—— Là ta giết bọn họ.
Nghe hắn nói câu đó, trái tim Thẩm Thanh Huyền như bị đao cùn hơ lửa chém vào vết thương, đau đớn không cách nào hình dung.
Y càng khổ sở thêm vì người thốt ra lời này lại là Cố Kiến Thâm … Hắn đã thống khổ cỡ nào để nói ra điều đó, e rằng còn khó chịu gấp trăm ngàn lần trong tưởng tượng!
Chưa kể đây là hắn nói với y … nói với người yêu lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn với nhau rằng cả đời sẽ mãi mãi bên nhau!
Mà hắn nói vậy, đồng nghĩa đã quyết định buông tay hết thảy.
Vì phong chủ Thượng Đức, vì chính danh một đời của sư phụ hắn, hắn lựa chọn gánh vác tất cả.
Trông Cố Kiến Thâm cô linh đứng đằng kia, hốc mắt Thẩm Thanh Huyền ửng đỏ, vô vàn lời nói vọt đến bên môi, cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ: “Không phải thế …”
Y giẫm trên máu tươi, từng bước đến gần hắn, nói: “Không phải, ta biết ngươi …”
Cố Kiến Thâm thô bạo ngắt lời y: “Là ta!” Cảm xúc của hắn chỉ còn lại hoảng sợ, hai mắt đỏ tươi, đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp như bị ngọn lửa địa ngục nuốt chửng, hóa thành tiên huyết chi sắc đại biểu cho phá hoại và hủy diệt!
Thẩm Thanh Huyền đau lòng cực điểm, muốn tới gần ôm hắn.
Cố Kiến Thâm lại dùng một tay đẩy y ra, trán nổi gân xanh, môi mỏng nhếch lên, thần thái lạnh như băng sương: “Đừng tới gần ta.”
Hắn chưa bao giờ đối xử như thế với Thẩm Thanh Huyền, cũng chưa từng nổi giận với y, song giờ khắc này Thẩm Thanh Huyền chẳng còn màng đến những việc đó nữa!
Thẩm Thanh Huyền khó thể hình dung tâm tình của mình, yết hầu lấp kín chua xót không thể tiêu tan, khổ đau nặng trĩu hướng về chóp mũi, vọt tới hốc mắt, hóa thành những giọt lệ; rơi xuống xuyên qua lồng ngực, tiến vào trái tim, hóa thành nham thạch nóng bỏng.
Y nức nở gọi: “Cố Kiến Thâm …”
Sao Cố Kiến Thâm có thể chịu được khi thấy y đau lòng như vậy, nhưng hắn hết cách rồi, hắn là tội đồ, một kẻ tội ác ngập trời, hắn đã làm phiền rất nhiều người, tuyệt đối không thể tiếp tục tổn thương Thẩm Thanh Huyền.
Hắn đã chẳng còn tương lai nữa. Hắn chôn thân mình vào địa ngục, chịu vạn người thóa mạ, song hắn không thể để ngọn lửa ấy tổn thương tình yêu của mình, không thể để lời ô nhục đến tai y.
——Xin lỗi, Thẩm Thanh Huyền.
—— Hứa hẹn với em, sau cùng vẫn không thể nào thực hiện.
—— Chỉ nguyện em hãy quên ta, tiếp tục sống bình an.
Mingtian023, reup là đồ hlol
Cố Kiến Thâm tức thì rút trường kiếm, kiên quyết đâm về phía Thẩm Thanh Huyền.
Nhận ra hắn muốn làm gì, Thẩm Thanh Huyền ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này phong chủ Thượng Tín đuổi tới, quát lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Nói xong lão vung tay, linh lực như đao phong nhắm vào Cố Kiến Thâm.
“Không!” Thẩm Thanh Huyền gào khản cả giọng, nhưng đã muộn, Cố Kiến Thâm có bản lãnh tránh thoát cũng không thể thoát khỏi, nếu linh lực này đập vào người hắn, hắn …
Thẩm Thanh Huyền đã quên đây là ảo cảnh, cũng quên mất đây là quá khứ đã xảy ra, y chỉ biết người trước mắt là ái nhân kiếp này của y, là người mình vẫn yêu dù đã mất đi ký ức.
Đây là Cố Kiến Thâm của y, là người y tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ.
Thẩm Thanh Huyền nhào qua, không hề nghĩ ngợi chắn trước mặt hắn.
