Vừa chạm là bùng nổ, ngày càng không thể vãn hồi.
Hai người đều không biết làm chuyện này, nhưng cần gì phải biết? Vừa chạm vào nhau, nghe theo tâm ý dẫn đến nhiệt huyết dâng trào.
Dù trong ảo tưởng có ngọt cỡ nào cũng không bằng một phần trăm thực tế, Cố Kiến Thâm sợ thương tổn cánh môi ngọt mềm này, lại hận không thể dùng sức, lại dùng thêm sức nữa, bởi vì khát vọng trong đáy lòng không được thỏa mãn, trái lại còn hóa thành cự thú càng thêm hung mãnh, mặc sức gào thét, tham lam đòi hỏi càng nhiều.
Nếu Thẩm Thanh Huyền khước từ hắn, hắn còn có thể kiềm chế, nhưng y thuận theo như thể đón ý nói hùa, chủ động thân mật … Đây chẳng khác nào thức ăn tẩm bổ cho dã thú trong lòng hắn, khiến nó ngày càng to lớn mạnh mẽ, ngày càng kiêu ngạo, ngày càng khát cầu vô độ!
Chờ khi hai người tách ra, ai nấy đều thở hồng hộc, Thẩm Thanh Huyền đỏ bừng cả mặt, vốn da đã trắng thì giờ càng giống hoa đào tháng ba, vừa đẹp vừa mềm, chọc người thương mến.
Cố Kiến Thâm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại muốn hôn y.
Ngờ đâu Thẩm Thanh Huyền cũng đang nhìn hắn, thế rồi chủ động tiến lên hôn hắn: “Trong mắt của ngươi …” có đốm lửa nhỏ, thật xinh đẹp.
Y chưa kịp dứt lời, Cố Kiến Thâm đã ghìm chặt gáy y, dùng sức hôn y.
Môi lưỡi hai người quấn riết vào nhau, lồng ngực phập phồng kề cùng một chỗ, tình cảm ngọt ngào hóa thành chiếc lưới to lớn mềm mại, cuốn chặt hai trái tim cháy bỏng vào nhau.
Tách ra rồi lại hôn, tiếp tục hôn, còn muốn hôn nữa …
Sau cùng vẫn là Thẩm Thanh Huyền thỏa hiệp trước, y đẩy hắn nói: “Đủ rồi, ngươi sắp ăn ta luôn mất.”
Lời này … khiến ngực Cố Kiến Thâm nóng ran, thầm muốn … thực sự “ăn” y.
Thẩm Thanh Huyền không ý thức được câu nói của mình “khiêu khích” cỡ nào, cánh môi y đo đỏ, ánh mắt lấp lánh nước, nhìn vô vàn yêu thương không cách nào che giấu trong mắt Cố Kiến Thâm, y hỏi hắn: “Vì sao ngươi lại hôn ta?”
Có chút khờ dại, có tí ngây ngô, đồng thời cực kỳ chân thành.
Trái tim Cố Kiến Thâm nóng đến phát ngốt, vô số lời nói vọt tới bên miệng, song không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền cười thật khẽ, nom rất thẹn thùng, nhưng cực kỳ ngay thẳng: “Ta … vì thích ngươi nên mới …”
Y còn chưa dứt lời, Cố Kiến Thâm lại hôn y.
Y nói y thích hắn, y thật sự thích hắn, y …
Vui sướng không cách nào hình dung bùng nổ trong lòng, Cố Kiến Thâm chỉ biết hôn y, thiên ngôn vạn ngữ không thể thốt ra, nhưng có thể thông qua cách này truyền đạt cho y.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn tới mức miệng tê dại, sau khi tách ra toan hỏi hắn, Cố Kiến Thâm bỗng nói: “Ta thích ngươi, thích tới nổi không biết nên làm thế nào cho phải.”
Thẩm Thanh Huyền đúng là muốn nghe những lời này, nhưng chân chân thật thật nghe được lại cảm thấy thật ngại ngùng.
Y rũ mắt nói: “Không biết làm thế nào nên … hôn ta sao?”
Cố Kiến Thâm còn muốn làm chút chuyện khác nữa, nhưng hầu kết hắn giật giật, không dám nói ra.
Thẩm Thanh Huyền nói xong cũng mắc cỡ hết sức, y xoay người nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
Nói xong y lại mở mắt thật to, không sao nhắm được.
Cố Kiến Thâm dựa sát vào y từ sau, cẩn trọng ôm y.
Cơ thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, một cảm giác tê dại chạy lên đầu quả tim, đầu quả tim cũng run theo, y vẫn đưa lưng về phía hắn, song khóe môi không kìm được mà cong lên.
