự đi, được không?”
Thần thị ngập ngừng: “Có thể, nhưng ngươi phải nắm chặt thời gian, không được chậm trễ.”
Thẩm Thanh Huyền: “Tôi sẽ cố sức.”
Thần thị vẫn mang dáng vẻ dịu dàng hiền lành như trước: “Vậy ta đi trước.”
Thẩm Thanh Huyền: “Vâng.”
Thần thị đi rồi, Thẩm Thanh Huyền nhảy khỏi hồ băng, chăm chút lại bản thân rồi cũng ra ngoài.
Hoàn toàn không cần chỉ dẫn, y chỉ cần đi theo cảm giác cũng biết nên đi đâu, bởi vì mọi thứ chung quanh đều đang chỉ dẫn họ.
Thần, thật là hùng mạnh.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền mới biết vì sao thần thị của mình lại sững sờ, vì y rất “ngoại tộc”.
Chung quanh y có rất nhiều hoa nhi, Thẩm Thanh Huyền không biết họ là hoa gì, nhưng đảo mắt nhìn, tất cả đều có màu tuyết trắng, cánh hoa hoặc mượt mà hoặc tinh xảo hoặc óng ánh hoặc mềm mại không giống nhau, nhưng lại có điểm chung — đều trắng như tuyết.
Bọn họ đều được thần thị cẩn thận nâng niu, được che chở, được đối xử kỹ càng, như vật cưng của thiên địa, không thẹn với tên gọi “con của thần”.
Thẩm Thanh Huyền là người duy nhất tự đi một mình — may mà y quá nhỏ, mà họ đều rất cao, nếu không lưu ý căn bản sẽ không phát hiện được y.
Thẩm Thanh Huyền chỉ lớn bằng bàn tay, tuy không bị ai giẫm trúng, nhưng y quá nhỏ để di nguyển, có đi nhanh cỡ nào cũng không kịp, cho nên rất nhanh đã bị bỏ lại thật xa. Y vẫn có sức di chuyển, không hề nóng vội, ngược lại có một sự an tâm khó thể hình dung đang vờn quanh ngực. Nếu đã định sẵn phải trở thành “vật bài trí”, y bằng lòng vất vả hơn một ít, sống thật với bản thân mình hơn.
Đi rồi lại đi, Thẩm Thanh Huyền nhìn về “đại bộ đội” phía sau mình.
Những người đằng trước được thần thị nâng trong tay, rất nhanh đã lên cầu thang.
Thẩm Thanh Huyền thì chậm hơn, nhưng vì ban đầu y di chuyển rất nhanh, nên dù chậm vẫn cách một khoảng xa với phía sau, có điều người phía trước cũng đang dần bỏ lại y, cho nên trên đoạn đường to này dường như chỉ có mình y.
Phía sau y là những loài hoa rực rỡ đủ màu.
Thẩm Thanh Huyền vui mừng quá đỗi, y định đi chậm lại chờ họ, muốn đi chung với họ.
Nhưng y vừa dừng lại, họ cũng dừng …
Thẩm Thanh Huyền hy vọng họ bước lên, nhưng y không cách nào mở miệng, vì hoa nhi rất nhiều, mà y lại cách họ quá xa.
Vì sao họ không tiến lên? Thẩm Thanh Huyền không hiểu, y thử dịch về trước, y vừa đi, họ cũng bắt đầu đi; y ngừng, họ lập tức ngừng lại.
“Nếu không nhanh lên sẽ muộn đấy.” Giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu y, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy thần thị tộc tuyết liên, thì ra hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với y ở đằng trước.
Thẩm Thanh Huyền có chút bất an, y đến muộn, có phải các hoa nhi phía sau cũng sẽ bị muộn không?
Kim Dương rất chờ mong ngày thần mộc, cực kỳ chờ mong, nếu bỏ lỡ, cậu ấy nhất định sẽ rất đau lòng … Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, vội vàng đi về trước.
Y không quay đầu, nhưng vẫn cảm nhận được các hoa nhi đủ màu kia cũng đang đi lên.
Thế là, đội ngũ hướng về thánh điện chia làm ba đoạn.
Đoạn đầu là những thần thị được người ngước nhìn, trong tay mỗi người đều ôm con của thần ở tộc họ, họ bước nhẹ nhàng chậm rãi, cử chỉ tao nhã, minh chứng cho vẻ đẹp tĩnh lặng thần thánh.
Đoạn thứ hai là Thẩm Thanh Huyền, y rất nhỏ, những cánh hoa be bé trắng trong dường như bị bậc thang màu ngọc bạch khổng lồ nuốt lấy, y không muốn đuổi theo, nhưng không thể ngừng lại, vì nếu y ngừng, những hoa nhi ở phía sau cũng sẽ dừng lại.
