Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 58: Chẳng lẽ không có thần, Bệ hạ lại trắng đêm khó ngủ?



Theo lý thuyết, triều thần bị bệnh là không thể gặp vua, sợ sẽ lây bệnh cho thánh thượng.

Nhưng lúc này Thẩm Thanh Huyền không thể không đến, đã trông nom hắn năm năm rồi, bất thình lình không xuất hiện, y sợ Cố Kiến Thâm hốt hoảng.

Mà ban đêm y vào cung là chuyện bí mật, đương nhiên không thể nhờ ai truyền tin, vậy nên mới đành kéo cái thân “bệnh nặng” đến đây.

Cố Kiến Thâm vội vàng đi tới, sốt ruột hỏi: “Sao lại bị bệnh?”

Thẩm Thanh Huyền vội vàng lui về: “Khụ … Bệ hạ đừng tới đây, coi chừng lây cho người.”

Cố Kiến Thâm nhíu mày, cầm tay y nói: “Trẫm không sợ.”

Thẩm Thanh Huyền còn lui nữa là lọt ra ngoài, mà bên ngoài thì lạnh lắm, y không thích ra đó.

Cố Kiến Thâm vươn tay áp lên trán y: “Sao lại nóng thế này.”

Thẩm Thanh Huyền phối chút thuốc cho mình, bệnh cũng thành thật, tuyệt đối không phải giả bệnh theo nghĩa thông thường.

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi chờ đây, trẫm cho truyền thái y.”

“Không được!” Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói, “Nửa đêm canh ba, thần ở chỗ này còn ra thể thống gì!”

Cố Kiến Thâm lo lắng nói: “Vậy ngươi mau mau hồi phủ, trẫm bảo ngự y tới quý phủ …”

“Không sao đâu.” Thấy hắn quan tâm y, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy ấm áp vô ngần, y bảo, “Chút bệnh vặt mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe.”

Cố Kiến Thâm vẫn không sao yên lòng, Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Đêm nay thần không thể nghỉ ngơi ở đây, kính xin Bệ hạ thứ lỗi.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Ở lại đi, trẫm chăm sóc ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao mà được? Ngày mai Bệ hạ còn phải vào triều!”

Cố Kiến Thâm lo âu hết sức.

Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, trấn an hắn: “Bệ hạ, để thần về nghỉ đi, ngày mai có thể thần sẽ không vào triều, mong Bệ hạ thông cảm.”

Không thể vào triều? Cố Kiến Thâm sững sờ.

Thẩm Thanh Huyền sợ hắn lại lười biếng, tranh thủ phong kín đường lui: “Sức khỏe hiện giờ của thần, thực sự chịu không nổi gió lạnh sáng sớm.”

Cố Kiến Thâm không ghìm nổi nói: “Nếu không có quốc sư, vậy trên triều …”

Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Bệ hạ, người có thể!”

Trái tim Cố Kiến Thâm tức thì nhảy dựng, trong lòng trở nên thận trọng.

Thẩm Thanh Huyền lại giả vờ ho khan mấy tiếng, tiếp tục nói: “Sắc trời không còn sớm, thần … đi về trước.”

Cố Kiến Thâm khựng thật lâu mới nói: “Quốc sư phải chú trọng thân thể.”

Thẩm Thanh Huyền hành lễ nói: “Có Bệ hạ quan tâm, thần nhất định có thể hồi phục nhanh chóng.”

Song thực chất, y không muốn phục hồi thì có đánh chết cũng không phục hồi được.

Hôm sau vào triều, Thẩm Thanh Huyền không xuất hiện, văn võ cả triều đều nghệch mặt ra.

Quốc sư bị bệnh? Thật sự bị bệnh? Bệnh tới độ không xuống được giường? Sao không trực tiếp ốm chết luôn đi!

Quốc sư đại nhân lòng son dạ sắt chỉ muốn lười biếng bỗng hắt hơi một cái rõ to: Thuốc này hiệu quả không tệ, y cảm thấy dường như mình bệnh thiệt luôn rồi.

Tuy không có Thẩm Thanh Huyền, nhưng y chấp chính đã lâu, đã là cây lớn rễ sâu, y không xuất hiện, song người ủng hộ y vẫn còn, cho nên lần lên triều này không có dao động gì lớn, vẫn là cái dạng như cũ.

Cố Kiến Thâm ẩn nhẫn nhiều năm, bụng dạ cực sâu, sao lúc này có thể sơ suất?

Hắn rất cẩn thận, bất kể Tần Thanh bệnh thật hay giả, hắn đều tuyệt đối không vượt qua lôi trì nửa bước.

Sau khi hạ triều, hắn dùng cơm trưa xong liền đi Tần phủ, tự mình thăm viếng quốc sư bệnh nặng.