“Ngủ đi.” Cố Kiến Thâm kề sát vào tai y nói hai chữ này, cảm giác tê dại của Thẩm Thanh Huyền lập tức hóa thành luồng nhiệt, đấu đá lung tung trong cơ thể, cuối cùng đều tập trung ở bụng dưới.
Y khó chịu, căng tới khó chịu.
Thẩm Thanh Huyền rất nhanh cũng nhận thấy trạng thái của Cố Kiến Thâm.
Y ấp úng hỏi hắn: “Ngươi …”
Y vẫn không nói nên lời, nhưng cố tình cựa quậy.
Hành động này chẳng khác nào châm lửa cho pháo, lập tức khiến Cố Kiến Thâm đánh mất lý trí.
Ngủ sao? Không …
Ngủ không được.
Tay hắn xuyên qua áo trong mỏng manh của Thẩm Thanh Huyền, chạm vào y, chỉ trong khoảnh khắc này, một người như bị hít chặt, một người như bị phỏng … Tóm lại cả hai đều không khống chế được.
Xong chuyện, Thẩm Thanh Huyền rúc trong ngực Cố Kiến Thâm, đôi mắt hơi thất thần, nổi bật hai má ửng đỏ, muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu.
Cố Kiến Thâm nói: “Ta ôm ngươi đi tắm.”
Thẩm Thanh Huyền mơ mơ màng màng, tay lại tự nhiên vòng qua cổ hắn, bộ dáng ngoan ngoãn nhường này khiến cả lòng Cố Kiến Thâm ngọt lịm.
Tắm xong, Cố Kiến Thâm ôm y nói: “Ngủ đi.”
Lần này có thể ngủ thật rồi, bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới chậm chạp hoàn hồn, y được Cố Kiến Thâm ôm chặt, giọng nói hơi khàn, khẽ bảo: “Vừa nãy … thật kỳ diệu.” Đây là lần đầu tiên y nếm thử tư vị tình dục, lại còn cùng người mình tâm tâm niệm niệm, cảm giác sung sướng ấy thật khiến lòng say thần mê.
Cố Kiến Thâm nghe xong lại nổi lửa, hắn hôn thính tai y, Thẩm Thanh Huyền bất chợt nhỏ giọng hơn: “Thêm … thêm lần nữa nhé?”
Một đêm này đã định sẵn là hai người ngủ không được.
Hôm sau, mặt trời mọc lên từ đằng đông, hai người họ ôm nhau ngủ yên bình.
Đến tối tỉnh lại, bên cạnh Thẩm Thanh Huyền đã không còn ai.
Y ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống người, từng sợi tơ kim hồng lướt trên thân thể càng tôn thêm nét quyến rũ của y.
Cố Kiến Thâm đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy toàn bộ dục hỏa vừa tiết vào tối qua đều trở về!
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Cố Kiến Thâm nhẫn nhịn nói: “Ta đi pha trà, làm thêm chút điểm tâm, có muốn nếm thử không?”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đáp: “Được.” Nói xong liền lõa thể xuống giường.
Cố Kiến Thâm trơ mắt nhìn, rốt cục chẳng nhớ nổi trà với điểm tâm, hắn dựa sát vào y nói: “Hay là … chờ lát nữa đi.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Đợi lát nữa hương trà tản đi, điểm tâm cũng nguội.”
Cố Kiến Thâm hôn cổ y, nói: “Không sao, ta sẽ pha, lại làm cho ngươi ăn.”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra hắn muốn gì, y cười tít mắt bảo: “Ngươi đừng vậy, nhột lắm.”
Cố Kiến Thâm đã không thèm bận tâm nói chuyện.
Thân thể xinh đẹp nhường này, người ấy tốt đến vậy, dù có hôn cỡ nào cũng cảm thấy vĩnh viễn không đủ.
Hai người tuổi trẻ khí thịnh, lại còn là thể chất ngàn dặm mới tìm được một, dục vọng dấy lên người thường không cách nào so.
Nếu người thường làm càn như họ, e rằng thận đã sớm phế, hai người này thì lại thần thanh khí sảng, đầy sảng khoái và thỏa mãn, tình yêu sâu nặng căng đầy ngực rốt cục được biểu đạt, đồng thời cũng nhận được yêu thương từ đối phương, hòa lẫn vào nhau tuyệt vời đến cỡ nào.
Mặc dù hai người họ cùng tuổi, nhưng dựa trên tâm trí, Thẩm Thanh Huyền đơn thuần hơn một ít.