Đoạn thứ ba là các hoa nhi đủ màu, họ có số lượng đông đảo, đi rất chậm, hơn nữa còn sợ sệt mê man, thậm chí có mấy người bị rớt lại sau cùng, vĩnh viễn tụt lại phía sau.
Đội ngũ thật dài hình thành đối lập rõ rệt, bọn họ đều hướng về thánh quang bao phủ phía trước, họ đều đang khát vọng sự thương xót của thần.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng đến nơi, y thở hổn hển vì mệt mỏi … nhưng y không nghỉ ngơi, thay vào đó là liều mạng nhìn chung quanh.
Muốn tìm màu đỏ giữa biển màu trắng bạc là chuyện rất dễ dàng, nhưng nhìn khắp thánh điện mấy lần, đảo mắt hết tất cả thần thị, y vẫn không tìm được dáng đỏ mình muốn thấy nhất.
Uyên không ở đây.
Hắn không tham gia ngày thần mộc ư?
Cơ thể Thẩm Thanh Huyền căng cứng, suy nghĩ trong lòng lại kiên định hơn.
Y nhất định phải biến hình, nhất định phải trở thành thần thị, nhất định sẽ thay đổi tất cả!
Gần như vào thời điểm Thẩm Thanh Huyền đến thần điện, cửa điện khép lại, các thần thị trong thánh điện đều nhắm mắt, thành kính cầu nguyện.
“Vị thần từ bi, chủ nhân vạn vật, người cha bất tử, đứa con của ngài chân thành kính ngưỡng ngài …”
Lời cầu nguyện đều đặn êm tai vang khắp đại điện, Thẩm Thanh Huyền ban đầu còn thấy phiền muộn, nhưng dần dà … dường như những tơ rối hỗn độn được rút khỏi đầu, được kéo thẳng theo những âm thanh êm dịu kia, trở nên thẳng đuột khiến thể xác và tinh thần người ta vui sướng.
Thẩm Thanh Huyền cũng dần cầu nguyện theo âm thanh của họ.
Chung quanh bỗng dưng bừng sáng, thánh quang chói mắt, mọi người dường như sắp hóa thành ánh sáng nơi chân trời, hòa làm một thể với thánh quang.
Thẩm Thanh Huyền không nhìn thấy gì, nhưng trong thoáng chốc lại như thấy được tất cả.
Không gian tinh thuần, tồn tại biến ảo khôn lường, va vào vạn vật lại như dung làm một thể với vạn vật.
“Thức tỉnh đi.” Một giọng nói trầm thấp xa xôi lại rất đỗi quen thuộc vang lên bên tai Thẩm Thanh Huyền.
Ngay lập tức, y mở mắt ra, là mở to mắt thật sự.
Vì tuyết liên không có ngũ quan, trước đó y đều dựa vào cảm giác để nhận biết thế giới này.
Lúc này, y mở mắt ra, nghĩa là y đã trở thành thần thị.
Trong chớp mắt, vô số người đều hướng về phía y, có thần thị có hoa nhi, họ đều nhìn y bằng đôi mắt hâm mộ, cũng có kinh ngạc tán thán.
Thẩm Thanh Huyền không nhìn họ, y xoay người, cửa điện đóng chặt phía sau mở ra, vô số hoa nhi nho nhỏ đều ngửa đầu nhìn y, họ vô cùng kinh ngạc, tất cả đều không động đậy, cứ như gặp được thần.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người, đột nhiên có một cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Thánh quan tản đi, mái vòm trở thành lăng kính lục giác tuyệt đẹp, chúng nó phản chiều một người.
Y có mái tóc dài rũ xuống đất còn đẹp hơn cả ánh sáng những vì sao, da thịt tinh tế sáng trong hơn cả ánh trăng, lúc y ngoảnh đầu, ngũ quan xinh đẹp tựa như tuyết đầu mùa rơi xuống giữa thiên địa, thấu triệt cả thế giới, đông lạnh những trái tim dao động ở đây.
Tộc tuyết liên quả nhiên là tồn tại gần với thần nhất, mà thần tử tộc tuyết liên này thực sự có mỹ mạo khiến người ta phải thán phục.
Không ai lên tiếng, thậm chí đều bất giác ngừng thở, trong thánh điện to lớn dường như chỉ còn lại tiếng hít thở của Thẩm Thanh Huyền.
“Lại đây.” Một giọng nam trầm thấp êm tai vang lên, vang vọng giữa thánh điện như va vào trái tim mọi người.
Thần … thần đang gọi y!
Mọi người đều cực kỳ hâm mộ, bọn họ cảm nhận được niềm vui sướng không gì sánh bằng, không biết phải hình dung ra sao.