Khóe mắt Phong chủ Thượng Tín nhất thời muốn nứt ra, muốn thu lại linh lực đã phóng, nhưng bây giờ đã không còn kịp, lão nỗ lực thu hồi năm phần, năm phần còn lại đã vọt tới gần!
Mingtian023, reup là đồ hlol
Giữa điện quang hỏa thạch, Cố Kiến Thâm không biết lấy tốc độ từ đâu đẩy Thẩm Thanh Huyền ra.
Linh lực nện trên người hắn, phá nát cả xiêm y!
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, trái tim cơ hồ đóng băng, ngay cả sức để thở cũng chẳng có, y nhìn nam nhân trước mặt, nhìn xiêm y hỗn độn của hắn, chứng kiến huyết ấn liệt diễm nơi bả vai kia.
Nó nằm trên vai Cố Kiến Thâm, tựa như giọt huyết lệ rơi trên sương tuyết trắng tinh.
Rực rỡ là thế, lại khiến người xem bi thống nhường nào.
Thân thể vạn huyết hoàn toàn “sống dậy”.
Vì máu của các sư huynh, vì sự sụp đổ của Thượng Đức phong, vì trả giá của Phong chủ Thượng Đức, và vì phản bội người có tình với mình.
Trong một đêm Cố Kiến Thâm mất đi tất cả, nhưng lại chiếm được sức mạnh mà thế gian tha thiết.
Ai lại muốn? Ai lại muốn có được sức mạnh này!
Thẩm Thanh Huyền bước nhanh tới, cố gắng ôm hắn vào trong ngực, khẽ nói: “Cố Kiến Thâm, không phải như vậy, Cố Kiến Thâm … Chúng ta đã hứa rồi, bất kể ra sao ta vẫn sẽ ở bên ngươi.”
Trong tay y tản ra hào quang chữa trị mỏng manh, liều mạng trị liệu cho hắn, chỉ tiếc y không phải Liên Hoa Tôn chủ có thể khởi tử hồi sinh trăm triệu năm sau, hiện giờ y chỉ là tu sĩ mới kết đan, sức mạnh yếu ớt không đủ vãn hồi cảnh tượng trước mắt khiến người tuyệt vọng này.
Mingtian023, reup là đồ hlol
Hai mắt Cố Kiến Thâm trống rỗng, giọng nói không chút chập chờn, khăng khăng nói: “Là ta giết bọn họ … Là ta giết bọn họ …”
Thẩm Thanh Huyền đau lòng cực điểm, y ôm hắn nói: “Mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi.”
Đồng tử Cố Kiến Thâm co rút, trong giọng nói đè thấp là tuyệt vọng không tan: “Chính ta giết bọn họ, sư huynh ta, sư phụ ta, Thượng Đức phong của ta …”
Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền, gầm nhẹ như loài thú bị vây nhốt: “Là ta giết bọn họ!”
“Không phải …” Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, muốn biện giải, Cố Kiến Thâm lại ngắt lời y, dùng giọng nói gần như cầu xin, “Là ta … là ta giết bọn họ, van xin em … Là ta làm, đều là ta …”
Lời này khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền như bị sét đánh … Y hiểu ý Cố Kiến Thâm, y biết Cố Kiến Thâm muốn nói gì.
Hắn đang xin y đừng nói ra chân tướng, cầu xin y bảo vệ sư phụ hắn chu toàn, cầu xin y cho hắn cơ hội để chuộc tội …
Nhưng rõ ràng … hắn cũng là người bị hại; rõ ràng … hắn không nên gánh tội này!
Nước mắt Thẩm Thanh Huyền ướt đẫm, dùng sức ôm hắn mà nói: “Được, ta biết, ta hiểu. Ngươi vẫn còn có ta, ta sẽ ở bên ngươi, vĩnh viễn ở bên ngươi, dù cho ngươi không cần ta, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi!”
Trái tim Cố Kiến Thâm run rẩy kịch liệt, không hề nói gì, cũng chẳng nói nên lời.
“Tin ta!” Thẩm Thanh Huyền dùng âm lượng chưa từng có mà nói, “Tin ta được không? Ta có thể, có thể bảo vệ ngươi!”
Mọi việc đã tường, ảo ảnh tản tác như gương vỡ, biến mọi thứ thành mảnh nhỏ dưới ánh mặt trời, tốt đẹp và tàn khốc, từng mảnh từng lớp chất chồng lên nhau, không thể phân rõ đâu là đâu.
