Chu Sưởng lại châm một chén rượu, cũng châm cho Nhiếp Huyễn, nói: "Nhiếp huynh uống với ta một ly đi, xem như là kết bạn lại một lần. Nói thêm, tiểu đệ hai mươi sáu, không biết Nhiếp huynh niên kỉ bao nhiêu?"
Nhiếp Huyễn ho nhẹ một tiếng, uống cạn chén, chầm chậm nói: "Kẻ bất tài này hai mươi mốt."
Chu Sưởng ngẩn người, nhìn y một cái: "Nhiếp Huynh phong thái đường đường, khí độ trầm tĩnh, thật nhìn không ra vừa mới nhược quán."
Lòng nói, ngươi còn nhỏ hơn ta vài tuổi, vậy mà mở miệng một tiếng ngu huynh ngậm miệng cũng ngu huynh, chiếm tiện nghi ta.
Hắn tính tình xa cách, vốn cũng không so đo mấy chuyện nhỏ như vậy, đưa chén rượu đến bên môi, bỗng nhiên ngẩn ra.
Người trong hoàng thất, hai mươi mốt tuổi, nhi tử độc nhất trong nhà. Chưa từng nghe nói vương hầu nào lại như vậy, trái lại....
Sống lưng Chu Sưởng chợt lạnh, say rượu cũng thành tỉnh, mạnh mẽ áp chế nỗi nghi ngờ trong lòng, lại quan sát liếc nhìn vị Cao công tử hậu duệ quý tộc này một lần.
Sau đó chậm rãi uống cạn chén rượu trong tay, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Ta kể một câu chuyện cho Nhiếp huynh nghe, có được không?"
Nhiếp Huyễn nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi, cũng có suy đoán riêng, lòng nói quả không hổ là đệ đệ của Chu Hi, đầu óc cũng thật là nhanh nhạy.
Chỉ cười nói: "Rửa tai lắng nghe."
Chu Sưởng cúi thấp đầu, sắp xếp từng suy nghĩ, nét mặt mang theo vài phần suy tư khó có thể nói.
"Có một hộ nhân gia kia, cũng xem như là dòng dõi trâm anh thế gia, tổ tiên hiển đạt, hiện giờ cũng vẫn hiển đạt, là dòng dõi có uy tính danh dự, nhân khẩu cũng hưng vượng. Một mạch đích tôn đích hệ luôn luôn là tông chủ, tông chủ đời này lại trẻ tuổi có triển vọng, cưới một thê tử môn đăng hộ đối, hai người ân ái tốt đẹp, cho nên kết hôn nhiều năm, trượng phu cũng chưa từng nạp thiếp, nhi nữ dưới gối tất cả đều là con cả. Nhưng mà con nối dõi lại gian nan, trước sau hạ sinh hơn mười nhi nữ, chỉ nuôi được bốn, một nữ, ba nam."
"Khi hài tử nhỏ nhất vừa ra đời, tông chủ nhà này bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh, trưởng tử dưới gối lúc này mới mười bốn, thứ tử bảy tuổi, trưởng nữ vừa tròn mười sáu, vốn dĩ sắp xuất các, nhưng bởi vì phụ thân bệnh nặng mà phải trì hoãn."
"Trưởng tử trong nhà, thuở nhỏ đã là danh tài xuất chúng, trong đám thế gia đã mang danh chi lan ngọc thụ, đường đường tuấn tài. Hôn sự sao, đã sớm đính hôn với gia đình môn đăng hộ đối, lại bởi vì phụ thân bệnh nặng, mới mười ba tuổi đã cập quán tự thành hôn xung hỉ. Trưởng tử này, ở trong nhà, vẫn luôn đối tốt với đệ đệ của hắn, đương nhiên không phải là đệ đệ nhỏ nhất kia, là đệ đệ nhỏ hơn hắn một chút, xem như là thứ tử trong nhà đi. Từ nhỏ đã bất hảo, tuy rằng cũng xem như là có chút thông minh, nhưng không so được với đại ca của hắn. Tính tình đại ca mặc dù không xem là khoan dung bình dị gần gũi, nhưng cũng nhớ thương đệ đệ trong nhà, có gì ăn ngon thú vị, cũng sẽ mang về."
"Sau này phụ thân mất, không bao lâu sau, mẫu thân cũng vì quá mức bi thương mà vĩnh biệt cõi đời. Đại ca liền trở thành trụ cột gia đình. Tiểu đệ đang còn được ôm vào trong ngực, chưa hiểu chuyện, thế nhưng đối với vị thứ tử kia, tuổi đã nhận thức. Cha mẹ đều mất, khổ sở trong lòng. Càng khổ sở hơn là, hắn bỗng nhiên phát hiện, đại ca trong nhà như thay đổi thành người khác...Huynh trưởng thay cha, huynh trưởng như cha... ha ha."