Song Thẩm Thanh Huyền lại nhíu mày, y ngửa đầu, nhìn về nơi sáng ngời cực trắng kia. Nó có dáng hình của một ghế dựa, dường như có người đàn ông cao lớn ngồi trên đấy, nhưng vì quá sáng nên Thẩm Thanh Huyền không thể thấy rõ, y chỉ đành dời mắt, nhìn về vạt áo màu trắng kia. Nó rất kỳ lạ, không phải màu trắng đơn thuần, nó chợt đậm rồi chợt nhạt, hệt như phản chiếu những màu sắc khác.
Đây là thần ư?
Y nên đến gần hắn ư?
Ngay lúc Thẩm Thanh Huyền nghĩ vậy, hai chân của y cũng tự giác cất bước về phía bậc thang …
Đối với người xem, hình ảnh này cực kỳ kinh diễm.
Mái tóc bạc của y lúc bất động cực kỳ xinh đẹp, khi lay động càng đẹp hơn, hệt như ngân hà đang chảy trôi … rõ ràng đang ở nơi ánh sáng cực hạn, nhưng lại xuất hiện sự tương phản mãnh liệt chỉ có trong trời đêm.
Bởi vì nó quá rực rỡ.
Thẩm Thanh Huyền chầm chậm bước về trước: tóc bạc tung bay, vạt áo lay động, dáng người cao ngất, đại biểu cho vẻ đẹp cực hạn.
Ngay lúc y sắp tiến vào luồng thánh quang kia, y ngừng lại.
Y mở miệng, chất giọng lành lạnh xuyên qua trời cao: “Tôi không muốn phụng dưỡng ngài.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, mất một lúc mới kịp nhận ra y vừa nói gì, các thần thị vẫn luôn duy trì nụ cười hoàn mỹ đều lộ ra sự kinh hoàng.
Y đang nói gì? Y nói … y … làm sao dám cự tuyệt thần!
Thẩm Thanh Huyền thì lại rất tỉnh táo, trong đầu y chỉ ngập tràn hình bóng của Uyên … nhớ đến đôi mắt đỏ dịu dàng của hắn, nhớ về giọng nói êm tai của hắn, nghĩ về những xa lánh và tủi hờn mà hắn phải chịu, y lại bình tĩnh đến lạ.
“Xin lỗi, tôi không muốn ở bên cạnh ngài.” Lúc nói ra lời này, y hoàn toàn nhẹ nhõm.
So với trở thành tuyết liên dựa vào nước hồ băng, y bằng lòng trở thành tuyết nguyên băng sơn đỉnh thiên lập địa!
Thần không hề giận, vẫn bình thản và nhân từ như trước, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Em muốn đi đâu?”
Thẩm Thanh Huyền: “Trong lòng tôi đã có người nhớ thương.”
Thần hỏi y: “Vì người kia, em tự nguyện từ bỏ tín ngưỡng của mình?”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, nhưng vẫn chấp nhất: “Đúng!”
Thần chợt ngừng, rồi lại hỏi: “Em hiểu về người đó không?”
Hiểu không … Thẩm Thanh Huyền hiểu Uyên không? Thời gian họ quen nhau dường như rất ngắn, họ tiếp xúc nhau cũng không nhiều, ngoài tên ra, thậm chí bản thể hắn là gì y cũng không biết.
Xem ra, y không hề hiểu hắn, thậm chí còn cực kỳ không hiểu.
Nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền nói với giọng chắc nịch: “Anh ấy chính là anh ấy.”
Đúng vậy, Uyên là Uyên, hắn chính là hắn, chỉ cần hắn ở đó, chỉ cần y tới gần hắn, rồi sẽ có một ngày y hiểu hắn!
Thần bảo: “Em không hiểu hắn.”
Thẩm Thanh Huyền: “Hiện giờ không hiểu thì có sao? Cuối cùng rồi tôi sẽ hiểu anh ấy!”
Thần lại nói: “Ta có thể giúp em.”
Không biết vì lẽ gì, khi nghe được câu nói ấy, Thẩm Thanh Huyền lại run sợ quá đỗi, y cảm nhận được cảm giác quen thuộc đến là quỷ dị, cùng với sự bất an dày đặc.
Y nhìn chung quanh, phát hiện mọi thứ dần trở nên mịt mờ: Không thấy thần thị, không thấy hoa nhi, thánh điện cũng biến mất.
Y dường như trôi nổi ở nơi này, đứng trong hư vô, thứ có thể thấy chỉ có thân ảnh mơ hồ của thần ngồi ở kia.
Khiến y càng thêm bất an là thân ảnh vốn không thấy rõ giờ lại dần rõ ràng.
Thánh quang chói mắt tản đi, vạt áo của thần hiện ra màu sắc chân thật. Nó không phải trắng, mà là đỏ tiên diễm như ngọn lửa, một màu đỏ sinh động rực rỡ.
Thẩm Thanh Huyền ngây dại, tầm mắt dời lên trên, thấy càng nhiều đỏ hơn, nhiều đỏ càng xinh đẹp hơn, đỏ rực rỡ giữa bầu trời trắng nhạt trống rỗng.