Dù sao y cũng bắt đầu bế quan từ mười lăm tuổi, năm năm bẵng qua chớp mắt, mặc dù thân thể này đã tuổi đôi mươi, nhưng vẫn còn giữ lại suy nghĩ mười lăm, dám nói dám yêu, muốn thì muốn, không chút giả tạo, chân thành bằng cả tấm lòng.
Cố Kiến Thâm vốn dĩ thích y, từ thời khắc ở chung thì yêu đến tận xương tủy.
Y muốn gì đều theo y, thỏa mãn y, bất kể giây phút nào cũng không muốn rời xa y.
Sao Thẩm Thanh Huyền lại không có suy nghĩ đó? Hai người cũng giống như bao đôi tình nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nấp trong ổ nhỏ bí mật của mình, ngắm nhìn đối phương tưởng như thấy được toàn bộ thế giới.
Nhưng mà …
Hai người họ vẫn có chính sự.
Năm ngày sau, Thẩm Thanh Huyền nhận được một hạc giấy trắng.
Vừa mở ra, tiếng thất sư huynh lập tức truyền tới: “Ngươi chạy tới chỗ nào phá rồi! Mau về coi! Ngày mai có lớp, đến muộn bị đánh thì đừng trách ta!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Đúng rồi, từ khi sư phụ xuất quan đã bắt đầu định kỳ bắt họ lên lớp.
A a a … không muốn đi! Y không muốn rời khỏi tiểu viện này, không muốn xa cái giường này, không muốn bỏ lại cái chăn này, càng không muốn rời xa Cố Kiến Thâm!
Cố Kiến Thâm bị vẻ mặt của y chọc cười, nói: “Chờ học xong thì về sớm chút.”
Thẩm Thanh Huyền kể lể: “Sư phụ ta lảm nhảm nhiều lắm, hứng lên có thể giảng hết ba ngày ba đêm!” Còn không cho bọn họ nghỉ ngơi thậm chí không cho thất thần, chỉ có thể thành thật ngồi đó!
Có lần y ngủ gục, một cây thước vung tới, y đau tới mức giờ nghĩ lại vẫn còn run.
Nếu Cố Kiến Thâm là sư phụ y, tất nhiên y muốn thế nào cũng được, muốn nghe thì nghe, muốn ngủ là ngủ, thước hả? Không tồn tại, hắn toàn gọi y dậy bằng hôn môi.
Đương nhiên … nếu Cố Kiến Thâm thật sự là sư phụ y, không chừng Thẩm Thanh Huyền còn tình nguyện đi học, tuy có thể toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm hắn, nghĩ biết bao chuyện vẩn vơ bậy bạ không đứng đắn.
Tiếc thay nhìn lại thực tế, dù Thẩm Thanh Huyền có không muốn cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn xách mông lên lớp.
Cúp tiết sư phụ, trừ phi da thịt y dày cần bị đánh cho nhão ra!
Trước khi ngủ y vùi vào ngực Cố Kiến Thâm nói: “Sáng mai ngươi phải gọi ta dậy đó.”
Cố Kiến Thâm nói: “Yên tâm ngủ đi, nhất định sẽ không muộn.”
Thẩm Thanh Huyền cong môi cười, tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại.
Y ngủ say sưa, Cố Kiến Thâm lại ngắm y suốt đêm.
Hắn cứ có cảm giác kỳ quái … ngày mai Thẩm Thanh Huyền chỉ quay về lên lớp, nhưng hắn luôn thấy bất an.
Giống như từng đánh mất, cho nên hiện giờ muốn dùng sức ôm y, giữ y bên người, đặt ở những nơi tầm mắt có thể thấy, không cho y rời đi nửa bước.
Đây không phải sự thật, trên lý trí Cố Kiến Thâm hiểu chứ, nhưng trên tình cảm lại khó thể khống chế.
Vừa nghĩ y sắp đi, hắn không khỏi hoảng hốt.
Có những lúc, hắn thấy Thẩm Thanh Huyền nằm trong vũng máu, nhìn gương mặt tái nhợt gần mất đi sự sống, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, nhìn cánh môi sẽ không bao giờ phát ra âm thanh nữa của y … Sợ hãi và tuyệt vọng bao phủ lấy hắn như sóng gió cuộn trời.
Cố Kiến Thâm giật mình, dùng sức ôm chầm Thẩm Thanh Huyền.
Trong lúc say giấc Thẩm Thanh Huyền bị đau, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Làm gì thế …”
Giọng nói mềm mại lập tức xoa dịu sợ hãi trong lòng Cố Kiến Thâm, song trán hắn lại tuôn đầy mồ hôi lạnh, chứng tỏ hình ảnh vừa rồi đả kích hắn cỡ nào.
