[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 14



Trong lòng Ôn Tử Nhiên biết hoàng đế khẳng định không phải nghe được thân thể mình khỏe mạnh mà cảm thấy tốt, lại vẫn không hiểu ra sao, hoàng đế đã áp lên, một tay không biết cầm cái gì, lại bảo chính mình tự mở, bên trong là cao chi.

Hương hoa quế nồng đậm đầy phòng.

Ôn Tử Nhiên mờ mịt liếc nhìn hoàng đế, hắn chỉ biết nữ nhi khi chải đầu cần phải dùng cao chi quế hoa, không biết hoàng đế đây là muốn làm cái gì. Nhiếp Huyễn nhìn đôi mắt ướt sung của hắn, cúi đầu hôn lên, cười nói: "Ái khanh không thích quế hoa? Lúc này trước dùng tạm, nếu không thích thì nói với trẫm, lần sau tuyệt sẽ không ủy khuất ngươi."

Ôn Tử Nhiên tức giận gần chết, lòng nói sao lại còn có lần sau, đang muốn kháng nghị, bỗng dưng sợ hãi kêu lên một tiếng, nói không ra lời.

Hoàng đế tách mở chân hắn, lấy một khối cao chi, mò vào huyệt vị ở giữa, chậm rãi chen đầu ngón tay vào.

Hắn quy cũ từ nhỏ, cột tóc đọc sách, sau khi nhập sĩ càng cần cù, nơi nào gặp qua phong nguyện từng trận như vậy, theo bản năng liền muốn giãy dụa, ngón tay hoàng đế lại cực linh hoạt, cao chi kia sau khi vào trong hậu huyệt của hắn liền tan, hoàng đế mượn sự trơn trợt ngoáy lộng, ngón tay chui ra chui vào, thậm chí hắn còn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dị vật ra vào nơi đó, vừa đầy vừa căng, kỳ quái đến khó chịu, theo bản năng kẹp chặt mông.

Nhất thời cũng không biết đến cùng là làm sao, trong lòng cực không tình nguyện, lại không dám giãy dụa, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ..."

Nhiếp Huyễn cắn nhẹ lên nhũ tiêm hắn, kích hắn kêu lên "Ah!" lúc này mới liếm liếm, trấn an: "Thả lòng một chút, kẹp chặt như vậy, nếu bị thương thì phải làm sao?"

Ôn Tử Nhiên nghe lời, nhận mệnh mà thả lỏng, nhưng tinh thần tập trung vào nơi kia, lại theo bản năng kẹp càng thêm chặt, chính mình cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Nhiếp Huyễn ngược lại không phải chưa từng gặp phải tình huống như vậy, phì cười, thở dài cúi đầu hôn môi hắn, cực tận triền miên hôn sâu.

Chiếc lưỡi mềm mại không thuộc về mình xâm nhập vào khoang miệng, đảo qua hàm, liếm lên lợi, ái muội trêu chọc chính mình, lại cuốn mút lưỡi mình kéo qua, ngậm mút, phảng phất giống như đang nhấm nháp trân tu tuyệt thế.

Ôn Tử Nhiên cũng không biết hôn môi còn có thể tình sắc như vậy, bị y hôn đến choáng vựng hồ hồ không thở nổi, chỉ có thể dựa vào hơi thở nóng bỏng của đối phương duy trì hô hấp, hai mắt đẫm lệ mê ly cảm giác ngón tay cắm vào phía sau chậm rãi mang cao chi đẩy vào sâu bên trong, sau một lúc lâu, lại tiến vào thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng nhau, xoay móc đủ kiểu chà đạp vách ruột sâu bên trong hậu huyệt mà ngay cả mình cũng chưa từng chạm qua.

Hắn muốn nói không cần, miệng lại bị lấp, ô ô ân ân phát không ra âm tiết, thật vất vả mới đợi đến lúc hai ngón tay kia rút ra ngoài, hậu huyệt và giữa hai đùi đều bị cao chi tan ra làm ướt một mảng.

Đang muốn than khổ, lại có ngón tay mang theo một lượng lớn cao chi chen vào trong hậu huyệt vừa mới trầm tĩnh lại.

Lần này là ba ngón.

