[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 147



Chu Sưởng thấy Nhiếp Huyễn sắp bỏ đi, vội vàng ngăn lại: "Cao huynh dừng bước, là ta lỗ mãng, mong thứ tội – thật sự là mấy năm nay toàn gặp phải những kẻ phàm là biết ta là đệ đệ của Chu Hi, liền mang theo cùng một sắc mặt, tiểu đệ thật sự đã chịu đủ, nên mới thất lễ như vậy!"

Trong lòng Nhiếp Huyễn càng trở nên buồn cười, làm bộ như không chút tình nguyện mà ngồi xuống, lại vẫn nhịn không được, hỏi: "Lục lang mới như vậy đã thật tin ta quả đúng là có bộ Thiên Hạ Sơn Xuyên Thủy Mạch Đồ, không phải gạt ngươi sao?"

Chu Sưởng khoát tay: "Nếu không phải trong nhà có bộ sách kia, Cao huynh cũng sẽ không có những kiến giải như vậy."

Dừng một chút lại nói: "Đừng nghĩ rằng ta thô kệch, thân phận Cánh Lăng Cao thị này của Cao huynh, chỉ sợ mới là gạt ta đúng không? Hàn môn tố hộ, sao có thể cất giữ Thiên Hạ Sơn Xuyên Thủy Mạch Đồ? Trước đây ta còn cho rằng bộ tranh này đã bị thu vào trong cung rồi. Nếu vậy Cao huynh chắc cũng là công tử thế gia đúng không? Hai ta hôm nay cũng nên thẳng thắng, tại hạ Lan Lăng Chu Sưởng, tự Cảnh Dương, xin hỏi hiền huynh cao danh thế gia vọng tộc?"

Trong lòng Nhiếp Huyễn nghĩ, tính tình Chu Sưởng tuy có chút nóng nảy, có chút ngay thẳng, nhưng cũng thật sự là một người thông minh, không phải là một kẻ bộc trực đến thô kệch, có thể trông cậy.

Hai mươi tám quyển Thiên Hạ Sơn Xuyên Thủy Mạch Đồ kia quả thật là được giấu trong cung, hơn nữa đã ở trong cung từ tiền triều, khi y còn là Cao Dực từng nhìn thấy, đời này làm Nhiếp Huyễn, lại cố ý sai người đến Bí thư giám tìm kiếm, may mà vẫn còn, chưa bị hư hỏng mất.

Y nghĩ nghĩ, nói: "Tự giới thiệu cũng không phải là không được, chỉ là ngu huynh có một việc vẫn vô cùng muốn biết, nếu Cảnh Dương có thể nói, vậy ngu huynh cũng nói, thế nào?"

Chu Sưởng nghĩ nghĩ, hỏi: "Là chuyện gì, nếu tiểu đệ biết, nhất định sẽ nói."

Nhiếp Huyễn hứng thú chăm chú nhìn hắn: "Không biết Cảnh Dương đến cùng là vì sao không hòa hợp với huynh trưởng trong nhà như thế?"

Chu Sưởng nheo mắt, trầm giọng nói: "Tuy rằng hắn không xem ta là huynh đệ, đến cũng cũng vẫn là người nuôi dưỡng ta lớn lên, ngươi nếu như muốn làm chuyện bất lợi cho hắn mà hỏi lời này, thứ cho Chu Sưởng ta không thể đáp ứng."

Nhiếp Huyễn ngẩn người, sau đó chỉ tay lên trời: "Không có ý này, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Huống chi lệnh huynh là một nhân vật khôn khéo cỡ nào, chỉ dựa vào mấy việc này, chẳng lẽ có thể gây bất lợi cho hắn được sao?"

Chu Sưởng lại nhìn y một cái, rót một chén rượu, ngửa cổ uống cạn, lúc này mới nói: "Hai ta cùng lắm cũng mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, ta thậm chí còn không biết tên họ thật sự của ngươi, lại đem chuyện trong nhà mình ra nói với ngươi, vậy chẳng phải là Chu Sưởng ta càn rỡ hay sao?"

Nhiếp Huyễn gật gật đầu, có vẻ rất hài lòng, lại bồi thêm một chén rượu: "Cảnh Dương băn khoăn thế là phải, là ta càn rỡ."

Cứ thế thường xuyên qua lại, Chu Sưởng trong lòng có chuyện, uống nhiều, dần dần có chút say.

Nhiếp Huyễn cho rằng trong lòng hắn thật sự đã bị đè nén rất lâu, chỉ là những chuyện như vậy, lại không thể nói với những người thân cận, huống chi Chu Sưởng làm người có chừng mực, trong lòng cũng mang theo ba phần cố niệm, cũng sẽ không nói hết với người ngoài, uống nhiều rượu đương nhiên là nghẹn đến buồn khổ, nghĩ như vậy, trái lại cảm thấy chính mình hỏi câu hỏi thật không phải.

Cũng không dám truy vấn thêm, chỉ bắt lấy tay hắn: "Không muốn nói thì thôi, uống ít chút. Danh tính của ta, nói cho ngươi cũng không sao, ta họ Nhiếp."

Chu Sưởng nâng gương mặt đỏ bừng mang theo ba phần say huân huân nhìn qua, chững chạc đàng hoàng gật đầu: "Thì ra là đệ tử của tôn thất. Khó trách... nhìn ngươi lạ mặt, mới vào kinh sao?"

Nhiếp Huyễn như cười như không, nói: "Xem như là vậy đi."

Chu Sưởng đôi mắt khép hờ, như cười như không, lát sau mới hỏi: "Trên phủ Nhiếp huynh, còn có huynh đệ sao?"

Nhiếp Huyễn lắc đầu: "Ta là nhi tử độc nhất trong nhà."

Dừng một chút, lại nói: "Hoàng thất a, sau bằng nhà khác, có huynh hữu đệ cung. Thật không có phúc khí như những gia đình bình thường."

Chu Sưởng bĩu môi, ý cười đạm mạc: "Phúc khí cái gì, ngươi không biết mà thôi.... Haiz, nếu ta mà có một đại ca như ngươi thì tốt rồi."

Nhiếp Huyễn chậc lưỡi, cảm thấy lời này cứ sai sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.