Chu Sưởng cười lạnh một tiếng, lại rót cho mình một chén rượu: "Nói là huynh trưởng như cha, liền thật sự xem bản thân là cha của lão tử! Tiểu đệ từ khi còn nhỏ thì đại ca đã là dáng vẻ đó rồi, đương nhiên là thành thói quen; ta lại không giống như vậy, cái gì cũng nhớ rõ, hắn tự xem là cha ta, mỗi ngày đều bày ra gương mặt kế mẫu, muốn ta phải nghĩ như thế nào?"
"Lúc ta đi học, hắn đều ngày ngày bận rộn không thấy bóng dáng, tối đến thường cùng người yến ẩm, uống rượu đến tận canh hai canh ba, mặt cũng không thấy. Nếu có ai nói với hắn là ta không tốt, liền lôi đến trước bài vị cha mẹ dùng gia pháp giáo huấn một trận, ta lại không có biết trước đây phụ thân còn sống lại dạy hắn kiểu này đâu."
"Khi hắn vừa xuất sĩ, hắn không dễ dàng, ta biết, ta nhận."
"Ta yêu thích thủy văn công sự, hắn trăm lần không vui. Ta biết hắn văn chương xuất chúng, nhưng mà thủy lợi công sự thì không phải là kinh quốc học vấn hay sao? Có phải ta đi ẩm yến phiêu kỹ đổ bạc hắn mới vui vẻ hay sao?"
"Đến lúc tiểu đệ vỡ lòng vào học, hắn tự mình đến cửa mời đại nho Tạ Cư tiên sinh làm tây tịch cho tiểu đệ, cho dù công vụ bận rộn cũng chưa từng bỏ không xem công khóa cho tiểu đệ, còn tự mình dạy tiểu đệ đọc sách viết văn. Ta có nói gì sao?"
"Ta và đệ tử nhà khác cùng nhau uống rượu, về hơi trễ một chút thì chính là một trận răn dạy, hắn cũng không nghĩ lại xem chính hắn năm đó là như thế nào!"
"Đến khi cập quán, đệ tử nhà khác lục tục xuất sĩ, hắn lại nói ta không đọc sách, tính tình kém, làm quan không được. Ta thế mà lại không lọt mắt hắn đến như vậy? Thân đệ đệ của đương triều thừa tướng, sắp đến ba mươi vẫn còn bạch thân, ngay cả ta cũng cảm thấy dọa người dùm hắn! Nhưng hắn dù sao cũng là thừa tướng, nếu cứ sốt ruột đề bạt huynh đế của mình như vậy, sợ là sẽ bị người đàm tiếu, ta nhận."
"Nhưng tiểu đệ vừa qua mười bảy tuổi liền được hắn tiến cử đến bên cạnh bệ hạ làm quan văn thị tòng, hiện cũng đã là Hàn Lâm!"
Chu Sưởng nói đến thương tâm, mạnh mẽ đập bàn, chấn đến khay đĩa rung loạn: "Hắn bảo ta phải nghĩ về hắn thế nào đây!"
Nhiếp Huyễn cũng không biết phải nói như thế nào, lòng thầm nói Chu Hi nhìn không giống như là kẻ bất công như vậy, làm ra chuyện này quả thật là quá kì lạ.
Bỗng thấy Chu Sưởng đứng lên, hất vạt áo quỳ xuống trước mặt y: "Chu Sưởng bất tài, chỉ cầu bệ hạ cho ta một câu, nếu là Chu Sưởng ta quả thật tài học kiến giải tính tình đều không bằng được ai, không xứng để thiên tử sử dụng, bệ hạ nếu nói phải, Chu Sưởng sẽ không nói thêm, nếu may mắn, được bệ hạ xem trọng, chỉ mong bệ hạ cho ta một xuất thân!"
Chương 180
Nhiếp Huyễn không trả lời, chỉ nhìn hắn, một lát sau mới cười nói: "Lục lang thật thông minh."
Chu Sưởng dập đầu, nói: "Chu Sưởng bất tài, chỉ là tôn thất đều nhớ trong lòng, lời nói cử chỉ của bệ hạ không giống người thường, tất nhiên không phải xuất thân hàn môn, mà thiên tử năm nay thánh thọ hai mươi mốt, tiên đế cũng chỉ có một nhi tử độc nhất, đây đều là những việc mà các tôn thất khác không có, cho nên mới cả gan kết luận..."
