[Đam Mỹ] Người Thứ Ba

Chương 7



Lục Bắc Nghiêu nửa ôm nửa cưỡng chế Thích Tích quay về chỗ ngồi của mình xong rồi xuống xe, đứng tới gần rạng sáng để gió lạnh thổi tắt nhiệt độ trên người.

Lúc quay lại xe, Thích Tích đã ngủ rồi.

Lục Bắc Nghiêu lái xe về nhà, vừa ngừng xe thì Thích Tích bèn tỉnh lại, anh ngơ ngác nhìn Lục Bắc Nghiêu trong chốc lát: “Lục Bắc Nghiêu, anh nhớ lại gì chưa?”

Lục Bắc Nghiêu nhớ tới ban nãy mà tim đập thình thịch, nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.

Thích Tích như đã sớm đoán trước được, không phản ứng gì cả, mở cửa xe ra ngoài. Động tác tiêu sái như thể người vừa nãy cọ cọ trên người Lục Bắc Nghiêu không phải anh.

Hai người vể nhà rửa mặt rồi ai lên giường nấy, không trao đổi với nhau câu gì, tưởng như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.

Ngày hôm sau cũng y hệt như thế.

Tâm tình Thích Tích không tan vỡ nữa, Lục Bắc Nghiêu cũng kì lạ không xua đuổi anh lần nào, hai người hoàn toàn khôi phục lại hình thức bạn cùng phòng.

Giữa trưa Lục Bắc Nghiêu quay về, Thích Tích vẫn nghiêm túc nấu cho hắn một bàn thức ăn, hai người ngồi đối mặt nhau, một câu cũng không nói, hơi kỳ quái cơ mà không lúng túng như trong tưởng tượng.

Chỉ là đôi lúc Lục Bắc Nghiêu ngồi ở đầu giường một mình, cầm cái hộp thư xem qua xem lại, Thích Tích sẽ ngồi ôm gối nhoài trên ghế salon không thốt nửa lời, thật ra Lục Bắc Nghiêu vẫn hy vọng Thích Tích sẽ nói thêm gì đó, cho dù uống say mắng hắn như lần trước cũng được.

Hắn biết ký ức của hắn đã bắt đầu rõ ràng hơn.

Nhưng hắn rất sợ, hắn sợ mình nhớ lầm, hắn sợ người yêu mình chính là Thích Tích, hoặc như, hắn lo mình sẽ thích Thích Tích mà quên đi người mình yêu.

Thích Tích chẳng chịu nói gì, Lục Bắc Nghiêu càng không biết làm sao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian Thích Kha về nước đã nhắc ở trong thư rốt cuộc đã đến, ngày đó cơm nước xong xuôi, Lục Bắc Nghiêm đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Thích Tích rửa sạch bát đũa.

“Xế chiều hôm nay tôi đi đón em ấy.”

“Được.” Tay đang rửa chén của Thích Tích vẫn không ngừng, trực tiếp dùng một chữ đáp lại hắn.

Sau khi nói xong Lục Bắc Nghiêu cũng không biết phải mở miệng tiếp thế nào cả, hắn nhìn bóng lưng của Thích Tích, cảm thấy rất khó chịu, hắn biết rõ, Thích Tích cũng khó chịu.

Thích Tích vừa rửa bát vừa rơi nước mắt, tí tách tí tách vào bồn rửa, tiếng nước ào ào, Lục Bắc Nghiêu không thể nghe thấy.

Anh muốn xông qua ôm lấy Lục Bắc nghiêu, mắng hắn, anh cái đồ đần này anh đi đón cái quỷ gì? Ba năm trước anh đã đón người kia từ Anh về rồi, là em đấy, em ở đây, anh đi đâu vậy chứ, mau ôm em đi mà Lục Bắc Nghiêu.

Nhưng anh không dám, sau khi Chu Lực nói dối chuyện kia, Lục Bắc Nghiêu thật ra không đau đầu nữa, nhưng Thích Tích không dám mạo hiểm.

Hai tiếng sau, Lục Bắc Nghiêu đã đứng ngồi không yên, hắn mặc áo khoác xong bèn cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Thích Tích ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm đồng hồ, nhìn kim phút từ từ điểm đến ba giờ hai mươi phút.