Hắn hít sâu một hơi, khẽ hôn lên trán Thẩm Thanh Huyền, nhẹ nhàng nhưng run rẩy mà nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn …” Bất kể thế nào, không gì có thể đẩy Thẩm Thanh Huyền vào nguy hiểm.
Là mơ cũng được, thật cũng được, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép cảnh tượng đó xảy ra!
Hôm sau Thẩm Thanh Huyền vội vàng chạy về Thượng Tín phong, thất sư huynh trừng y: “Ngươi còn biết về à!”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng cười: “Ta … ta ra ngoài rèn luyện thôi mà.” Là rèn luyện, cùng Cố Kiến Thâm rèn luyện trong tiểu viện thật lâu … khụ …
Thất sư huynh quan sát y một lượt, thấy y ăn vận chỉnh tề không bày ra trò gì, nói: “Đi đi, đừng để sư phụ chờ.”
Thẩm Thanh Huyền liên tục thưa vâng, chạy vội theo sau.
Trên lớp, Thẩm Thanh Huyền ngồi ngay ngắn đàng hoàng, nghiêm túc nghe giảng, nhưng đầu óc thì …
—— Sư phụ ơi sư phụ à, sư phụ tốt của con, ngươi nhất định phải cho tan học sớm đó, tới trưa là được, đừng nói lâu quá!
—— Không biết Cố Kiến Thâm có quay về Thượng Đức phong không? Y về tiểu viện không gặp hắn thì phải làm sao?
—— Khụ, không gặp thì thôi, không phải chỉ một buổi trưa không gặp thôi sao, y chờ là được.
—— Lỡ như chờ lâu quá thì sao? Không biết phong chủ Thượng Đức có kế thừa bản tính “đại vương dạy quá giờ” không, nếu cũng giảng ba ngày ba đêm, chẳng phải … chẳng phải y … tương tư thành bệnh luôn sao!
Thành ngữ bốn chữ ấy dạo một vòng trong đầu Thẩm Thanh Huyền, y bỗng cảm thấy mình thật không biết xấu hổ!
Lúc này phong chủ Thượng Tín chợt kêu: “Liên Hoa, ngươi giải thích sơ về vạn tượng vô pháp xem, pháp và vô tông mang ý nghĩa gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Muốn biết nghệch mặt ra trông thế nào không? Xem người đứng đầu Thiên Đạo trong tương lai là biết.
Học hành cả ngày, Thẩm Thanh Huyền vẫn bị đánh một thước, đúng là muốn ấm ức bao nhiêu thì có bấy nhiêu, may mà vừa về chỗ tạp dịch đã gặp Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm mỉm cười với y: “Ngươi về rồi.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, duỗi tay ra, trên cánh tay trắng như tuyết bị bầm một đường, cực kỳ chói mắt.
Cố Kiến Thâm nhất thời đau lòng, đến gần nói: “Đây là …”
Thẩm Thanh Huyền bĩu môi méc: “Sư phụ đánh ta ác vậy đó!”
Đau chết, cánh tay sắp đứt luôn, lại còn dẫn theo linh khí chui vào linh mạch, đau mãi mà không hết!
Cố Kiến Thâm rất đau lòng: “Ta bôi thuốc cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền theo hắn vào nhà, ra vẻ như có giá lắm —— rõ ràng trước kia bị quất không ít, ngay sau đó đã nhảy nhót tưng bừng, nào có giống hiện giờ?
Cố Kiến Thâm tập trung bôi thuốc cho y, Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn như vậy chỉ thấy ngọt ê răng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đều tại ngươi.”
Cố Kiến Thâm lại thuộc kiểu cưng người tới mất não, hắn nói: “Ừ, tại ta không tốt.”
Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi biết ngươi không tốt chỗ nào à?”
Cố Kiến Thâm chỉ lo quan tâm vết thương của y, sao mà hiểu y đang nói gì: “Ngươi nói ta không tốt chỗ nào thì chính là chỗ đó.”
Thẩm Thanh Huyền bỗng rút tay về, Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, vừa nhìn liền rơi vào đôi mắt đang cười cong tít của y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tại vì ngươi quá tốt, tốt đến nỗi ta nhớ ngươi không ngừng, nhớ tới thẩn thờ, nhớ tới mức không nghe giảng, cho nên sư phụ mới đánh ta!”
Cố Kiến Thâm dại ra, sao miệng y lại ngọt như thế, y … …
Thẩm Thanh Huyền vô tư nói một tràng, nói xong mới bắt đầu thẹn thùng: “Dù sao … đều tại ngươi hết!”
