Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 212: Ngươi đã không muốn phi thăng, không hề gì, chờ ngươi …



Ngay lúc này, bên Thiên Đạo nhất trí cho rằng đó là tín hiệu của Tôn chủ đại nhân!

Còn bên Tâm Vực lại cho rằng Thẩm Bạch Liên muốn đánh đòn phủ đầu!

Tiểu Kim kinh hỉ: “Đẹp quá!”

Không có khả năng khai chiến, đời này đừng hòng có khả năng khai chiến, bởi vì đại lão đôi bên chỉ có thể sinh kẹo phát bánh chó mới duy trì được cuộc sống thế này …

Pháo hoa vô hại tản ra giữa trời đêm thành một đóa hoa bạc nở rộ.

Tiểu Kim có cùng sở thích với sư phụ nó, nó khen đẹp, chứng tỏ Cố Kiến Thâm cũng thấy rất đẹp.

Thẩm Thanh Huyền cố tình cho nổ thành hoa màu vàng, Tiểu Kim càng cao hứng.

Cố Kiến Thâm không cần ngẩng đầu cũng biết trên trời có cái gì: hoa tuyết liên màu bạc, hoa hướng dương màu vàng, vợ, tim ta đau!

Thẩm Thanh Huyền muốn coi hắn có thể nhịn tới khi nào, thế là tiếp tục phất tay áo, cảnh đêm lại thay đổi, khoa trương đến độ ngay cả người Tâm Vực cũng phải trợn mắt há mồm.

Đối với người ở khắp giới tu chân, Vạn Tú sơn được xem là bảo địa tụ hội những gì xinh đẹp nhất, thế mà giờ đây Thẩm Thanh Huyền lại phô bày tiên cảnh nhân gian ấy ra giữa trời đêm, trở thành pháo hoa xinh đẹp lộng lẫy nhất.

Ai nấy cũng ngắm đến ngỡ ngàng, Tiểu Kim hào hứng vỗ tay: “Đại nhân thật lợi hại, là Vạn Tú sơn!”

Thẩm Thanh Huyền ôn hòa hỏi: “Thích không?”

Tiểu Kim gật đầu liên hồi: “Thích thích!”

Hai người hoàn toàn không kiêng dè cuộc đối thoại của mình sẽ rơi vào tai ai, thế là bên Tâm Vực lại thảo luận.

“Thẩm Bạch Liên này đúng là sủng thiếu niên vàng rực kia.”

“Người đã vạn vạn tuổi, lại áp bức tiểu thiếu niên ngây thơ như thế, đúng là chẳng biết thẹn!”

“Khụ … mà Vạn Tú sơn đẹp thật …”

Lại có tiếng nói nhỏ ơi là nhỏ: “Thẩm … Thẩm … gì kia cười rộ lên trông thật …”

Cố Kiến Thâm hít sâu, từ yết hầu đến lồng ngực bị lửa đốt bừng bừng, cháy tới mức hắn sắp nhịn hết nổi!

Hắn đã xem nhiệm vụ trên ngọc giản từ trước, nên biết Thẩm Thanh Huyền đang làm gì, cơ mà rõ ràng ngọc giản viết: Họ cùng nhau ngắm bình minh hoàng hôn, họ cùng nhau xem pháo hoa, họ cùng nhau …

Hiện giờ toàn đổi thành Tiểu Kim, mặc dù hắn cũng có mặt ở đây.

Thẩm Thanh Huyền bình chân như vại trình diễn tiết mục pháo hoa cho Tiểu Kim, Tiểu Kim vui tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không khí cả đại điện Tinh Hải đã không còn như trước. Mặc dù vẫn còn giương cung bạt kiếm, nhưng trước cảnh tượng xinh đẹp đó, mọi người vẫn muốn ngắm lâu thêm chút nữa.

Pháo hoa đẹp, người còn đẹp hơn, rồi … rồi …

Người có trạng thái khác thường duy nhất chính là đồng chí lão Cố tự làm tự chịu. Lẽ ra lúc này là thời khắc hắn nên ngọt ngào với vợ mình, hiện giờ đổi thành người khác; vốn là pháo hoa vợ chuẩn bị cho hắn, giờ đổi thành Tiểu Kim; vốn là lời dịu dàng khẽ khàng dành cho hắn, giờ …

Thế này là xong? Chưa, vừa mới bắt đầu thôi.