Không biết Lục Bắc Nghiêu đón được Thích Kha nào chưa.

Thích Tích lôi ra một chồng ảnh chụp từ ngăn kéo bàn trà, nhưng thứ này vốn dĩ đều được bày trên tủ, bên TV, trước huyền quan, toàn do Lục Bắc Nghiêu tự treo xong đắc chí khoe khoang không ngừng.

Thích Tích gỡ ảnh chụp xuống nhưng không giấu đi, anh để hết vào ngăn kéo, anh hy vọng trong lúc vô tình Lục Bắc Nghiêu mở ngăn kéo ra sẽ trông thấy ảnh chụp, trông thấy hai người họ thân mật hơn bất kì một ai, sau đó nhớ lại chuyện cũ, ký ức quay về.

Đáng tiếc là, Lục Bắc Nghiêu chưa từng một lần mở ngăn kéo ra.

Lúc anh đang nghĩ thì Lục Bắc Nghiêu cũng về tới nhà.

Bên ngoài rất lạnh, sắc mặt Lục Bắc Nghiêu tái nhợt.

“Xế chiều hôm nay căn bản không có chuyến bay nào từ nước Anh.” Lục Bắc Nghiêu đứng ở cửa, lẩm bẩm như có như không với Thích Tích.

Thích Tích gật đầu, bảo mình đã biết.

“Đến cùng thì người kia tồn tại không? Người tôi yêu có phải tên Thích Kha không? Cậu nói cho tôi biết đi.” Lục Bắc Nghiêu nghẹn ngào, hắn không nhịn được nữa rồi.

Ánh mắt Thích Tích vẫn lưu lại trên đống hình kia, anh chớp chớp mắt giơ một khung ảnh lên trước mặt hắn.

Đó là Lục Bắc Nghiêu đang ôm lấy Thích Tích từ phía sau, hôn lên gò má anh, anh hơi nghẹn ngùng nhưng vẫn vui vẻ nhìn vào màn ảnh.

Đây là hình năm đó sau khi hai người tốt nghiệp và đi du lịch ở Iceland, nhờ người qua đường chụp giúp. Vốn cũng chụp chơi thôi, ngờ đâu rửa ảnh xong mới phát hiện ánh sáng lẫn người trong ảnh đều hài hòa, chỉnh thể đẹp vô cùng, Lục Bắc Nghiêu rất thích nó, nên đã lấy hình này làm hình nền màn hình khoá điện thoại.

“Theo anh từ cấp ba tới đại học là em, người anh yêu là em, người anh dùng mạng để bảo vệ cũng là em.” Thích Tích khóc, “Nhưng anh thế mà quên mất em rồi.”

Van nước mắt của Thích Tích hoàn toàn mở ra, “Em không trách anh chút nào, em chỉ sợ anh mãi mãi cũng không nhớ ra em.”

Lục Bắc Nghiêu nhận tấm hình kia, thì ra hắn và Thích Tích thật sự từng gần gũi như vậy.

Hắn nhìn chính mình trong bức hình, ánh mắt ngập tràn yêu thương không che giấu nổi, “Anh không quên, lúc em uống say anh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, lần đầu tiên gặp em ở trường cấp ba, em là người ngồi trước mặt anh, anh đã nhớ rất rõ.”

Lục Bắc Nghiêu ngồi xổm xuống trước mặt Thích Tích, hắn nói: “Nhưng anh không biết Thích Kha là ai. Người ấy tựa như vòm trời tăm tối mờ mịt, mỗi khi anh nhớ tới chuyện liên quan tới em, người ấy đều xuất hiện, nhắc anh rằng có một người tên là Thích Kha, bảo anh không được quên, bảo anh nhất định phải biết người đó là ai.”

Thích Tích thút thít nỉ non, suy nghĩ rất lâu mới nói, “Bác sĩ Tề bảo em không thể cưỡng ép ký ức của em vào anh, như thế sẽ khiến trí nhớ nguyên bản của anh có xung đột, anh sẽ bị kích thích.”

Lục Bắc Nghiêu cũng đoán được là vậy, hắn cười nhéo nhéo khuôn mặt khóc đến nhăn lại của Thích Tích, an ủi: “Không sao, anh muốn biết chân tướng, nếu anh thật sự quên đi em, điều đó còn đau khổ nhiều hơn cả chết.”