Nhiếp Huyễn cười cười: "Thuận tiện cũng có thể phun hết mọi oán khí đối với đại ca nhà ngươi có đúng không?"
Chu Sưởng không ngẩng đầu: "Huynh trưởng nuôi dạy ta lớn lên, ta với tư cách ấu đệ nói huynh trưởng như vậy, là ta sai; gia huynh và bệ hạ quân thần bất hòa, ta lại nói mấy lời này trước mặt bệ hạ, giống như nịnh nọt, nếu bệ hạ khinh thường ta, ta cũng nhận."
Dừng một chút, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt phượng sáng rõ rạng rỡ: "Ta cũng chẳng qua là, tâm ý nan bình."
Nhiếp Huyễn trên cao nhìn xuống hắn, nheo mắt, nói: "Trầm thực thích người trẻ tuổi cầu tiến như Cảnh Dương đây vậy."
Ánh sáng trong đôi mắt Chu Sưởng vụt tắt, gục đầu xuống không nói gì thêm, nhưng tấm lưng vẫn thẳng đứng như cũ, đúng là tâm ý nan bình.
Nhiếp Huyễn bỗng bật cười.
Thông minh thì thật đúng là thông minh, tính tình cũng thật là vừa thối vừa cứng.
Cái giọng điện tuổi trẻ khí thịnh này nào giống như là đại ca nhà hắn, Chu Hi đầu tiên đều sẽ nói lý lẽ...ah, mà cứ giống như là Dung khanh.
Hoàng đế bị ý nghĩ của mình chọc cười, càng nghĩ càng vui, vui vẻ một lát, vươn tới một bàn tay, nói: "Không biết sao? Huynh trưởng của ngươi là thừa tướng đương triều, vẫn luôn diện quân không quỳ."
Chu Sưởng ngẩng đầu lên, lại không phù tay hoàng đế, trảm đinh chặt sắt mà nói: "Chu Hi là Chu Hi, Chu Sưởng là Chu Sưởng, huynh trưởng kinh vĩ thiên hạ, phong quang vô hạn, ta đã thấy nhiều, nhưng liên quan gì đến ta chứ."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, rút tay về, nói: "Vậy ngươi tự mình đứng lên đi."
Chu Sưởng phất vạt áo đứng dậy, nói: "Tạ bệ hạ."
Nhiếp Huyễn cầm chén rượu lên, nheo mắt tinh tế phẩm, cười nói: "Cảnh Dương, trẫm xác thật thiếu nhân tài, nhất là người giỏi về thủy lợi công sự xây dựng, ngươi cũng biết, đệ tử sĩ tộc sùng mộ văn học thanh quý, hàn môn đệ tử lại không học được mấy chuyện này. Triều đình kén tài, không phải chuyện nhỏ. Nếu ngươi không muốn bị người coi là đệ đệ của Chu đại thừa tướng, vậy phải làm theo quy củ."
Nhiếp Huyễn cười cười, nói: "Ngồi đi. Cảnh Dương có thể viết luận thư không?"
Chu Sưởng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Tuy rằng văn chương không tính là xuất chúng, nhưng đã có lòng muốn xuất sĩ, dù rằng không viết được thi từ, nhưng luận thư lúc nào cũng có thể viết."
"Trở về nghĩ kỹ lại, sơ lý sơ lý, không phải mới từ Kinh Châu về sao? Viết trát đi." Nhiếp Huyễn đặt chung rượu xuống, như cười như không chăm chú nhìn thanh niên tướng mạo xuất chúng trước mặt: "Viết mười điều cơ bản trong việc trị thủy Kinh Hồ đi, thế nào? Có thể viết được không?"
Chu Sưởng hơi hơi mím môi, nói: "Tự nhiên sẽ làm hết sức."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, nhìn hắn, đôi mắt đen thăm thẳm phong lưu, doanh doanh mỉm cười, lời nói ra lại là: "Làm hết sức vẫn chưa đủ."
"Nếu trát viết tốt, Viên ngoại lang của Công bộ Thủy bộ đã già nua mù mờ, trẫm nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, đúng lúc bảo hắn về nhà ngậm kẹo chơi với cháu, chức Viên ngoại lang Thủy bộ này, liền giao cho ngươi."
"Nếu viết không tốt, hai mươi tám quyển Thiên Hạ Sơn Xuyên Thủy Mạch đồ kia, trẫm đã nói đưa cho ngươi, sẽ không nuốt lời, còn những chuyện khác, liền không nhắc tới nữa."
Viên ngoại lang Thủy bộ, phụ trách núi sông trong thiên hạ, đắp đê làm mương máng, khơi thông kênh ngoài, thủy lộ, là chức quan lục phẩm.