Mục tiêu nhiệm vụ lần này của Cố Kiến Thâm ở một nơi rất xa. Không nhắc tới nhiệm vụ, dưới tình huống bình thường thì lộ trình phải mất tám chín ngày, cộng thêm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đệ tử bình thường có khi phải kì kèo hơn một tháng, thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng lần này, toàn bộ hành trình Cố Kiến Thâm chỉ dùng sáu ngày đã về, tốc độ nhanh, hiệu suất cao, có thể thấy được tâm trạng nôn nóng cỡ nào.
Hắn vội vã trở về như vậy là do khi đi bất chợt, không thể thực hiện lời hẹn với Thẩm Thanh Huyền, sợ thời gian lâu Thẩm Thanh Huyền sẽ quên hắn.
Một lần gặp gỡ hắn đã khắc cốt ghi tâm, không dám nghĩ y sẽ thế nào.
Có lẽ Thẩm Thanh Huyền thấy hắn thú vị, muốn gặp lại hắn, nhưng thời gian lâu dài, liệu tâm tình ấy có phai nhạt chăng? Có phải không còn mong gặp lại hắn nữa không?
Suy tư phỏng đoán, Cố Kiến Thâm vô cùng nóng lòng muốn về nhà.
Nếu không phải nhiệm vụ này không thể không làm, hắn đã muốn trực tiếp từ bỏ!
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ về Vạn Pháp tông, đêm đã khuya, Cố Kiến Thâm biết rõ lúc này sẽ không gặp được Thẩm Thanh Huyền, nhưng bảo hắn quay về Thượng Đức phong hắn cũng ngủ không được.
Hơn nữa hắn muốn tới tiểu viện nhìn thử, lỡ đâu Thẩm Thanh Huyền để lại lời nhắn cho hắn, hắn có thể vin vào đó để an ủi.
Ôm tâm trạng có thể nhìn thấy hạc giấy mà đến, kết quả lại gặp được người mà mình mong nhớ đêm ngày.
Nỗi vui sướng trong lòng Cố Kiến Thâm không bút mực nào có thể diễn tả!
Hắn rón ra rón rén đi qua, sợ mình đang nằm mơ, lần theo ánh trăng nhìn thử, một bên xác định đây là thật, một bên không ngăn được lửa nóng trong lòng.
Y đang đợi hắn sao? Y cũng nghĩ đến hắn chăng? Y cũng nôn nóng muốn gặp hắn phải không?
Cố Kiến Thâm càng nghĩ càng khó thể kìm nén, hắn không thể tưởng tượng được mình lại sinh ra tình cảm sâu nặng với người vừa gặp gỡ lần đầu này.
Muốn ôm y, muốn hôn môi y, muốn nói y biết hắn thích y đến nhường nào.
Nếu thổ lộ sẽ dọa đến y, nhỉ? Y sẽ cảm thấy không tin được, đúng không?
Thực ra ngay cả hắn cũng thấy thật khó mà tin …
Song trong lòng hắn đều là cảm xúc ấy —— hạnh phúc tràn trề đến căng phình, sắp dôi ra tới nơi, toàn bộ đều dành cho y.
Cố Kiến Thâm đứng bất động bên giường, mắt nhìn y không chớp, như thể sợ mình vừa dời mắt, người này sẽ như ánh trăng bị sương lạnh cuốn trôi.
Hắn muốn chạm vào y, muốn giam chặt y, muốn dùng cách thức tham lam giữ y bên người.
Tầm mắt hắn dừng trên cánh tay trắng nõn của y, trên xương quai xanh xinh đẹp của y, cuối cùng như bị yêu tinh mê hoặc mà chăm chú trên cánh môi non mềm của y … Cố Kiến Thâm bất chợt thấy miệng khô lưỡi khô, nóng rực nơi cuống họng như thôi thúc hắn phải hành động ngay.
—— Hôn y.
Tuyệt đối có thể làm dịu khô khát của hắn tốt hơn quỳnh chi ngọc nhưỡng.
Thực ra Thẩm Thanh Huyền đã tỉnh rồi.
