Ôn Tử Nhiên luôn tốt tính, nhân duyên cũng vô cùng tốt, trước đây lại rất được hoàng đế coi trọng, còn là thông gia với Trưởng thị của thế tộc, với Dung gia tân quý. Lần này tuy nói là phạm tội phải rời kinh, trái lại cũng có rất nhiều người đến đưa tiễn.
Ôn Tử Nhiên cảm tạ ý tốt của từng vị thân hữu đồng nghiệp một, chủ động tạ nói: "Kẻ bị biếm xích, không dám liên lụy chư quân, ân nghĩa này của chư quân, Ôn Tử Nhiên ghi khắc, chỉ đưa đến đây là tốt lẳm rồi."
Thân mang tội mà đi, nên cũng không mang theo gia quyến, chỉ một mình hắn cùng với tiểu tư lão bộc và vài vị môn khách.
Đợi đến khi đưa tiễn xong, mắt thấy đã đến lúc lên đường, đang định bước lên xe ngựa, lại có người trẻ tuổi tuấn lãng bước đến hành lễ: "Ôn thượng thư xin dừng bước, chủ nhân nhà ta cho mời."
Nói xong lại chỉ về phía tửu quán bên đường: "Ở bên này, trên lầu."
Ôn Tử Nhiên nhìn theo hướng ngón tay chỉ đến, chần chờ một lát, lắc đầu nói: "Ôn mỗ đã từ nhiệm Hộ bộ thượng thư, không dám nhận danh xưng Ôn Thượng thư, không biết quý chủ nhân là vị nào?"
Nam tử lấy ra một khối kim bài, bên trên chỉ có một chữ làm bằng vàng: Thành."
Ôn Tử Nhiên sửng sốt một chút.
Ai lại không biết Thành vương điện hạ hôm nay thâm cư vương phủ một lòng tu đạo, sớm đã không còn lui tới với quần thần, huống chi ngày trước mình cũng chưa từng kết giao với vị điện hạ này. Cho dù là năm đó khi hoàng đế bệnh nặng, Thành vương kết giao với các trọng thần, cũng bởi vì quan hệ vi diệu giữa mình và Chu Hi năm đó, nên cũng chưa từng đến cửa nhà mình.
Không biết hôm nay vị điện hạ này vì sao lại đến đưa tiễn.
Hắn đang do dự, nam tử kia lại cung kính nói: "Chẳng lẽ Ôn phủ quân ngay cả một chút thể diện cũng không chịu cho chủ nhân nhà ta hay sao?"
Lúc trước Ôn Tử Nhiên xưng hô dùng chức thượng thư, hiện giờ nhậm chức tri châu, liền gọi Ôn Tử Nhiên là phủ quân.
Nhiếp Kỳ ngồi cạnh bên cửa sổ trên lầu hai, trước mặt bày một bộ tiểu tử lý tứ tuyệt (một set ly tách trong trà đạo của mấy bạn cổ nhân thôi nha), không có trà cụ, cùng mấy bàn điểm tâm tinh xảo, thấy hắn đến, cười chào một tiếng: "Ôn khanh."
Giữa mi mục cất giấu một tia giảo hoạt không dễ nhận ra.
Một tiếng này gọi cho Ôn Tử Nhiên trong lòng ngũ vị tạp trần, lấy lại bình tĩnh mới hành lễ nói: "Hạ quan gặp Thành vương điện hạ."
Tuy rằng chưa từng lui tới, trái lại cũng không xem như là quá xa lạ, hắn nhớ rõ, tính tình Ôn Tử Nhiên vẫn luôn ôn hòa, khiêm khiêm như ngọc, dáng vẻ cũng không tệ, thanh tú trắng nõn, không một chút góc cạnh, khiến cho người ta nhìn thấy liền cảm giác thuận mắt.
Giờ phút này nhìn lại, là gầy. Nam nhân xưa nay thanh thuận như châu như ngọc rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cũng có chút tiều tụy.
Vốn dĩ là chịu tội ly kinh – nhất là lại do bị liên lụy – tinh thần sẽ không thể nào tốt được, nhưng Nhiếp Kỳ lại càng có thể đoán thêm được chi tiết hơn một chút.
Chẳng qua, nhân tâm khó dò, không dám nói đến cùng là đoán trúng hay không.
Hắn nâng ấm trà lên rót đầy vào một chung trà nhỏ tinh xảo, đẩy đến trước mặt Ôn Tử Nhiên, Ôn Tử Nhiên lại tạ, một bộ dáng thập phần câu nệ.
Nhiếp Kỳ có thể hiểu cho sự câu nệ này của hắn, cười nói: "Ôn khanh không cần phải suy nghĩ lung tung, lần này bổn vương đến, cũng là vì được người nhờ vả."
Ôn Tử Nhiên giật mình, đầu tiên là nghi hoặc, lại dường như nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Mới vừa cẩn thận vửa dè chừng thử hỏi: "Không biết điện hạ... là được người nào nhờ vả?"
Nhiếp Kỳ gật đầu: "Chính là người mà ngươi đang nghĩ đến đó."