Tất cả chân tướng rốt cục đã sáng tỏ.
Năm đó xảy ra chuyện, Thẩm Thanh Huyền không ở đây, lúc ấy y đã hoàn toàn quên mất Cố Kiến Thâm, cho nên triệt để bỏ lỡ, nhưng sư phụ y chắc chắn hiểu rõ tình hình.
Hoặc nên nói là người biết chuyện duy nhất trên thế gian này, ngay cả Cố Kiến Thâm cũng quên, chỉ có phong chủ Thượng Tín.
Sau khi xảy ra chuyện, Cố Kiến Thâm tất nhiên lựa chọn gánh mọi trách nhiệm, hắn dùng máu mình miễn cưỡng cứu sống sư phụ trọng thương, lại không cách nào cứu được các sư huynh đã sớm hồn lìa khỏi xác.
Người chứng kiến khi đó là phong chủ Thượng Tín, cũng là sư phụ của Thẩm Thanh Huyền.
Phong chủ Thượng Tín biết bí mật thân thể vạn huyết, đương nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì. Lão cũng tuyệt vọng, cũng thống khổ, cũng bi thương, song việc đã đến nước này, hối hận là việc vô ích nhất.
Cố Kiến Thâm nói với lão: “Phong chủ … sau khi sư phụ ta tỉnh lại, xin hãy nói ông ấy biết … là ta tẩu hỏa nhập ma giết bọn họ.”
Phong chủ Thượng Tín lòng như đao cắt, muốn mở miệng, vậy mà Cố Kiến Thâm đã trực tiếp quỳ xuống, trán đập trên đất: “Cầu xin ngài, sư phụ là phụ mẫu tái sinh của ta, ta không muốn một đời anh danh của ông ấy bị hủy, càng không mong ông tuổi già gánh chịu thống khổ này! Phong chủ, đệ tử cầu ngài, người tốt như sư phụ ta không nên đeo bêu danh này, ông ấy không nên!”
Phong chủ Thượng Tín nhìn thanh niên quỳ gối trước mắt: “Nhưng ngươi …”
Cố Kiến Thâm tỉnh táo dị thường: “Ngài yên tâm … ta sẽ sống thật tốt, chỉ khi ta sống, sư phụ mới có thể hận ta, cố gắng tu hành, ta phải chờ ông tự tay đâm nghịch đồ.”
Phong chủ Thượng Tín thở dài, sau cùng không đành lòng làm trái tấm lòng chân thành này.
Hiện giờ mọi thứ đều thuyết phục.
Vì sao khi đó Cố Kiến Thâm có thể thoát khỏi Vạn Pháp tông, vượt qua Vọng Tẫn Tinh Hải, đến Tâm Vực? Bởi vì Phong chủ Thượng Tín giúp hắn.
Lão giúp hắn rời khỏi Vạn Pháp tông, phó thác cho một người bạn xưa, cũng chính là nghĩa phụ ở Tâm Vực của Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm tỉnh lại ở Tâm Vực đã quên hết chuyện liên quan đến phong chủ Thượng Đức.
Nghĩa phụ đau lòng việc hắn đã trải qua, không muốn hắn bị tâm ma vây khốn, cho nên phong ấn chuyện phát sinh ở Thượng Đức phong.
Từ đó về sau Cố Kiến Thâm liền trở thành phản đồ Vạn Pháp tông “tội ác tày trời”.
Cuối cùng hắn vẫn ứng với kiếp nạn của thân thể vạn huyết, trở thành kẻ lẻ loi.
Quên chí ái, quên chí thân, quên chí hữu.
(Quên người yêu, người thân, bạn thân)
Hắn cứ thế sống ở Tâm Vực trăm triệu năm, như lục bình không rễ, không biết bản thân thuộc về chốn nào.
Cho tới bây giờ, Thẩm Thanh Huyền rốt cục đã hiểu vì lẽ gì Cố Kiến Thâm không muốn phi thăng.
Sao hắn có thể hy vọng điều đó!
Trăm triệu năm qua, còn sống chính là thống khổ nặng nề nhất đối với hắn.
Thẩm Thanh Huyền vừa mở mắt liền rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi thở nóng hổi của Cố Kiến Thâm phả trên cổ y: “Vất vả em rồi.”
Thẩm Thanh Huyền xoay người, dùng sức ôm hắn: “Xin lỗi.”
_____
Ngược đã ghê …