Với tu vi của y, Cố Kiến Thâm vừa đến gần thì y đã bừng tỉnh.
Nhưng nhận ra người tới là Cố Kiến Thâm, y không dám động đậy.
Phải làm gì đây? Đêm khuya thanh vắng, y lén tới tư viện người ta, ngủ trên giường người ta, chăn người ta, nên … nên giải thích hành vi “biến thái” này của y thế nào đây?
Cố Kiến Thâm thật là … vì sao hơn nửa đêm trở về? Vì sao trễ như thế còn về tiểu viện này!
Không phải Cố Kiến Thâm nói hắn không ở lại đây sao?
Thẩm Thanh Huyền xấu hổ muốn chết!
Y không nghĩ nổi mình nên nói gì sau khi tỉnh lại, vậy nên dứt khoát … giả bộ ngủ!
Ngờ đâu Cố Kiến Thâm không đi cũng không đánh thức y, cứ vậy đứng bên giường thật lâu.
Hắn đang nhìn y đúng không? Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được tầm mắt của hắn, mỗi một tấc da thịt lộ bên ngoài của y đều có cảm giác cháy bỏng cực nhẹ.
Tầm mắt Cố Kiến Thâm đương nhiên không có uy lực lớn cỡ đó, tất cả là do ảnh hưởng trong lòng y.
Luôn cảm nhận … cảm nhận được tầm mắt hắn nhìn y chằm chằm không chớp, vừa nghĩ hắn nhìn mình lâu đến vậy, cảm giác cháy bỏng ấy ngày càng mãnh liệt.
Làm sao bây giờ! Thẩm Thanh Huyền sắp giả vờ không nổi nữa!
Cố Kiến Thâm cũng sắp nhịn hết nổi.
Hôn chút thôi, y còn đang ngủ nên sẽ không biết đâu, hắn chỉ chạm thật nhẹ vào y, khẽ khàng thôi, y sẽ không phát hiện, mà hắn có thể bình ổn được nhiệt huyết đang sôi trào.
Nghĩ thế, Cố Kiến Thâm cúi người, chậm rãi kề sát.
Cách càng gần càng nhìn rõ: Y thật xinh đẹp, long mi cong vút, chóp mũi xinh xắn, cánh môi ngọt mềm …
Hầu kết Cố Kiến Thâm dao động lên xuống, cảm giác nóng bỏng kia đã lan tràn tới bên môi, môi mỏng hắn khẽ run, sắp sửa hôn lên …
Thẩm Thanh Huyền bỗng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Gò má hai người lập tức đỏ bừng.
Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy, trái tim đập mạnh đến mức muốn bay khỏi lồng ngực!
Thẩm Thanh Huyền vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, xấu hổ vì mình không được cho phép đã ngủ trên giường người ta, hạnh phúc là vì rốt cục đã gặp được Cố Kiến Thâm.
Nhớ nhung bao ngày, giờ nhìn thấy ánh mắt của hắn, phải nói y vui tới biết chừng nào.
Cảm xúc trong lòng phức tạp, miệng liền nói năng lộn xộn: “Ta không có đợi ngươi sáu ngày đâu!”
Nói xong, Thẩm Thanh Huyền liền lắp bắp … Cái quỷ gì đây! Đúng là giấu đầu hở đuôi mà!
Y cực kỳ chột dạ, suy nghĩ đảo loạn, lại thông minh dời đề tài, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Vừa nãy ngươi định làm gì thế?”
Cố Kiến Thâm: “…”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền kích động, nhớ lại tình huống vừa rồi, hình như … hay là … chẳng lẽ … Cố Kiến Thâm muốn hôn y sao?
Một luồng nhiệt chạy tán loạn lên trên, Thẩm Thanh Huyền không dám nhìn hắn nữa.
Tâm tư bị vạch trần nên Cố Kiến Thâm cũng chẳng dám nhìn y, sao mà dám trả lời câu hỏi này, đành cứng ngắc nói lảng đi: “Ta không ngờ ngươi sẽ ở đây.”
Chẳng lẽ hắn chỉ muốn dựa sát vào xem là ai sao? Thẩm Thanh Huyền không tin! Tu vi cỡ này rồi, vừa vào nhà phải biết chứ!