Sau khi pháo hoa kết thúc, Thẩm Thanh Huyền lại dịu dàng nhìn Tiểu Kim: “Còn muốn gì nữa không?”

Tiểu Kim vẫn theo sát kịch bản, kiềm chế không nhìn sư phụ, cũng lo nghĩ chuyện “ly hôn”, mặc dù nó vui thật, nhưng lo cũng lo thật, nên vừa thấy “lời thoại” tới, bèn vội vàng khẽ nói: “Muốn … ngắm tuyết.”

Thẩm Thanh Huyền tiếp lời: “Tuyết trên Tinh Hải à? Được.”

Dứt lời, y giơ tay, một luồng khí lạnh bao phủ cả đại điện trong chớp mắt.

Vốn còn đang trầm mê trong cảnh sắc pháo đẹp cùng mỹ nhân, người Tâm Vực gần như lập tức rơi vào hầm băng, mau chóng hoàn hồn!

Bị Thẩm Bạch Liên mê hoặc! Đám pháo hoa kia quả nhiên là bẫy, nguy hiểm đang đến …

Họ muốn phản kháng, nhưng hàn khí lãnh liệt đã kéo tới ngập trời, khiến họ hoàn toàn không thể cử động.

Thế là, vô số người Tâm Vực bị dọa mất mật, không dám nghĩ tới đẹp hay không đẹp nữa!

Tiêu rồi tiêu rồi, lần này chết chắc tồi!

Cố Kiến Thâm quá lười để quan tâm bọn họ, vừa nghĩ tới đám ranh này dám mở tưởng dung mạo Thẩm Thanh Huyền, hắn hận không thể ném họ vào vực sâu hàn băng, giúp họ “bình tĩnh” trở lại, chỉ mới rơi chút tuyết, đúng là hời cho đám này!

Tinh Hải xanh thẳm biến thành thiên địa trắng tuyết, tuyết trắng tinh lọc trời đêm, được tia nắng ban mai dịu nhẹ thay thế.

Khung cảnh tuyệt đẹp ấy lại khiến Tiểu Kim hớn hở vui mừng: “Thật lợi hại!” Nó thích màu trắng, những bông tuyết này còn tản ra hào quang xanh nhạt, xinh đẹp đến lạ thường.

Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng hỏi nó: “Biết đắp người tuyết không?”

Y vừa dứt lời, người Tâm Vực bị dọa hết hồn đồng thời không quên nghệch mặt ra: Thẩm Bạch Liên đối với tiểu tử tóc vàng này quả là … tình thâm ý trọng!

Tiểu Kim hưng phấn: “Biết ạ!”

Thẩm Thanh Huyền: “Vậy chúng ta đi đắp người tuyết thôi.”

Nghe y nói câu này, Cố Kiến Thâm nhếch môi, không nói một lời.

Thẩm Thanh Huyền đảo mắt sang hắn, đột nhiên nói: “Là ta sơ suất, quên để ý tới Bệ hạ.”

Cố Kiến Thâm cực kỳ bi phẫn: Đây mà là quên để ý? Rõ ràng em …

Thẩm Thanh Huyền mở miệng: “Luận đạo đã lâu, không bằng bây giờ để mọi người tạm nghỉ, cùng nhau tiêu khiển.”

Cố Kiến Thâm biết Thẩm Thanh Huyền muốn hẹn hắn làm nhiệm vụ, nhưng hắn không muốn, nên thấp giọng: “Tôn chủ thật hăng hái, tại hạ sẽ không đi góp vui.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chòng chọc: “Không đi thật à?”

Chư tử Tâm Vực: Đệch, Thẩm Thanh Huyền, ngươi dám uy hiếp Bệ hạ bọn ta!

Cố Kiến Thâm nhíu mày, rất chi là do dự, hắn đương nhiên muốn đi, muốn dựa thật gần vào y, muốn ôm y, muốn tới mức mỗi giây trôi qua như dài một năm. Thế nhưng không được, hắn không thể qua đó.

Thẩm Thanh Huyền nhướng mày, tiếp tục nói: “Nghe đâu Bệ hạ có kỹ thuật phi phàm, trình độ đắp nặn rất tốt.”

Chư tử Tâm Vực: Không đi không đi không thèm đi!

