Vụng trộm … vụng … trộm …
Hắn cùng Thẩm Thanh Huyền vụng trộm …
Trong đầu Cố Kiến Thâm cứ tuần hoàn hai từ này, căn bản không nghĩ được gì nữa.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Thực ra hai ta không được tính là vụng trộm, chúng ta quang minh chính đại …”
Quang minh chính đại … Bọn họ quang minh chính đại … Yết hầu Cố Kiến Thâm phát khô, hàng loạt lời muốn nói nhưng không dám nói, vì dù gì hắn biết Thẩm Thanh Huyền đang nói giỡn với mình.
Thẩm Thanh Huyền lại hăng hái bừng bừng mà nghĩ: Trăm triệu năm sau, Cố Kiến Thâm trang trí cho gian phòng của họ cực kỳ đẹp, đặc biệt hợp ý với y, cho nên lần này y phải có qua có lại, bày biện cho hắn một căn phòng còn đẹp hơn!
Như Thẩm Thanh Huyền đã nói, Cố Kiến Thâm vừa mở miệng, viện tạp dịch liền thuộc về hắn.
Quyền sở hữu căn phòng đã xác định, Thẩm Thanh Huyền hăng hái đi mua một đống thứ, y sợ bị thất sư huynh bắt gặp lại giáo huấn y nữa, cho nên lén giấu trong túi càn khôn, không dám lộ ra chút vết tích.
Trước kia đều là Cố Kiến Thâm ở trong phòng chờ y, hiện giờ Cố Kiến Thâm vừa mới nhập môn, là thời điểm bận rộn nhất, đổi lại thành y chờ hắn, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy rất vui, muốn trang trí thật là nhanh cho hắn kinh hỉ.
Mặc dù ngay từ đầu Thẩm Thanh Huyền muốn có qua có lại, nhưng sự thật vô cùng tàn khốc, hiện giờ y không có tiền như Cố Kiến Thâm trăm triệu năm sau. Mặc dù thẩm mỹ của y rất cao song vẫn tìm không thấy gia cụ mình thích, y đành phải lui một bước, miễn cưỡng mua mấy thứ thuận mắt.
Hiện giờ y hơi thông cảm cho bản thân mười bốn tuổi, không phải y muốn làm cay mắt người ta, mà thật sự là không đủ tiền, hai màu đỏ vàng toàn là hàng cao cấp khó kiếm.
Vừa tan học, Thẩm Thanh Huyền không thèm ăn cơm, vội vàng chạy tới tiểu viện tạp dịch bắt đầu bận bịu. May mà thể lực y tốt, bằng không chỉ với một người thì không thể di chuyển mấy cái bàn, ghế dựa nạm vàng mang bảo thạch này.
Y bận tới mức sục sôi ngất trời, trên người rịn mồ hôi, nhưng không thấy khó chịu —— phải biết Thẩm Thanh Huyền là người cực kỳ ghét đổ mồ hôi.
Thấy đã xếp hai giường xong, bàn cũng bày biện nốt, sau khi phủ thêm đệm giường, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hai cái giường cách nhau hơi xa.
Y bắt đầu đẩy sát chúng vào, rồi lại thấy vậy thì gần nhau quá, thế là lại tách ra xa … tách xa, lại ngại quá xa …
Cuối cùng y cất luôn một cái giường, chờ Cố Kiến Thâm về rồi hỏi ý kiến hắn sau.
Dằn vặt cả ngày, y ra một thân mồ hôi cực kỳ khó chịu, chỗ này lại không có xiêm y cho y tắm, nên y về tiểu viện mình trước, chỉnh đốn cho gọn gàng rồi lại qua.
Trùng hợp là Cố Kiến Thâm đúng lúc trở về, hai người gặp nhau trên đường, kinh hỉ nhìn nhau.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Thế nào? Người Thượng Đức phong tốt với ngươi chứ?”
Cố Kiến Thâm nói: “Sư phụ hiền lành dễ gần, các sư huynh cũng rất quan tâm ta, mọi người đều tốt.”
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thanh Huyền vừa thấy mừng lại có xíu không vui, chắc là sợ hắn có bạn mới quên bạn cũ …
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Thẩm Thanh Huyền lập tức ghét bản thân: Đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao càng sống càng thụt lùi!