Cho nên … hắn …
Thẩm Thanh Huyền lại âm ỷ hối hận, sớm biết vậy thì vừa rồi y giả bộ ngủ tiếp, chẳng phải có thể được Cố Kiến Thâm hôn rồi sao …
Dừng dừng! Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mình mà còn nghĩ nữa thì sẽ nổ tung mất, đành tiếp lời theo hắn: “Ta cũng không ngờ bây giờ ngươi trở về.”
Vừa mở đề tài, hai người liền tự nhiên trò chuyện với nhau.
Cố Kiến Thâm nói: “Thật xin lỗi, vốn đã hẹn gặp, kết quả ta lại ra ngoài.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đã là nhiệm vụ tông môn, tất nhiên ngươi không thể không đi.”
Nói xong Thẩm Thanh Huyền liền tò mò, hỏi hắn: “Ra ngoài gấp như vậy, là nhiệm vụ trừ ma sao?”
Nhiệm vụ trong tông môn có rất nhiều loại, cấp bách như thế thường là nhiệm vụ trừ ma.
Cái gọi là nhiệm vụ trừ ma đương nhiên là đến nơi khác diệt trừ ma thú.
Ma thú xâm nhập phàm thế, sát hại tứ phương, vì an khang của bình dân, nhóm tu sĩ có trách nhiệm và nghĩa vụ trừ ma vệ đạo.
Đi càng nhanh tổn thất càng nhỏ, cho nên chỉ cần nhiệm vụ vừa công bố, đệ tử được yêu cầu đều sẽ cấp tốc chạy tới.
Quả nhiên, Cố Kiến Thâm đáp: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Ma thú ở nơi đâu tác loạn thế?”
Cố Kiến Thâm tạm ngừng rồi đáp: “Đồng Hòa thành.”
Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc: “Ngươi thực sự đi Đồng Hòa thành trừ ma?”
Đồng Hòa thành có gì đáng ngạc nhiên sao? Thật tình không có … nó chẳng qua chỉ là một trong vô số thành trấn ở giới tu chân, không có gì đáng nói.
Sở dĩ Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc là vì vị trí địa lý của nó.
Nếu y nhớ không nhầm, Đồng Hòa thành này cách Vạn Pháp tông rất xa, ngự kiếm phi hành không ngừng nghỉ cũng phải mất bốn năm ngày, chưa kể nào có tu sĩ dám liều mạng như vậy? Ngự kiếm phi hành là một việc cực kỳ tốn linh lực, sau đó còn phải đối kháng với ma thú, ai chịu cho nổi?
Càng chưa nói phải bay về …
Dưới tình huống bình thường, nhận loại nhiệm vụ này thể nào cũng phải một tháng mới về? Nhưng Cố Kiến Thâm …
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nói: “Ngươi quay về do có việc gì gấp sao? Sao lại vội vã đến thế!” Hơn nữa còn không chú ý an toàn!
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, chỉ nhìn y.
Một ánh nhìn như thế khiến cho trái tim Thẩm Thanh Huyền tan chảy thành nước.
Hắn … hắn trở về vì gặp y sao? Là vì y đúng không?
Đầu tiên là Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, sau đó lập tức nghĩ lại mà kinh, y trách cứ: “Ngươi gấp cái gì, ta sẽ chạy sao? Lỡ như ma thú kia khó giải quyết, ngươi hao phí linh lực để ngự kiếm, chẳng phải thiệt thòi lớn ư!”
Cố Kiến Thâm vốn rất sợ y giận, nhưng hiện giờ thấy y như vậy khiến lòng hắn ngọt ngào không sao tả nổi.
Y nói y sẽ không chạy, y thực sự không chạy, y nằm trên giường hắn, tiểu viện của hắn mà chờ hắn.
Y còn lo lắng cho hắn, sợ hắn gặp chuyện không may …
Càng nghĩ càng ngọt, khóe miệng Cố Kiến Thâm kìm không được cong lên, khẽ nói: “Linh lực ta có đủ, ma thú kia chẳng làm gì được ta.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn rất bất mãn: “Về sau ngươi đừng làm bừa thế nữa!”