Thẩm Thanh Huyền đã có chuẩn bị trước, mặt mày tái nhợt tựa trên giường: “Thần … bái kiến Bệ hạ.” Vừa dứt lời đã toan xuống giường.

Cố Kiến Thâm tiến lên vài bước, đỡ lấy y nói: “Thân thể quốc sư không tốt, không cần đa lễ.”

Thẩm Thanh Huyền làm như đứng không vững, hành lễ đơn giản rồi thuận thế nằm xuống, ra vẻ cực kỳ suy yếu.

Mi tâm Cố Kiến Thâm nhíu chặt: “Sao lại bệnh nghiêm trọng nhường này?”

Thẩm Thanh Huyền dợm nói chuyện, bỗng cảm thấy yết hầu hơi ngứa, y vội vã quay lưng, ho khan thật mạnh một hồi: “Giờ đã tốt hơn rồi, Bệ hạ cần gì đến đây? Nếu lây cho người, thần sẽ bứt rứt lắm!”

Cố Kiến Thâm không có gì phải kiêng dè, hắn đứng dậy tới gần, thử nhiệt độ trán y rồi bảo: “Ngươi không thoải mái, sao trẫm có thể yên tâm cho được?”

Thấy hắn lo lắng như vậy, Thẩm Thanh Huyền có tí cảm giác tội lỗi …

Tiểu hoàng đế ỷ lại y, y rất rõ điều này, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu Lý thị bệnh không xuống giường được, y cũng sẽ lo âu hầu hạ bên cạnh.

Song không thể tiếp tục mặc kệ hắn, phải để hắn tự mình chấp chính!

Thẩm Thanh Huyền yếu ớt nói: “Thần không sao, chỉ bị phong hàn, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn.”

Cố Kiến Thâm mang thái y đến đây, thái y xem xong cũng nói thế này: “Bệ hạ yên tâm, quốc sư đại nhân chỉ bị cảm lạnh, an dưỡng mấy ngày sẽ không còn gì đáng ngại.”

Cố Kiến Thâm thở ra một hơi nói: “Vậy thì nhanh đi điều chế thuốc!”

Thái ý thưa vâng rồi lui ra.

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Bệ hạ nên về mau đi, thần thực sự sợ lây cho người.”

Cố Kiến Thâm vẫn không đi, hắn ngồi chếch bên giường, tỉ mỉ kể việc trên triều cho y nghe.

Thẩm Thanh Huyền nghe mà bất đắc dĩ, có thể đừng kể được không? Y không muốn nghe, y muốn nghỉ ngơi biết chưa!

Nhưng không thể bỏ mặc hoàn toàn, Thẩm Thanh Huyền đành phải theo từng bước cho Cố Kiến Thâm ý kiến, nỗ lực dẫn dắt hắn suy nghĩ, giải quyết một cách độc lập.

Tất cả mọi người đều cho rằng, ba hoặc năm ngày sau Thẩm Thanh Huyền sẽ lên triều, ai mà ngờ y vừa bệnh, lại bệnh trọn vẹn hai tháng!

Đời sau có rất nhiều người đánh giá đoạn lịch sử này, ai cũng bảo trời phù hộ Đại Vệ, giáng một cơn bệnh nặng chặt đứt dã tâm lang sói của Tần Thanh.

Cũng có người bảo đây là kế sách của Vệ võ đế, là hắn giăng bẫy khiến Tần Thanh bị bệnh, bấy giờ mới mượn cơ hội tự mình chấp chính.

Đáng tiếc tuyệt đối không có ai đoán được chân tướng …

Ai có ngờ Tần Thanh giả bệnh? Ngay cả hậu thế YY cp Vệ Tần cũng không não bổ ra được nội dung vở kịch như vậy có biết không!

Ngày thứ nhất, Cố Kiến Thâm cùng văn võ cả triều dè dặt vào triều.

Ngày thứ hai, Cố Kiến Thâm cùng văn võ cả triều càng thêm cẩn thận.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu …

Thẩm Thanh Huyền trực tiếp bỏ gánh: “Bệ hạ cảm thấy thỏa đáng là được, thần ngủ trước đây.”

Cố Kiến Thâm nhọc nhằn khổ sở chạy tới Tần phủ hỏi ý kiến y mờ mịt đầy mặt …

Tần Thanh … thực sự bệnh tới mức này? Bệnh tới nổi không cách nào xử lý triều chính?

Không phải y giả bộ bệnh? Không phải đang thăm dò hắn? Không phải đang chôn giấu âm mưu quỷ kế?

Sau cùng … Cố Kiến Thâm thử quyết định một việc trên triều, hắn vốn tưởng sẽ dẫn tới tranh cãi thật lớn, nào ngờ lại thuận lợi một cách khó tin.

