Dung Hàm Chi nói: "Theo lịch trình cũng nên đến rồi, có điều hắn quả thực là đi thật nhanh."
Vương Triết cúi đầu nói: "Dung tướng, từ xưa đến nay giám quân bại hoại chiến sự nhiều không đếm hết, không thể không phòng."
Dung Hàm Chi cười một tiếng, xoay người cầm lên một cây trường cung khác đặt trên mặt bàn.
Trương Trường Sử đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Dung tướng, ngài và Tri châu Thục Châu không hợp, e rằng vị kia cũng đã cáo trạng vào kinh, ngài trong triều đình không ít trở ngại, hôm nay lại phái giám quân đến, không thể không phòng."
Cái gọi là không ít trở ngại, trên cơ bản chính là đang nói tới Chu Hi.
Dung Hàm Chi kéo cung, như cười như không, nói: "Nếu lo lắng, cũng phải xem xem giám quân là ai đã."
Vương Triết và Trương Trưởng Sử đưa mắt nhìn nhau, nói: "Giám quân Lâm Cẩm Vinh là Giám sát ngự sử, theo lời đồn thì là "không thông chiến sự""
Khóe môi Dung Hàm Chi cong lên, nói: "Tuy rằng không thông chiến sự, nhưng người lại rất có ý."
Khóe môi Vương Triết thoáng mím lại, thật không rõ ràng lắm "rất có ý" là thể loại đánh giá gì đây.
Trương Trưởng Sử cũng không biết đây là có ý gì, lại không dám hỏi, lén nhìn Vương Triết, thấy Vương tham quân cũng đầy mặt mờ mịt, liền không nói nữa.
Ban đầu khi Dung Hàm Chi nghe nói giám quân mới được phái đến là Giám sát ngự sử Lâm Cẩm Vinh cũng chỉ cảm thấy cái tên này nghe hơi quen quen, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đó chẳng phải chính là vị Ngự sử thiếu chút nữa đã lôi Trương Tông Lượng xuống ngựa hay sao?
Chỉ đơn giản là một bản tấu chương của hắn, Trương Tông Lượng bị Đại Lý tự bắt oan, chịu nửa ngày cực khổ trong ngục, Chu Hi vì biện hộ cho tỷ phu mà cường sấm Noãn các, phá vỡ chuyện tình sự của hắn và hoàng đế, bị hoàng đế hung hăng khi dễ một chặp.
Cho dù có phải hoàng đế bày mưu đặt kế để hắn xuất đầu buộc tội Trương Tông Lượng hay không, tên của hắn chỉ sợ cũng đã treo trong lòng Chu Hi rồi.
Trương Tông Lượng thì thế nào, dù sao cũng là tỷ phu ruột thịt của Chu Hi, hôn sự này thậm chí còn là do Chu Hi làm chủ định ra mà không phải là trưởng bối của Chu gia, cho dù Trương Tông Lượng có rắp tâm hại người, chỉ cần hắn vẫn còn là trượng phu của Chu Uyển, buộc tội Trưởng Tông Lượng chính là trực tiếp đánh lên mặt Chu Hi.
Loại người này cơ bản đã tuyệt đường thăng tiến trong thế gia, hoặc là toàn tâm toàn ý làm cô thần, hoặc là giống như chính mình vậy, cho dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ không trăm phương nghìn kế gây phiền phức cho mình.
Vậy là đủ rồi.
Hơn nữa về góc độ nhân tuyển cũng là vô cùng thích hợp.
Lâm Cẩm Vinh đứng ra buộc tội Trương Tông Lượng, Trương Tông Lượng lại có quan hệ thông gia với Ôn Tử Nhiên, Ôn Tử Nhiên lại có quan hệ thông gia với mình, phái đến làm giám quân cho mình, thế nào cũng ổn.
Không sợ có người gây hấn nói bậy.
Trong lòng Trương Trường Sử vẫn còn thấp thỏm, nghĩ nghĩ nói: "Dung tướng, vị Lâm ngự sử này là người của bệ hạ, nếu là đại diện cho bệ hạ tới, dù sao chúng ta cũng nên thận trọng khoản đãi chứ?"
Dung Hàm Chi tà tà liếc nhìn hắn, đôi mắt mảnh dài nhướn lên, còn mang theo ý cười, nói: "Yên tâm"
"Đây chính là bệ hạ thương ta đó."
Vương Triết nghiền ngẫm những lời này một chút, mới nói: "Dung thướng thánh quyến chi long, trên dưới toàn triều không ai bằng được."
Dung Hàm Chi khoát tay, thản nhiên nói: "Không cần nịnh, những lời này, tám phần mười đều là suy đoán, nếu thật nhận long sủng, ta hiện tại cũng sẽ không ở đây."
Vương Triết và Trương Trường Sử đồng thanh nói không dám.
Dung Hàm Chi cười cười, nói: "Nhưng mà nghĩ như vậy cũng không sao cả, dù sao, người của hoàng thượng ngự hạ đương nhiên đều có ân uy, bệ hạ là thánh minh thiên tử, cho dù có thưởng thức thần tử nào đó cũng sẽ không thiên vị. Nếu giám quân đến thì các ngươi lập tức chiêu đãi, hắn muốn tra khoản nào điều nào, cứ mặc hắn là được."
"Dung Hàm Chi ta, nhất cử nhất động, dưới trời đất này, không thẹn với lòng, không sợ hắn."