Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 96: Chín chín tám mươi mốt tư thế



Đây nhất định không phải thất sư huynh y quen!

Không … đây chính là thất sư huynh y quen …

Toàn bộ mọi người đã hò hét uống cho đã, chỉ có Thẩm Thanh Huyền không muốn uống rượu nom có vẻ cô đơn bất lực … ờm … chứ không hề nhỏ yếu đâu.

Cố Kiến Thâm an ủi y: “Không sao, dù sao cũng ở trong môn.” Say thì ngã đầu ra ngủ là được, không đáng ngại.

Thẩm Thanh Huyền không lay chuyển được họ, đành lặng lẽ đưa cho hắn một cái bình ngọc, nói: “Thuốc giải rượu.”

Khóe miệng Cố Kiến Thâm cong lên, nắm chặt bình ngọc, không nỡ uống.

Thẩm Thanh Huyền giục hắn: “Mau uống đi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Không uống ta cũng không say.”

Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Mau uống!”

Cố Kiến Thâm do dự: “Không nỡ …”

Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Cái này có gì mà không nỡ? Sau này ta sẽ cho ngươi thêm thật nhiều thứ!”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta phải xây một nơi thật lớn, chuyên đặt đồ ngươi tặng ta.”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cho vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, y dỗ dành hắn: “Ngươi uống đi, quay về cho ngươi xem đồ tốt …”

Y chưa kịp dứt lời, thập sư huynh nhà y đã xáp tới: “Hai đứa muốn lén nói gì thì để về nhà hẵng nói, còn bây giờ mau mau uống rượu đi nào!”

Thế là Cố Kiến Thâm bị lôi đi, chẳng qua Thẩm Thanh Huyền thấy hắn lén uống thuốc giải rượu, cuối cùng an tâm hơn.

Cái thứ như tửu lượng rất đáng giận, có người trời sinh cao tới mức kỳ lạ, ví dụ như Cố Kiến Thâm.

Có người trời sinh kém không chịu nổi, chẳng hạn như thất sư huynh nhà y …

Đương nhiên sau này có thể dùng tu vi để bù đắp tửu lượng, nhưng hiện giờ các sư huynh đệ chẳng mấy ai “gian lận”, ai nấy đều uống bạt mạng!

Sau cùng, tất cả người muốn chuốc say Cố Kiến Thâm đều gục ngã, chỉ còn lại một mình Cố Kiến Thâm ngồi đó cười khúc khích.

Tửu lượng tốt là một chuyện, thuốc giải rượu cũng góp một phần công sức trong đó.

Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền vẫn ôm thái độ hoài nghi, y thấy nhất định người này say rồi, dù sao trước đó các sư huynh đều thay nhau ra chiêu, mặc kệ tửu lượng ngươi tốt cỡ nào, uống nhiều như thế cũng phải say.

Thẩm Thanh Huyền đi qua hỏi hắn: “Sao rồi?”

Trông Cố Kiến Thâm rất bình thường, nhưng đôi ngươi đỏ sáng hơn mọi khi, hắn ngửa đầu nhìn Thẩm Thanh Huyền, không nói một lời, bất chợt ôm cổ cắn môi y.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Hay lắm, thêm một con ma men.

Hôn người ta hết nửa ngày, Cố Kiến Thâm vẫn còn hăng hái, tay dời xuống eo Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền lập tức chộp hắn lại: “Đi về.”

Cố Kiến Thâm đứng dậy, vừa đi một chút đã lắc lư, Thẩm Thanh Huyền vội vàng đỡ hắn, cằm hắn đặt trên vai y, kề sát lỗ tai trắng nõn của y khẽ gọi: “Tiểu Liên Hoa.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền tức khắc đập rộn ràng.

Ngờ đâu con sâu rượu này hộc thêm câu nữa: “Tiểu Liên Hoa của ta.”

Vừa là mùi rượu, vừa là hơi nóng, vừa là lời nói trêu chọc người như thế, cả trái tim Thẩm Thanh Huyền đều nhũn ra.

Y đỏ bừng hai gò má quát: “Thành thật chút coi!”

Cố Kiến Thâm cười thật trầm, tay ghìm chặt eo y, lại đòi hôn y tiếp.