Ngờ đâu còn đang bận hờn dỗi, thiếu niên Cố Kiến Thâm đột nhiên nói: “Thượng Đức phong cái gì cũng tốt, chỉ là không có ngươi.”
Lời này tức khắc khiến chút không thoải mái trong lòng Thẩm Thanh Huyền biến mất vô tung!
Mắt y mang theo ý cười nhìn Cố Kiến Thâm, nói: “Nếu ta ở Thượng Đức phong, vậy rất có khả năng ngươi không còn là người được sư phụ ngươi cưng chiều nhất, các sư huynh quan tâm nhất nữa.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Bọn họ cưng chiều quan tâm ngươi, ta còn vui nữa kìa.”
Câu này khiến Thẩm Thanh Huyền ngọt lịm … Nếu không phải hai người còn nhỏ, y nhất định đã hôn hắn rồi.
Hai người vừa nói vừa cười về nơi ở tạp dịch, vừa đẩy cửa Cố Kiến Thâm chợt ngẩn cả người, Thẩm Thanh Huyền thì chờ được nhìn thấy dáng vẻ hắn vui mừng nhảy nhót.
Kết quả Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt khiếp sợ nói: “Không biết kẻ nào xông vào phá căn phòng thành thế này, ngươi đừng nóng, ta sửa sang lại ngay đây. Nếu ngươi thấy buồn chán thì về trước đi, ngày mai rồi hẵng qua!”
Hắn nói xong, lòng vô cùng phức tạp: Hắn hơi bất an, sợ Thẩm Thanh Huyền không thích nơi ở tạp dịch này, sau này không muốn gặp mặt hắn nữa; đồng thời cực kỳ tiếc nuối, vất vả mãi hai người mới có thời gian, có thể trò chuyện nô đùa với nhau, không ngờ vì căn phòng ngổn ngang mà không thể không tách ra … Mặc dù mai vẫn có thể gặp mặt, nhưng thiếu một ngày cũng đủ khiến Cố Kiến Thâm tiếc hận lắm rồi.
Thẩm Thanh Huyền ngớ ra, y nghe không hiểu cho lắm: Cố Kiến Thâm nói như thế là có ý gì? Có ai tới quậy cho phòng lộn xộn đâu, hơn nữa sao lại gọi gian phòng này là lộn xộn?
Thấy Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, Cố Kiến Thâm nói: “Là ta không tốt, không hạ cấm chế trước khi đi, để người ngoài tùy tiện xâm nhập, ngươi đừng tức giận có được không?”
Hắn nói chuyện dè dặt như thế làm Thẩm Thanh Huyền “…”, có thể nói cực kỳ cạn lời.
Qua thật lâu, y mới nói: “Ừm, chỗ tạp dịch này ta đã bày cấm chế rồi, người bình thường không vào được.”
Cố Kiến Thâm làm sao dự đoán được “tình tiết” sau đó, hắn nghi hoặc nói: “Vậy ai tiến vào? Chẳng lẽ thập bát sư huynh của ta?”
Tuy Cố Kiến Thâm nhập môn không lâu, nhưng cũng biết tính cách thập bát sư huynh nhà mình, có tiếng nghịch ngợm gây sự, còn thích bày trò đùa dai.
Thẩm Thanh Huyền cũng đã sớm nghe công tích vĩ đại của lão thập bát bên Thượng Đức phong … Y lập tức không vui, tiểu tử thập bát của Thượng Đức chỉ biết làm chuyện xấu, sao biết trang trí phòng ở cho họ!
Thật ra hai người nói tới giờ, Thẩm Thanh Huyền cũng đã hiểu. Y hỏi hắn: “Ngươi thấy căn phòng này lộn xộn sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không phải loạn thì là gì, mấy thứ gia cụ này …” Cứ nghĩ tới do thập bát sư huynh làm, dù có thế nào cũng không nên vọng nghị sư huynh, nên hắn không nói thẳng ra.
Nhưng chỉ nửa câu đó cũng để Thẩm Thanh Huyền nghe rõ, y nhìn hắn chòng chọc, hỏi: “Ngươi cảm thấy không đẹp sao?”
Hiện giờ Cố Kiến Thâm không phải Đế tôn Tâm Vực giỏi phỏng đoán lòng người trăm triệu năm sau, hắn cực kỳ thành thật đáp: “Không đẹp.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Đầu gối trúng một mũi tên là cảm nhận gì? Tôn chủ đại nhân đã hiểu.