Thẩm Thanh Huyền âm thầm trừng Cố Kiến Thâm.

Cái nhìn ấy làm trái tim Cố Kiến Thâm tan chảy thành nước, chẳng còn chút định lực nào, đành xách người qua đó.

Thôi vậy … y muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn phối hợp với y là được.

Thấy Cố Kiến Thâm đi qua, chư tử Tâm Vực vô cùng đau đớn: Một sự sỉ nhục lớn! Đều tại họ bất tài, bị Thẩm Thanh Huyền khống chế, không thể di chuyển, bằng không Bệ hạ nào nhẫn nhục cùng tiểu hài tử đắp người tuyết!

Cố Kiến Thâm đi tới, Thẩm Thanh Huyền phớt lờ hắn, không nhìn hắn một lần, chỉ lo thân mật tương tác với Tiểu Kim.

Đứng nhìn từ xa đã đau lòng vô cùng, giờ lại gần, trái tim Cố Kiến Thâm sắp bị chọc thành tổ ong vò vẽ luôn rồi!

Tiểu Kim hào hứng muốn chạm vào tuyết, nhưng tuyết này rất lạ, Tiểu Kim vừa chạm vào liền ối một tiếng, ngón tay trắng mịn bị cóng đỏ bừng.

Thẩm Thanh Huyền cau mày, đau lòng nói: “Ngươi đừng chạm vào, đây là tuyết do linh lực ta biến thành, ngươi chịu không nổi.”

Tiểu Kim lộ ánh mắt tiếc nuối.

Thẩm Thanh Huyền dỗ dành: “Không sao, ta sẽ đắp cho ngươi người tuyết thật đẹp.”

Nhìn hai người dịu dàng thì thầm với nhau, đến cùng Cố Kiến Thâm vẫn nhịn không được, chưa kể Thẩm Thanh Huyền còn nắm tay Tiểu Kim …

Thấy y nắm tay người khác, sợi dây trong đầu Cố Kiến Thâm hoàn toàn đứt đoạn.

Cố Kiến Thâm cuối cùng cũng chịu mở truyền âm: “Liên Hoa …”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền vào đáy lòng, Thẩm Thanh Huyền vừa tức vừa thương, nhất thời bị nhiều cảm xúc bủa vây.

Y không nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không muốn phi thăng đúng không?”

Cố Kiến Thâm không trả lời.

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Huyền lập tức tràn đầy kẽ hở, hệt như băng bị vỡ tan: “Ngươi không muốn phi thăng, vậy ta cũng không phi thăng, dù gì cũng còn mấy trăm năm, ngươi muốn phí hoài thì cứ phí hoài đi!”

Cả trái tim lẫn tinh thần Cố Kiến Thâm đều chấn động.

Thẩm Thanh Huyền không cất lời thì thôi, vừa nói ra đã thấy oan ức khôn kể, giọng nói càng mất kiểm soát: “Ngươi vĩ đại ngươi lợi hại ngươi bằng lòng hi sinh, nhưng ta không thèm!”

Y nhìn hắn: “Sinh tử của ta ta vẫn làm chủ, ngươi đã không muốn phi thăng, không hề gì, chờ ngươi ngã xuống, ta …”

“Không được!” Cố Kiến Thâm sao có thể để y thốt ra hai chữ kia, hắn tiến lên từng bước, dùng sức ôm y, “Em đừng nói vậy.”

Hắn nghe mà toàn thân phát lạnh, trong lòng bị bất an và khủng hoảng bủa vây.

Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng rơi vào vòng tay quen thuộc của người thân thương, cảm xúc dằn nén đã lâu hoàn toàn biến thành tưởng niệm, y ngửa đầu nhìn hắn: “Cố Kiến Thâm …”

Cố Kiến Thâm nhìn vào mắt y, cảm xúc không thể kiềm chế, thế nên cúi đầu hôn y, ngăn hết mọi lời nói của y vào trong miệng …

Thực ra hai người chưa xa nhau quá lâu, nhưng sau khi chia tay, mỗi ngày trải qua đều đau đớn như trái tim bị lăng trì.

Không có cách nào ở bên nhau.

Không thể ở bên nhau.

Bên nhau cũng chỉ còn lại mấy trăm năm ngắn ngủi.

Không cam lòng, cũng chẳng nỡ buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.