Tuy cả đại sảnh đều là sâu rượu ngủ say như chết, nhưng tốt xấu gì cũng là người, lại còn là các sư huynh của y, làm bừa dưới mí mắt họ như vậy thì quá tội lỗi rồi.

Thẩm Thanh Huyền khẽ đẩy hắn, nhưng đẩy không ra.

Thôi thì cứ để hắn hôn, Thẩm Thanh Huyền nhân cơ hội dụ hắn: “Đi thôi, về trước.”

Cố Kiến Thâm thật sự uống quá nhiều, song vẫn thấp giọng bảo: “Ta muốn ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền đỏ bừng cả mặt: “Sâu rượu!”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm cong lên, khẽ nói: “Ta không uống rượu.”

Dưới tình huống này nói mình không say thì nhất định say.

Thẩm Thanh Huyền dỗ dành hắn: “Được rồi, ngươi không say.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Chắc chắn ngươi cảm thấy ta đang say.”

Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười, nói: “Không, ngươi thật sự không say, ngươi hạ gục hết đám sư huynh của ta luôn mà.”

Đôi ngươi màu đỏ của Cố Kiến Thâm ngày càng rực sáng, hắn hỏi y: “Ta lợi hại không?”

Có thể hỏi ra lời này thì đảm bảo say không còn biết trời trăng gì nữa rồi, nhưng mà … đáng yêu quá chừng, Thẩm Thanh Huyền ấm áp trong lòng, nói: “Lợi hại!”

Cố Kiến Thâm lại hỏi y: “Thật không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật mà, cực kỳ lợi hại, Tiểu Uyên Nhi của ta lợi hại nhất.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười, siết chặt eo y: “Vậy ngươi nhất định đừng rời xa ta đó.”

Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói với hắn: “Không đâu, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi.”

Cố Kiến Thâm nghe thế hiển nhiên vui vẻ cực kỳ, tay lại bắt đầu giở trò: “Không được, ta phải cho ngươi cảm thụ sự lợi hại của ta …”

Lại đùa giỡn lưu manh! Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười ấn tay hắn.

Kết quả người này say nhưng phản ứng cực nhanh, y không ghìm tay hắn lại được.

Hai người cứ thế này mà xuống núi thì thật không ổn, Thẩm Thanh Huyền suy tư, dứt khoát đưa hắn về nơi mình ở trước kia.

Vừa vào nhà, Cố Kiến Thâm liền bức thiết hôn y, Thẩm Thanh Huyền cũng bị hắn khiến cho lòng nhộn nhạo, dù sao cũng đã về phòng, trái phải chẳng còn ai …

“Này …” Thẩm Thanh Huyền nói, “Chỗ này là bàn không phải giường … Ưm …”

Lời nói đều bị ngăn lại.

Hôm sau, hai người không xuống được giường, một là bị làm quá ác, thắt lưng sắp đứt luôn; một là uống quá nhiều, đầu đau như búa bổ.

Nghỉ ngơi mấy ngày mới lấy lại sức, Thẩm Thanh Huyền chỉ muốn tuyệt giao với các sư huynh!

Về sau các sư huynh của Cố Kiến Thâm biết chuyện này, không ngờ lại mở tiệc chiêu đãi các sư huynh của Thẩm Thanh Huyền, thề phải lấy lại mặt mũi cho tiểu sư đệ nhà mình.

Hai phong vẫn luôn cạnh tranh lẫn nhau, xưa nay nào là khinh nhau, nào là đọ sức, nào là đánh nhau không gì không làm.

Hiện giờ lại vì Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền nên thêm hạng mục mới, cụng rượu!

Ban đầu vẫn còn lấy danh nghĩa làm chỗ dựa cho tiểu sư đệ, lấy lại mặt mũi cho Cố Kiến Thâm, về sau hai tiểu sư đệ đi tìm chỗ ân ái, bọn họ vẫn tiếp tục “chỗ dựa”, “lấy lại mặt mũi”, cũng không biết là dựa cho ai, lấy cho ai …

Trong lúc nhàn rỗi, Thẩm Thanh Huyền lén lật cái quyển chín chín tám mươi mốt tư thế kia, đáng tiếc mới xem được mấy trang đã chịu hết nổi.