Cố Kiến Thâm toan nói thêm, Thẩm Thanh Huyền lập tức dùng giọng nói rất nhẹ rất thấp, còn có chút tủi thân nói: “Là ta làm đó …”
Cố Kiến Thâm kinh ngạc: “Hả?”
Thẩm Thanh Huyền cụp mắt, đáng thương nói: “Cái căn phòng lộn xộn mà ngươi nói là ta trang trí đó, mấy gia cụ ngươi thấy xấu này cũng là ta mua đó.”
Đại não Cố Kiến Thâm vẫn còn đang đứt sóng, hắn hỏi: “Sao có thể, không phải chúng ta tới cùng nhau sao?”
Thẩm Thanh Huyền càng ấm ức, tiếp tục nói: “Ta bận cả chiều, người toàn là mồ hôi, vừa về tắm rửa thay một thân y phục, quay lại thì gặp ngươi …”
Y nói xong, Cố Kiến Thâm mới kịp phản ứng, khi hai người mới gặp, quả thật trên người Thẩm Thanh Huyền mang theo mùi hường nhè nhẹ, lúc đó hắn cứ tưởng mình suy nghĩ vẩn vơ, nên vội vàng ngừng lại. Thì ra y vừa mới tắm xong …
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn không lên tiếng, không khỏi cảm thấy xấu hổ quá chừng.
Hiện giờ ngẫm kĩ lại, hóa ra sở thích của Cố Kiến Thâm hoàn toàn trái ngược với y.
Nhắc tới mới để ý, nếu Cố Kiến Thâm cũng thích vàng rực rỡ đỏ lấp lánh, chỉ sợ trăm triệu năm sau khi vừa gặp nhau Cố Kiến Thâm đã chẳng thèm nhìn y một lần, dù sao khi đó Thẩm Thanh Huyền là kiểu người điển hình mặc đồ tang.
Hơn nữa trong ảo cảnh này, Thẩm Thanh Huyền càng hiểu rõ Cố Kiến Thâm: Khi còn bé, chính vì đôi mắt đỏ này mà hắn bị xa lánh, nói vậy chắc chắn sẽ không thích màu sắc này. Mặc dù hiện giờ hắn không còn tự ti như hồi mới gặp, nhưng có một số thứ đã thấm vào xương, sao có thể dễ dàng loại bỏ?
Cố Kiến Thâm rõ ràng không thích đỏ vàng, nhưng trăm triệu năm sau lại biến nơi nơi thành hai màu đó.
Chưa đề cập tới giới tu chân, ba mươi năm đầu ở phàm thế kia, Thẩm Thanh Huyền thật sự tưởng hắn có sở thích giống mình – thích vàng rực và đỏ thẫm.
Hóa ra hắn đang nhân nhượng mình, lấy sở thích của y làm chuẩn, vì làm y vui vẻ mới trang trí như thế.
Nghĩ vậy, đáy lòng Thẩm Thanh Huyền chợt dâng lên niềm vui không thể nói rõ, y lắc đầu bật cười … cảm thấy mình thật kỳ lạ.
Lại nói Cố Kiến Thâm bên này bắt đầu luống cuống.
Sao lại thế, đây là Thẩm Thanh Huyền trang trí? Hơn nữa còn lăn qua lăn lại một buổi chiều, vất vả tới mức mồ hôi đầm đìa? Thế mà …
Ngẫm lại mình đã nói gì, nhất thời trán Cố Kiến Thâm cũng “mồ hôi đầm đìa”! Thế mà hắn lại nói căn phòng này lộn xộn, còn bảo đống gia cụ này xấu! Thẩm Thanh Huyền vất vả cực khổ sắp xếp giúp hắn, hắn lại tổn thương y, nhất thời Cố Kiến Thâm rất muốn chém chết mình hồi nãy!
Nhưng lời đã nói như bát nước đổ đi, sao có thu trở về?
Làm sao bây giờ, Thẩm Thanh Huyền nhất định giận lắm đúng không? Hắn không muốn y giận, lại càng không mong y giận vì hắn.
Cố Kiến Thâm đang xoắn xuýt không biết nói gì, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên lên tiếng: “Tại ta không tốt, chỉ nghĩ tới sở thích của mình, không ngẫm lại ngươi có thích hay không.”
Cố Kiến Thâm rất bất an.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Được rồi, nếu ngươi không thích chúng ta đổi.”
Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, vội vàng bảo: “Thích!” Vì sốt ruột nên giọng hắn vừa mau vừa lớn, hệt như đang gào.
Thẩm Thanh Huyền vốn cũng chẳng giận đâu, nghe hắn nói lòng lại càng như được ăn mật, miễn phải nói ngọt tới nhường nào!
Y nhìn hắn thử hỏi dò: “Vậy chúng ta không đổi nhé?”
Cố Kiến Thâm chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không đổi!”
Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, nói: “Ta cực kỳ thích tông màu này, ngươi xem khối hồng bảo thạch kia có phải chỉ sáng bằng một phần trăm đôi mắt ngươi không?”
Cố Kiến Thâm nhìn sang, đó là một khối hồng bảo thạch rất đẹp, mặc dù có chút tỳ vết, nhưng màu sắc rất sáng, nhất định không phải vật phàm.
Bảo thạch xinh đẹp như thế lại được Thẩm Thanh Huyền bảo là không sánh bằng một phần trăm đôi mắt hắn? Thì ra Thẩm Thanh Huyền thích mắt hắn thật.
Bị người ruồng bỏ lâu từng đó, ngay cả mình cũng ghét đôi mắt này, không ngờ lại được Thẩm Thanh Huyền yêu thích.
Lúc này Cố Kiến Thâm cảm thấy hơn mười năm qua của mình đều không đáng nhắc tới. Dùng mười mấy năm đổi lấy một câu thích của Thẩm Thanh Huyền, hắn cảm thấy rất đáng giá, cực kỳ đáng giá.
Thích của người xa lạ sao bì được một câu khẳng định của Thẩm Thanh Huyền?
Cố Kiến Thâm cảm thấy may mắn chưa từng có: Hắn có đôi mắt này, có thân thể vạn huyết, có cơ hội gặp gỡ y, cũng có khả năng ở bên y lâu dài.
Thẩm Thanh Huyền rất hiếu kỳ, y hỏi hắn: “Ngươi thích màu gì?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, thấp giọng đáp: “Không có gì đặc biệt thích cả.”
Thẩm Thanh Huyền cố ý hỏi hắn: “Ta …”
Mắt đỏ Cố Kiến Thâm lóe lên, không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Là màu y phục trên người ta sao?”
Cố Kiến Thâm khẽ đáp: “Ừ.”
Thẩm Thanh Huyền bật cười, nói: “Ngược lại ta không thích màu này … Ta thích đỏ cơ, đợi có cơ hội ngươi mặc xiêm y đỏ cho ta xem một lần được không?”
Cố Kiến Thâm ngàn y trăm thuận với y, hận không thể tìm hồng y thay ngay bây giờ.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Ta không thích y phục trên người, nhưng thất sư huynh luôn bắt ta mặc, ta không thể chọc hắn, đương nhiên chỉ có thể mặc màu này, có điều …” Y tạm dừng, lại nói: “Nếu ngươi thích, sau này ngày nào ta cũng mặc cho ngươi ngắm.”
Trái tim Cố Kiến Thâm như bị gì đó va phải, đập gần như không thể khống chế! Hắn hoàn toàn không biết nên nói gì, ngặt nỗi Thẩm Thanh Huyền hỏi tiếp: “Ngươi thấy được không? Sau này ngươi mặc màu ta thích, ta mặc màu ngươi thích.”
Đây đúng là âm thanh của thiên nhiên, giọng nói êm ả nhất, lời nói tốt đẹp nhất, Cố Kiến Thâm ấp úng nói: “Được …”
Tuy chỉ đáp một từ, nhưng trong lòng hắn lại bắt đầu vận động thiên ngôn vạn ngữ, ngặt nỗi không biết sắp xếp những ngôn từ này, cũng chẳng biết phải trấn an tâm tình sục sôi này ra sao, thậm chí không biết làm sao để hạnh phúc đang trào dâng đừng tràn ra ngoài.
Nhưng hạnh phúc trong lồng ngực hắn nhất định tràn ra rồi, bởi vì chúng thật sự nhiều vô kể! Bỗng Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ta mua hai cái giường, sau này ta nghỉ tạm ở chỗ ngươi.”
Cố Kiến Thâm ngỡ ngàng khó thể tin: “Ngươi cũng muốn …”
Hắn chưa kịp dứt lời, Thẩm Thanh Huyền cố tình nói: “Sao nào, căn phòng ta vất vả bố trí, chẳng lẽ ta không được ngủ sao?”