Thích Tích nhìn chằm chằm Lục Bắc Nghiêu hồi lâu, thấy đôi mắt hắn lại soi rọi bóng hình mình lần nữa, mũi không nhịn được mà cay cay.

Anh chần chờ hồi lâu mới đưa ra quyết định, “Anh tới tủ quần áo ở phòng khách xem đi.”

Lục Bắc nghiêu không hiểu lắm, nhưng vẫn trực tiếp đi.

Tủ quần áo ở phòng khách không có gì, Thích Tích thường treo đồ ở tủ trong phòng chính, Lục Bắc Nghiêu nhắc nhở bao nhiêu lần cũng vậy, Thích Tích đều bỏ ngoài tai.

Lục Bắc Nghiêu vừa mở tủ quần áo đã thấy một mùi lạ, không nặng nhưng hơi tanh tưởi.

Nhìn nhìn mới biết hóa ra là một đống đồ dùng cho thú cưng.

Một cái ổ chó, hai bát đựng thức ăn, còn có con búp bê vải bị cắn không ra hình dạng gì.

Nhà mình có chó?

Lục Bắc Nghiêu rất nghi hoặc.

“Nhà chúng ta từng nuôi chó sao?” Hắn xách ổ chó đã cũ đến phòng khách hỏi Thích Tích.

“Anh không nhớ?”

Lục Bắc Nghiêu cố gắng nghĩ, “Không nhớ, không có ấn tượng.”

“Hoàn toàn không nhớ rõ sao?”

Lục Bắc Nghiêu lại lắc đầu.

“Khó trách…” Thích Tích cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân ký ức của Lục Bắc Nghiêu sai lệch.

“Chúng ta từng nuôi chó, nhặt được dưới lầu, chân sau của nó bị thương, anh và em mang nó đến phòng khám thú cưng, sau đó ôm nó về nhà nuôi.” Thích Tích tính nhẩm, “Có lẽ là hơn ba năm trước, khi em vẫn chưa đi Anh.”

“Nó rất biết điều cũng rất đáng yêu, không khó nuôi chút nào, nó thích làm nũng với em, luôn đi theo sau em, thế mà lại hờ hững với anh, làm anh hay ăn dấm chua với nó.”

“Sau này anh nói dù sao em cũng không sinh con được, nuôi chó thành con cũng ổn, em bảo vậy nó phải lấy họ em. Anh bảo không thành vấn đề, họ của em thì họ của em.”

Lục Bắc Nghiêu hơi khó tin, hắn chần chừ hỏi: “Con chó kia tên…”

“Nó là Corgi*, nên anh gọi nó là Thích Kha.”

*phiên âm tiếng Trung là kē jī (kha cơ)

!!!

Sắc mặt của Lục Bắc Nghiêu nháy mắt trở nên muôn màu muôn vẻ.

Thích Tích thuận theo mạch suy nghĩ nói tiếp: “Lúc chúng ta nhặt được Thích Kha thì tuổi nó cũng rất lớn rồi, chúng ta toàn tâm chăm sóc nó, nhưng chưa đầy một năm thì nó ngã bệnh, không thể nào cứu được, để nó chịu đựng thì càng đau khổ hơn nên chúng ta thương lượng tiêm thuốc cho nó chết mà không đau, sau đó hai ta đem nó chôn cất, mỗi năm đều tới chỗ kia thăm nó, hôm xe anh xảy ra tai nạn, chúng ta vừa từ chỗ chôn cất về, trong lòng không vui vẻ, em còn khóc trên xe, nên anh mới tinh thần không ổn, gặp tình huống bất ngờ cũng không phản ứng kịp.”

Lục Bắc Nghiêu nhìn ổ chó, trong đầu chỉ lại một câu: “Thích Kha là con chó?”

“Bác sĩ nói bị chấn thương khiến thần kinh anh sai lệch ký ức, anh nhớ hết thảy nhưng không nhớ ra em, anh cần một người đến bổ sung chỗ trống này, mà Thích Kha là cái tên xuất hiện rất nhiều lần trước khi xảy ra tai nạn, vì thế anh…” Thích Tích ôm lấy mặt Lục Bắc Nghiêu: “Anh coi Thích Kha là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.