Tuy Cố Kiến Thâm uống nhiều, nhưng vẫn còn băn khoăn chuyện y nói lúc đưa thuốc giải rượu cho mình.

Sau khi thanh tỉnh, hắn hỏi y: “Khi ấy ngươi bảo cho ta xem gì?”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm ôm vẻ mặt nghiêm túc nhìn y, rất chờ mong.

Thẩm Thanh Huyền bất chấp, chìa quyển chín chín tám mươi mốt tư thế ra.

Cố Kiến Thâm: “…”

Thẩm Thanh Huyền hắng giọng bảo: “Thập sư huynh nhà ngươi tặng ta.”

Cố Kiến Thâm mở ra xem, nhất thời thính tai đỏ lên.

Thẩm Thanh Huyền cũng thẹn thùng nhìn hắn, tầm mắt tránh né …

Cố Kiến Thâm nói: “Thập sư huynh luôn … luôn hồ đồ như vậy.”

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn ngại, còn mình thì chưa tới mức ấy, y nhìn hắn nói: “Trước đây ngươi chưa từng xem sao?”

Cố Kiến Thâm vội vàng lắc đầu.

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng xem nhé?”

Trái tim Cố Kiến Thâm lập tức nhảy dựng, còn chưa xem gì mà hắn đã muốn làm vài chuyện rồi.

Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy xấu hổ, y nói: “Có xem không thì bảo?”

Cố Kiến Thâm đáp lời cực nhanh: “Xem.”

Hai người ngồi cùng nhau, kề sát đối phương, cùng nhau mở “tác phẩm vĩ đại” này …

Lần đầu tiên, họ chỉ xem một trang …

Lần thứ hai, cố gắng lết qua trang thứ ba …

Lần thứ ba, thứ bốn …

Bảy tám ngày sau, họ chỉ mới xem tới trang năm, trang sáu.

Tỉ mỉ ngâm cứu, khụ, quyển sách này quả là khiêu chiến nhẫn nại mà.

Sau cùng Thẩm Thanh Huyền thật sự nhịn hết nổi, y nói: “Cho ngươi, tự ngươi xem, xem xong …” Y hồn nhiên không biết đang tự đào hố cho mình, “Xem xong dạy ta.”

Cố Kiến Thâm: “!”

Thẩm Thanh Huyền tạm ngừng, vậy mà giấu đầu hở đuôi nói tiếp: “Cũng … cũng không cần dạy ta toàn bộ, chọn kiểu ngươi thích là được …”

Cố Kiến Thâm vô cùng bình tĩnh hộc ra một câu: “Ta thích hết.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm dựa sát vào y, hỏi: “Chúng ta thử hết một lần được không? Vậy thì sẽ biết ngươi thích tư thế nào.”

Đáng lẽ Thẩm Thanh Huyền sẽ thẹn quá thành giận, nhưng Cố Kiến Thâm dùng đôi mắt xinh đẹp tha thiết nhìn y như thế, đọng lại trong đó đầy ắp hình bóng y.

Thế là Thẩm Thanh Huyền gật đầu như bị mê hoặc.

Trái tim Cố Kiến Thâm tan chảy, ôm y thật chặt, dùng sức đến độ hận không thể khóa y vào trong linh hồn.

Hai người họ ngọt ngào ân ái, tất cả đều lơ là tu hành, hai vị sư phụ cho họ “tuần trăng mật”, chờ hai người dính nhau đủ rồi thì chăm chỉ tu hành, nào ngờ hai kẻ này không dứt, dính tới dính lui, gỡ kiểu gì cũng không ra. Muốn dính đủ? Làm gì đủ.

Vì vậy phong chủ Thượng Tín vung tuyệt bút, đề ra chế độ tu hành yêu cầu Thẩm Thanh Huyền phải thực hiện, hơn nữa còn phê một câu: “Không tu luyện thì mau già, già rồi không ai yêu.”

Thẩm Thanh Huyền còn lâu mới bị câu này dọa, nhưng lại sợ không tu luyện sẽ chết, mà chết rồi sẽ không được gặp Cố Kiến Thâm nữa.

Vì thế tháng ngày của hai người rốt cục bình thường trở lại, học hành yêu đương cân đối, không lơ là cái nào.