Cố Kiến Thâm mau mắn nói: “Có thể, đương nhiên có thể!”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy ngươi nói xem ta nên đặt giường ở chỗ nào?”
Gian phòng tạp dịch thật sự không lớn, đặt một bộ bàn lại đặt một tủ quần áo thật to, chỗ trống còn lại không được nhiều lắm. Lại càng chưa kể cái giường bên kia của Cố Kiến Thâm.
Nhìn kĩ thì chỉ có chỗ kế bên giường Cố Kiến Thâm là hợp lý nhất, nhưng Cố Kiến Thâm nào dám kêu đặt ở đó? Hắn chỉ bảo: “Để ở nơi có ánh sáng mặt trời đi, như vậy giường dễ khô hơn.”
Nghe hắn nói, đúng là thật sự đang nghiên cứu nên để giường ở đâu? Thẩm Thanh Huyền nói: “Nơi có ánh sáng mặt trời nhiều như vậy, giường ngươi đã để ở kia rồi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Không sao, ta ngủ ở đâu cũng được.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đây là phòng của ngươi, sao có thể để ngươi oan ức?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta không thấy oan ức!” Có y ở đây, sao hắn có thể oan ức, đừng nói đây là phòng che mưa chắn gió, dù có ngủ bên ngoài hắn cũng sẽ không thấy oan ức.
Thẩm Thanh Huyền phản bác hắn: “Ngươi không thấy nhưng ta thấy.”
Dứt lời, y dứt khoát lôi giường ra, đặt cạnh giường hắn, Cố Kiến Thâm nhìn thẳng tắp, Thẩm Thanh Huyền không nói gì, chờ hắn mở miệng.
Câu “Ngươi ngủ bên cạnh ta” đã vọt tới giữa môi răng, nhưng Cố Kiến Thâm không chịu thả chúng ra ngoài, nguyên do cũng đơn giản, hắn luôn sợ dọa Thẩm Thanh Huyền, cũng sợ một khi mở ra chỗ hở này, tình cảm sục sôi sắp không thể kìm nén sẽ điên cuồng trào ra như hồng thủy vỡ đê, đến lúc đó không còn khả năng thu hồi, nếu Thẩm Thanh Huyền không thích thì hắn nên làm gì bây giờ? Đây là con đường không thể quay đầu lại.
Sau cùng vẫn là Thẩm Thanh Huyền mất kiên nhẫn, y khẽ nói: “Ánh mặt trời sáng như vậy, chúng ta nằm chung nhau không được sao.”
Cố Kiến Thâm sửng sốt đến độ tay chân luống cuống, vậy mà giọng nói vẫn trầm ổn: “Được.” Đáng tiếc hắn chỉ dám nói chữ này, nói thêm nữa lại sợ tâm tình hắn hoàn toàn bại lộ.
Như vậy xem như hai người đã dàn xếp xong, Thẩm Thanh Huyền nhìn hai giường đặt sát vào nhau trong phòng, lại nhìn Cố Kiến Thâm ngân ngô tuấn khí đặc biệt khiến người thích, cảm thấy vui mừng hết sức.
Y nói: “Được rồi, mệt mỏi cả ngày, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi!”
Cố Kiến Thâm nói: “Đêm nay ngủ ở đây ư?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Bằng không thì sao, ngươi còn muốn chạy về?”
Đương nhiên Cố Kiến Thâm không muốn về rồi, chẳng qua hắn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt: Cứ vậy mà ngủ, sao hắn có thể ngủ được!
Thẩm Thanh Huyền đã cởi áo ngoài đặt trên đầu giường, nói: “Ta đã tắm rồi, không chờ ngươi đâu.”
Cố Kiến Thâm rốt cục tìm được cớ, hắn nói: “Vậy ta đi tắm.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi đi, đi đi.” Dứt lời y ngồi trên giường, hơn nữa còn trên cái giường mang danh nghĩa Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền đang ngủ trên giường mình … Chỉ cảm thấy vừa rồi tắm nước lạnh toàn uổng công.