Ngón tay Nhiếp Huyễn thon dài, lại rất có lực, lần này không cẩn thận như vừa rồi từng chút tửng chút đâm vào trong, mà là dựa vào cao chi, một lần liền đâm vào nơi sâu nhất. Tiếng kinh hô của Ôn Tử Nhiên bị y dùng miệng lưỡi ngăn lại biến thành một tiếng rên rĩ mềm ngọt, hôn đến khi thượng thư của y trước mắt tối đen cơ hồ không thở nổi mới buông ra.

Nước bọt tràn ra khỏi miệng lưỡi thành một sợi tơ dài, bị y từng chút hút vào, dựa theo sợi chỉ bạc lại cẩn thận liếm lên đôi môi luôn cẩn thận dè chừng của Ôn Tử Nhiên.

Ba ngón tay trong cơ thể hắn dừng một lát, đợi cho hắn thích ứng hoàn toàn, cũng đợt khối cao chi vừa đưa vào kia tan hết, lúc này mới chậm rãi động, cẩn thận từng tấc từng tấc một ấn lên nội bích trơn mềm nóng chặt.

Ôn Tử Nhiên theo bản năng nâng eo muốn tránh, nhưng do trong huyệt khẩu còn cắm ba ngón tay, em vừa mới nhấc, cao chi tan đầy bên trong lại từ từ tràn ra ngoài, cảm giác quái dị khiến cho hắn xấu hổ đến mức eo lưng cũng mềm xuống, lại ngã trở về, nâng tay che kín mặt nhỏ giọng nức nở.

Môi hôn nhỏ vụn của Nhiếp Huyễn dừng lại trên bụng ngực hắn, vừa dùng ngón tay đùa giỡn hắn, vừa tán thưởng: "Chỗ này của ái khanh quả là chặt."

Chất lỏng tràn ra kẽ đùi làm cho hai cánh mông và toàn bộ hạ thân Ôn Tử Nhiên đều trở nên rối tinh rối mù, ngón tay hoàng đế còn đang quấy đảo bên trong, mỗi một động tác đều làm ra tiếng nước dâm mĩ.

Ôn Tử Nhiên cảm thấy không thể nghe tiếp nổi nữa.

Hắn thường xuyên uống rượu cùng người, rượu vào lời ra cũng từng nghe không ít từ ngữ thô tục, phàm là nói xướng quán nào có kỹ nữ phong tao, tất nhiên là nói bên dưới kỹ nữ kia vừa chặt vừa mềm lại thật sự nhiều nước, nếu như cắm vào, liền chảy nước lênh láng.

Lại chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng có một ngày sẽ ở trên giường bị người làm thành như vậy, dạng chân nằm dưới nam nhân, hạ thân nước lâm ly bị người tủy ý đưa đẩy đùa bỡn.

Cho dù chỉ mới là ba ngón tay, cũng thật sự quá mức không chịu nổi.

Lại không dám khóc lên, sợ chọc giận hoàng đế, chỉ dám che miệng rớt nước mắt.

Hoàng đế lại tự biết khúc mắc của hắn, mềm giọng dỗ dành: "Chỉ là chút tình thú chống khuê phòng mà thôi, không phải chà đạp ngươi, chuẩn bị tinh tế tỉ mỉ như vậy cũng chỉ là đế lát nữa ngươi có thể dễ chịu một chút, không cần nghĩ nhiều."

Ôn Tử Nhiên khóc thút thít một tiếng, đầu ngón tay đang sờ loạn trong cơ thể lại không biết ấn lên chỗ nào, hắn mạnh uốn lên eo, suýt nữa đụng đến Nhiếp Huyễn đang đè nặng bên trên.

Khoái cảm kịch liệt lủi qua cột sống trong nháy mắt khiến Ôn Tử Nhiên cơ hồ rít lên the thé, nhưng ngay cả âm thanh cũng bị khoái cảm kia tước đoạt, hắn chỉ có thể kịch liệt thở gấp hổn hển, hoàn toàn không biết phải làm sao đối với cảm giác xa lạ kỳ dị này.

Nhiếp Huyễn nhướn mày, cười, dùng móng tay cạo cạo lên nơi kia: "A, tìm được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.