Tới kim đan kỳ, Thẩm Thanh Huyền dốc sức mở rộng biển ý thức.

Miếng ngọc giản trong biển ý thức ngày càng rõ ràng, nhưng y vẫn không hiểu nó là thứ gì.

Trên bề mặt không có gì thay đổi, y cùng Cố Kiến Thâm hưởng không biết bao đêm xuân, nhưng điều hai mươi mốt vẫn lóe sáng.

Thực sự nghĩ không ra! Càng kỳ quặc là Thẩm Thanh Huyền không có cách nào nói ra việc này.

Có lần y quá hiếu kỳ, định thương lượng với sư phụ mình, nhưng ý niệm vừa nảy sinh trong đầu, bản thân như bị cấm nói, ngẩn người không thể nói ra.

Sư phụ trừng y một cái, dạy bảo: “Túng dục hại não.”

Thẩm Thanh Huyền khóc không ra nước mắt … Mặc dù y có xíu, có xíu túng dục thật, nhưng não vẫn còn mà, chưa hỏng đâu, còn nhanh nhạy hơn trước kia nữa biết chưa!

Nói không được vậy chỉ có thể tự nghiên cứu.

Thực ra Thẩm Thanh Huyền thấy lo lắm, mặc dù ngọc giản này thúc đẩy y và Cố Kiến Thâm gặp lại rất nhanh, nhưng đáy lòng y cứ bất an âm ỷ, luôn cảm thấy bản thân đã xem nhẹ chuyện quan trọng nào đấy.

Rốt cục là chuyện gì?

Ngọc giản này đến tột cùng là vật chi?

Vì sao toàn bộ chữ trên đó đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm?

Chẳng lẽ nó khắc họa tâm linh y? Muốn y làm những việc này với Cố Kiến Thâm?

Thẩm Thanh Huyền chưa từng thấy biển ý thức của ai, cho nên không biết tình trạng này phải giải quyết thế nào.

Cuối cùng y rút ra được kết luận, cố gắng tu hành! Tu vi cao đương nhiên sẽ biết xảy ra chuyện gì!

Y lật xem phần lớn sách có liên quan tới biển ý thức, cố gắng nghiên cứu biển ý thức của mình.

Qua bao cố gắng vất vả, y thật sự phát hiện được vài thứ khó mà tin nổi.

Mới đầu y chỉ nhìn thấy ngọc giản, nhưng sau đó lại thấy được một thứ hình tròn màu đỏ vàng.

Đây là gì … trong biển ý thức của y lại có thứ xinh đẹp đến vậy!

Thẩm Thanh Huyền càng nảy sinh hứng thú, nghiên cứu càng hăng say.

Tu vi không tăng, nhưng vì truy đuổi thứ hình tròn màu đỏ vàng kia, biển ý thức của y lại rộng hơn nhiều.

Nhân lúc Cố Kiến Thâm ra ngoài làm nhiệm vụ, y bế quan nửa tháng, chạm vào quả cầu đỏ vàng kia.

Khoảnh khắc tiếp xúc, một luồng thần thức vừa quen thuộc vừa xa lạ, cực kỳ khổng lồ xâm lấn vào suy nghĩ y …

Ngay sau đó, Thẩm Thanh Huyền tỉnh.

Ký ức mất đi quay về vị trí cũ, y ngẩn người thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Phải rồi … quả cầu đỏ vàng này là Cố Kiến Thâm để lại cho y, sợ y lạc lối trong ảo cảnh, cho nên để lại cơ duyên như thế nhằm thức tỉnh y.

Khi đó Thẩm Thanh Huyền còn đinh ninh rằng mình sẽ không bị lạc trong ảo cảnh.

Hiện giờ … bị vả mặt đau quá.

Y ngồi yên thật lâu, mới tiêu hóa toàn bộ đoạn ảo cảnh và ký ức này.

Thì ra y và Cố Kiến Thâm đã quen biết nhau từ lâu, hóa ra mạng mình là được hắn cứu sống.

Nhưng y lại lãng quên hắn.

_____

Thật ra trọng điểm của t là Tôn chủ vạn vạn tuổi vậy mà bị Bệ hạ 20 tuổi chịch :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.