Ngày thứ mười … Cố Kiến Thâm đế Tần phủ thăm Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền vẫn mang vẻ mặt ốm yếu xanh xao …

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sao vẫn chưa thấy khá hơn?”

Thẩm Thanh Huyền suy yếu nói: “Vốn đã ổn hơn, nhưng thần ở trong phòng ngột ngạt phát hoảng, ra ngoài dạo một vòng, không ngờ lại cảm lạnh.”

Cố Kiến Thâm nhíu mày bảo: “Sao quốc sư có thể tùy hứng như thế? Làm gì cũng phải lấy thân thể làm trọng, nghìn lần không thể khinh thường!”

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên vâng lời đáp lại.

Cố Kiến Thâm lại căn dặn y cả buổi, Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, càng nhìn càng thấy sai sai: Đứa nhỏ này … sao trông gầy hơn rất nhiều?

Thẩm Thanh Huyền khẽ động tâm tư, hỏi hắn: “Gần đây Bệ hạ có nghỉ ngơi đủ giấc không?”

Mắt Cố Kiến Thâm lóe lên, không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi hắn: “Lẽ nào không có thần, Bệ hạ lại trắng đêm khó ngủ?”

Cố Kiến Thâm không nói, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã hiểu. Chuyện này đúng là đáng lo, y cứ tưởng hắn đã không sao, không ngờ vẫn không ngủ ngon được.

Ngẫm lại đứa trẻ gầy yếu trước kia, Thẩm Thanh Huyền không sao đành lòng.

Y phải giả bệnh mới được chút tác dụng, lúc này bỗng dưng “khôi phục”, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Thẩm Thanh Huyền bất thình lình nói: “Nếu Bệ hạ không ngại … không bằng đêm nay tới chỗ thần ngủ?”

Y bị bệnh nên ban đêm không cách nào đột nhập vào hoàng cung, nhưng với thân thủ Cố Kiến Thâm hiện giờ, lén xuất cung là chuyện không thành vấn đề.

Nghe y nói, Cố Kiến Thâm sững sờ thấy rõ.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo:  “Nếu Bệ hạ cảm thấy mất công tốn sức, vậy …”

“Trẫm sẽ tới.” Cố Kiến Thâm đáp.

Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt: “Thần chỉ lo sẽ lây bệnh cho người.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Sẽ không, thân thể trẫm rất tốt.”

Thẩm Thanh Huyền càng lo cho giấc ngủ của hắn hơn, vậy nên bảo: “Vậy thần xin đợi thánh giá.”

Ban đêm, Cố Kiến Thâm quả nhiên đến.

Thẩm Thanh Huyền cố tình cho lui hộ vệ, Cố Kiến Thâm tới vô cùng nhẹ nhõm.

Thực ra khi tới đây, Cố Kiến Thâm nghĩ rất nhiều, song nhìn thân ảnh suy trên giường, hắn lại không nhớ nổi bất kỳ điều gì.

Nếu có âm mưu, vậy cứ tới đây đi, khiến hắn triệt để hết hy vọng.

Nếu không có … Hắn muốn đến nhìn y, muốn ở bên cạnh y, muốn ngủ một giấc an lành.

Thẩm Thanh Huyền bắt chuyện với hắn: “Giường đơn sơ, uất ức Bệ hạ rồi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi còn đang bệnh, đừng ngồi dậy.”

Thẩm Thanh Huyền thích ý lười biếng, làm bộ ho khan mấy cái: “Mong Bệ hạ có thể thứ cho thần vô lễ.”

Cố Kiến Thâm ngủ, thính lực lại lan tỏa cực hạn, gần như nghe được tiếng trùng kêu chim hót khắp Tần phủ.

Rất yên tĩnh …

Không có tiếng binh khí áo giáp, không có tiếng bước chân cọc cạch, thậm chí không có tiếng tranh cãi khe khẽ của đám người hầu …

Rất thư thái rất thích ý, khiến cho hắn cực kỳ an tâm.

Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng xoay người, ngắm nhìn Thẩm Thanh Huyền đang ngủ say.

Mái tóc mượt mà của y tản ra như vẩy mực, thân hình thon gầy hơn trước đây, mặt mày vì bệnh mà lộ vẻ tái nhợt suy yếu.

Nhưng không sao che lấp được dung mạo tinh xảo của y, ngược lại còn tôn thêm nét nhu nhược do bệnh trạng …

Cố Kiến Thâm lẳng lặng nhìn, một luồng nhiệt khí khó diễn tả bằng lời bất chợt dâng lên từ khoang ngực, khiến trái tim hắn đập vội vàng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.