“Trách ta … đều tại ta …” Cố Kiến Thâm kéo y sang, muốn hôn lên cánh môi bôi mật này của y.
Hai người vừa hôn liền nổi lửa.
Thẩm Thanh Huyền xấu hổ hết sức: “Ngươi không cần như thế …” Cứ luôn muốn hôn toàn thân y, chỗ nào cũng hôn, thật là khiến người ta mắc cỡ.
Cố Kiến Thâm nhịn không được, thân thể xinh đẹp nhường ấy, con người tốt như vậy, hắn hạnh phúc đến nổi không biết làm sao mới phải!
Cuộc sống sinh hoạt của hai người ngọt đến ngấy người, đến cuối tháng, Thẩm Thanh Huyền lại thu được một “tin dữ”.
Thập nhất sư huynh gửi hạc giấy tới cho y: “Tiểu Liên Hoa, huynh thấy nhiệm vụ ra ngoài tháng này của ngươi còn chưa làm?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Vũ Chấn Hải còn nói thêm: “Đi cùng nhau không? Vừa khéo huynh cũng chưa làm!”
Thẩm Thanh Huyền giận phát tợn, y không muốn đi đâu hết, mấy người bắt y rời khỏi nơi tạp dịch, khỏi Vạn Pháp tông đều là người xấu!
Nhưng nhiệm vụ hàng tháng trong tông môn không thể bỏ phế, mặc dù Chấp Pháp đường sẽ không gây khó dễ, sư phụ vẫn sẽ đánh y! Mới bị quất một thước Thẩm Thanh Huyền thấy cực kỳ rén.
Đúng lúc Cố Kiến Thâm quay về, y nghênh đón: “Ngày mai ta phải làm nhiệm vụ ra ngoài …”
Cố Kiến Thâm ngớ ra.
Thẩm Thanh Huyền lập tức nói: “Ngươi có thể đi cùng ta không?” Nếu Cố Kiến Thâm cũng đi y sẽ rất vui.
Hiển nhiên vừa nãy Cố Kiến Thâm ngớ ra là có nguyên do, quả nhiên hắn lộ vẻ mặt đau khổ nói: “Ta đang muốn nói với ngươi một tiếng, mai sư phụ muốn dẫn ta ra ngoài.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Y vẫn không chết tâm, hỏi: “Đi đâu?”
Cố Kiến Thâm đọc địa danh, Thẩm Thanh Huyền nhụt chí, nhiệm vụ ra ngoài của y tuyệt đối không có khả năng tới nơi xa như vậy!
Cố Kiến Thâm phiền muộn nói: “Ta không biết tháng này ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền tức thì trừng hắn: “Còn không phải tại ngươi!” Y luôn không muốn rời xa hắn, chính sự đều quên ráo!
Cố Kiến Thâm thật tình yêu chết cái câu ‘tại ngươi’ này, cứ thấy hễ phát ra từ miệng y thì như được ngâm mật vậy.
Hôm sau từ biệt là không thể tránh khỏi, Thẩm Thanh Huyền đành nhượng bộ, cùng thập nhất sư huynh ra ngoài.
Khi sắp xuất môn, bên cạnh Vũ Chấn Hải còn có thêm một người.
Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ hỏi: “Thập sư huynh, không phải ngươi vừa về sao, định ra ngoài nữa à?”
Người đó chính là thập sư huynh của y, đúng chuẩn tiền bối của Thẩm Thanh Huyền.
Vì sao lại nói vậy?
Nguyên do trước khi Thẩm Thanh Huyền nhập môn, trong tất cả đệ tử thân truyền ở Thượng Tín phong, lão thập là quậy nhất, từ khi Thẩm Thanh Huyền nhập môn, lão thập già rồi không quậy nổi nữa, tới lượt Thẩm Thanh Huyền kế thừa, hắn nghiễm nhiên trở thành tiền bối của Thẩm Thanh Huyền.
Nói vu vơ nhiêu đó chủ yếu để giới thiệu thập sư huynh.
Thân làm tiền bối, dù thập sư huynh đã lui về ‘dưỡng lão’, nhưng nghịch thì vẫn nghịch như thường.
Hắn ôm vai hai sư đệ, cười khà khà: “Hai ngươi đã trưởng thành rồi, ca ca đưa bọn ngươi đi ‘ăn thịt’!”
(*) Từ gốc là khai huân, vừa có nghĩa là ăn mặn sau khi ăn chay, đồng thời còn mang nghĩa là lăn giường.
_____
Ư ~ hai đứa đáng yêu quá muốn bắt bỏ bao về nuôi ( >w< )