Kỳ thật trên lý thuyết, đây không tính là giường của mình, dù sao ngay cả một lần hắn cũng chưa từng ngủ, nhưng vừa rồi khi hai người thảo luận rõ ràng đã nói đây là giường Cố Kiến Thâm, giường kia là của Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhớ nhầm sao? Hay là …
Cố Kiến Thâm không dám nghĩ nhiều, hắn nằm ngủ trên giường Thẩm Thanh Huyền. Không biết vì lẽ gì, rõ ràng Thẩm Thanh Huyền chưa từng ngủ giường này, nhưng hắn tưởng như nghe thấy hơi thở của Thẩm Thanh Huyền, lại dường như đắp cái chăn y từng dùng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Kiến Thâm mơ một giấc mộng kiều diễm ngập tràn hương vị ngọt ngào …
Khi tỉnh lại, phát hiện Thẩm Thanh Huyền đã đi rồi, hắn vừa thấy may lại vừa mất mát, nhưng rất nhanh lòng đã được ngọt ngào lấp đầy.
Cố Kiến Thâm cũng có giờ học buổi sáng, hắn vội vàng thu dọn đệm giường đã dơ, lại thay một thân y phục, tẩy rửa xong liền vội vàng lên lớp.
Ngày tháng an nhàn trôi qua thật nhanh, dường như chỉ bẵng qua chớp mắt, đã quên cô đơn đau khổ trước đó, đọng lại hiện tại chỉ có ấm áp trước mắt.
Thẩm Thanh Huyền ngồi bên giường vểnh chân nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt.
Đồ ăn ở Thượng Đức phong không tệ, giờ mới được bao lâu? Cố Kiến Thâm lại rắn chắn thêm nhiều rồi.
Hiện giờ Cố Kiến Thâm chính là mặt trời ban trưa: thiên kiêu của Thượng Đức phong, tiểu đệ tử được sủng ái nhất, đồng thời còn là nhân vật phong vân của Vạn Pháp tông.
Ai có ngờ được không lâu trước đó, thiếu niên này từng là tiểu người hầu nơi tạp dịch của Thượng Đức phong? Thậm chí bị mọi người xa lánh vì có mắt đỏ, hơn nữa vì đưa cơm trễ mà còn bị trừng phạt.
Nhận ra tầm mắt Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y: “Sao thế?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao ta thấy hình như ngươi cao hơn.”
Cố Kiến Thâm hỏi lại: “Có sao?”
Thẩm Thanh Huyền đi tới, đứng trước mặt hắn dùng tay đo: “Ta thấy có vẻ ngươi cao hơn ta một chút, rõ ràng trước đó còn lùn hơn ta mà.”
Cố Kiến Thâm nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt, nào còn nghe hiểu y đang nói gì?
Vì so chiều cao nên Thẩm Thanh Huyền cách hắn rất gần, dường như cúi thêm về trước là có thể chạm vào đôi môi như đóa hoa kia của y.
Cố Kiến Thâm vội vàng lui về sau, thấp giọng: “Nên ăn cơm rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta phải ăn nhiều hơn, qua mấy tháng nữa chắc chắn sẽ cao hơn ngươi.”
Cố Kiến Thâm rốt cục biết nãy giờ y nói về cái gì, hắn nói: “Vậy ta nấu mấy món giúp ngươi cao thêm.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Thế thì ngươi phải ăn ít hơn ta một tí.”
Cố Kiến Thâm cười đáp: “Được.” Vỏn vẹn một chữ, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ dung túng.
Thẩm Thanh Huyền lại đổi ý: “Không được, ngươi cũng phải ăn, ngươi vốn thiếu dinh dưỡng, cần phải bồi bổ!”
Hiện giờ Cố Kiến Thâm không dám trêu chọc y, nói: “Lỡ ta cao hơn ngươi thì sao?”
Thẩm Thanh Huyền tức thì trừng hắn: “Cao hơn ta thì ta cũng là ca ngươi, gọi ca một tiếng nào.”
Cố Kiến Thâm nói không lại y, bèn lảng sang chuyện khác: “Ta đi xới cơm cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền thích nhất là chọc hắn: “Gọi ca thôi có gì đâu? Chẳng lẽ ta không làm nổi ca của ngươi?”
Rất lâu về sau, mỗi khi Cố Kiến Thâm gọi y là ca, Thẩm Thanh Huyền lại chỉ muốn hắn câm miệng, vì hắn vừa gọi là cả xương cốt y đều rụng rời …
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ta thấy ngươi dừng ở luyện khí đại viên mãn đã lâu rồi, sao còn chưa đột phá.”