Cố Kiến Thâm liên tục đồng ý.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn vất vả sáu ngày nên càng đau lòng hơn, y xuống giường nói: “Nếu ngươi đã về thì mau nghỉ ngơi đi.”
Mắt Cố Kiến Thâm lóe lên, nhịn không được hỏi: “Ngươi phải về sao?”
Thẩm Thanh Huyền hơi do dự.
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Sắc trời đã khuya, nơi đây lại có hai giường, ngươi ngủ ở đây đi, ta qua giường kia ngủ.”
Nghe hắn nói xong, Thẩm Thanh Huyền không thèm dịch chân nữa.
Đúng vậy … ở đây có hai giường … Mỗi người nằm một cái là được.
Nhưng hai giường cách nhau rất gần, ở giữa chỉ có khe hở bằng một ngón tay … Nếu nói bọn họ mỗi người ngủ một cái, còn không bằng bảo họ ngủ cùng nhau.
Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ngại, nhưng không muốn đi, y cụp mắt nói: “Vậy … đi ngủ sớm thôi!”
Cố Kiến Thâm cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh y.
Toàn bộ quá trình Thẩm Thanh Huyền đều chẳng dám mở mắt, y sợ mình hóa thành sói nên dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía hắn cho đỡ.
Nhưng không giúp ích được gì, từ khi Cố Kiến Thâm nằm lên giường, ngũ giác của y đều được phóng đại vô hạn, cái gì cũng cảm nhận được!
Cố Kiến Thâm nhúc nhích y nghe được, Cố Kiến Thâm thở dốc y cũng nghe được, càng khoa trương hơn là y cảm nhận được Cố Kiến Thâm đang nhìn y …
Chẳng lẽ sau lưng y có đôi mắt khác sao! Thẩm Thanh Huyền phục bản thân luôn!
Như vầy sao mà ngủ được?
Chẳng lẽ phải chịu đựng tới hừng đông ư?
Một đêm không ngủ cũng không sao, nhưng mà …
Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ tới Cố Kiến Thâm lúc mới về.
Nếu y không mở mắt ra, Cố Kiến Thâm sẽ lén hôn y ư?
Hắn muốn hôn y sao? Tại sao chứ …
Đáp án vô cùng sống động, Thẩm Thanh Huyền ôm ngực, cố gắng hết sức khiến mình tỉnh táo lại.
Không được, bọn họ mới chính thức gặp nhau một lần thôi, đây mới là lần hai, sao có thể …
Nhưng bọn họ đang ngủ chung với nhau rồi.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục nhịn hết nổi, y xoay người, vừa nhìn đã rơi vào mắt đỏ của Cố Kiến Thâm.
Trong khoảnh khắc, y thấy được si mê rõ ràng trong đôi mắt mình cực kỳ yêu thích kia.
Hắn quả nhiên thích y.
Dù chỉ mới gặp mặt một lần, hắn lại thích y.
Mà y cũng thích hắn.
Nếu đã vậy, cần gì phải để ý những thứ khác.
Chỉ mới gặp mặt một lần thì có sao đâu? Tình cảm trong tim y tuyệt đối sẽ không lừa y.
Thẩm Thanh Huyền gọi hắn: “Cố Kiến Thâm.”
Cố Kiến Thâm không còn kịp che giấu tình cảm của mình, hắn vô cùng kích động.
Thẩm Thanh Huyền cong mắt, dùng chất giọng dịu dàng quyến luyến nói: “Ngươi có thể lại đây không?”
Đầu Cố Kiến Thâm ong một tiếng, chưa kịp phản ứng y có ý gì.
Hai má Thẩm Thanh Huyền đỏ rực, giọng nói đã run rẩy, nhưng vẫn kiên trì: “Có thể lại gần ta hơn không?”
Cố Kiến Thâm không còn biết mình đã qua đó bằng cách gì …
Hắn chỉ biết khi hai người gần trong gang tấc, bọn họ như nam châm hấp dẫn nhau, vội vàng khát vọng trao nhau nụ hôn liên hồi.