Cố Kiến Thâm nói: “Đáng lẽ đã đột phá, nhưng dường như bị gì đó chặn lại, mãi mà không lên được trúc cơ.”
Phong chủ Thượng Đức gần đây cũng sứt đầu mẻ trán vì việc này, ông mơ hồ biết có thể do vấn đề thể chất đặc biệt của hắn. Nhưng thể chất này quá hiếm có, tạm thời không tìm được tư liệu có thể tham khảo, cho nên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng không gấp, người bình thượng cũng phải dừng thật lâu ở giai đoạn luyện khí, Cố Kiến Thâm đã thần tốc lắm rồi, chờ một thời gian cũng là chuyện tốt, luyện vững trụ cột thì sau này rất có lợi.
Bọn họ không rõ nguyên nhân, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại biết —— dự là muốn lên trúc cơ Cố Kiến Thâm phải thức tỉnh hoàn toàn thân thể vạn huyết.
Thế nhưng điều kiện thức tỉnh …
Thẩm Thanh Huyền thở dài, xem ra mình phải trả giá một phen rồi.
Thật ra y không lo lắm, dù sao đây chỉ là ảo cảnh, với thần thức của y, sẽ không vì gặp nguy hiểm trong ảo cảnh mà thực sự chịu thương tổn.
Chẳng qua đáng thương Cố Kiến Thâm, hắn coi trọng y nhường ấy, y rơi vào sinh tử nhất định hắn sẽ khó chịu lắm đúng không?
Khô nỗi hết cách rồi, nếu không tiếp tục tiến lên, sao có thể tìm được khúc mắc thật sự.
Cái gọi là huyễn cảnh tâm ma, không phải lặp lại chuyện quá khứ một lần, mà là tìm nguyên do phát sinh chuyện đó, khám phá phần chật vật nhất, thống khổ nhất, không thể nguôi ngoai nhất của Cố Kiến Thâm.
Sau đó mới tiến hành hóa giải, chính thức loại bỏ tâm ma.
Thẩm Thanh Huyền không thể can thiệp quá khứ đã xảy ra, nhưng có thể mang đến ấm áp cho Cố Kiến Thâm trong ảo cảnh.
Vậy thì chờ y ra ngoài, Cố Kiến Thâm vẫn có đoạn ký ức này. Đến lúc đó sự thật tàn khốc cùng ảo cảnh tốt đẹp đan xen, quá khứ tối tăm kia sẽ không còn đáng sợ như trước nữa.
Hơn nữa sau khi ra, y vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, vậy thì ký ức trong ảo cảnh cũng có thể xem là thật.
Hiện giờ nghĩ mấy thứ này hãy còn quá sớm, trước mắt Thẩm Thanh Huyền quan tâm nhất là —— để hắn thức tỉnh thân thể vạn huyết.
Nên làm gì đây? Y cứ nán lại ở Vạn Pháp tông nhất định không gặp nguy hiểm, cho nên phải ra ngoài, hơn nữa còn đi cùng với Cố Kiến Thâm.
Vậy thì, đi chỗ nào mới được đây?
Đúng là vừa buồn ngủ đã có người kê gối, Thẩm Thanh Huyền đang phát rầu, trưởng lão trong tông môn lập tức mang tin tốt đến, bọn họ vừa khéo phát hiện một tiểu thế giới thích hợp cho đệ tử luyện khí đại viên mãn đến đột phá cảnh giới.
Tình hình chung thì tiểu thế giới có hạn chế tu vi, qua kim đan kỳ nhất định không thể vào, nhưng vì bảo vệ an toàn các đệ tử, bình thường tông môn đều phái tu sĩ trúc cơ trở lên đến trông chừng.
Vậy thì tu sĩ trúc cơ đại viên mãn như Thẩm Thanh Huyền quá thích hợp rồi!
Hết sức thỏa đáng, y có thể cùng Cố Kiến Thâm đến tiểu thế giới, tới lúc đó …
Vừa nghĩ tới trái tim nhỏ bé của Cố Kiến Thâm sắp chịu tổn thương nặng nề, Thẩm Thanh Huyền rất muốn dỗ dành hắn, trước tiên cho ăn kẹo, sau đó lại quất một roi?
Nhưng mà yên tâm đi, sau roi chính là táo đỏ khô ngâm mật đường!