[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 15



Thịt mềm bí ẩn mẫn cảm đến cực điểm, sao có thể chống lại móng tay trêu chọc, Ôn Tử Nhiên cắm mu bàn tay, khó chịu ngưỡng cổ, liên tiếp lắc đầu, lắc đến búi tóc cũng bung ra.

Nhiếp Huyễn thấy vậy, cúi người liếm lên hầu kết hắn, dùng miệng phủ lên nhẹ nhàng mút, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ để lại dấu vết, khiến hắn trở về khó mà giải thích.

Miệng lưỡi tuy rằng ôn nhu, đầu ngón tay kia lại như muốn mạng, tầng tầng nhu ấn kích thích, mới hai ba lần đã làm cho tính khí giữa hai chân Ôn Tử Nhiên run rẩy ngẩng đầu, Nhiếp Huyễn cảm thấy đã được, rút tay ra, dùng cao chi tan chảy ướt đầy tay, bôi lên tính khí hưng phấn của chính mình.

Sau khi tiếp quản thân thể này, y ghét bỏ nguyên chủ ngu xuẩn không đáng một đồng, lại duy độc hài lòng đối với thân thể này, không chỉ diện mạo phong lưu, căn khí càng hùng tuấn.

Tính khí thô to hoàn toàn hùng khởi bị bôi lên một lớp dầu trơn, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, Nhiếp Huyễn có hứng thú thầm nghĩ may mắn là ái khanh nhà y đã sớm bị làm cho thất thần, nếu không, để cho hắn thấy long căn oai hùng này, chỉ sợ lại phải dỗ dành thêm một trận.

Đặt lên miệng huyệt đã bị đùa giỡn đến trơn ướt từ từ cắm vào, Ôn Tử Nhiên lập tức giãy dụa lên, tuy rằng chỗ đó đã được ngón tay khuếch trương, nhưng vẫn không chịu nổi thước tấc của hoàng đế, dù chưa bị thương, lại cảm giác cơ thể bị nhồi đầy, căng cực, run cầm cập muốn lui ra sau trốn.

Nhiếp Huyễn giữ chặt eo hắn, mạnh mẽ cắm xuống đến cùng, Ôn Tử Nhiên ai ai kêu một tiếng, cắn môn, khóc thút tha thút thít.

Nhiếp Huyễn không vội động, muốn đợi cho hắn thích ứng với kích thước của y, nghe hắn khóc thật đáng yêu, kề sát lại liếm lên khóe mắt hắn, trêu đùa: "Khóc đến sung mắt, không sợ khi trở về không thể giải thích với phu nhân sao?"

Ôn Tử Nhiên nhất thời không dám khóc nữa, ráng nhịn xuống tiếng thút thít, cố tình lại nghe y nhắc tới phu nhân nhà mình, chỉ cảm thấy trong lòng thêm chua sót – hiền thê ở nhà dựa đèn ngóng trông, chính mình lại nằm dưới thân hoàng đế dang rộng hai chân uyển chuyển thừa hoan, lấy sắc thị quân.

Nước mắt càng không ngừng được, phía dưới cũng kẹp càng thêm chặt.

Nhiếp Huyễn bị hắn kẹp đến đổ một ngụm khí lạnh, búng lên tính khí bán cương của hắn một cái: "Thả lỏng, kẹp chặt như vậy, nếu trẫm kiềm không được mà bắn vào trong, ngươi không được trách trẫm."

Có thể là đã quen với sự vô sỉ của hoàng đế đêm nay, lúc này nghe lời này, thậm chí Ôn Tử Nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ thêm kinh hoảng, cố gắng thả lỏng thân mình, sợ rằng y sẽ thật sự bắn vào bên trong mình.

Hắn vừa mới thả lỏng liền bị hoàng đế ấn chặt eo, bắt đầu hung hăng đưa đẩy.

Lúc trước Nhiếp Huyễn đã làm quen với bên trong của hắn, giờ đây không phí sức liền tìm được nơi kia, thẳng lưng va chạm vào nơi tiêu hồn ẩn mật, khiến cho Ôn Tử Nhiên triệt để thất thần rên lên the thé.

Âm cuối có vẻ run rẩy, rõ ràng đã động tình.

Nhiếp Huyễn liền kéo đôi chân dài trắng nõn kia vòng qua thắt lưng mình, vừa đỉnh sâu vào bên trong hắn, vừa dương dương tự đắc ghé bên tai hắn trêu đùa: "Sao? Đã nói sẽ làm cho khanh vui thích, có biết quân vô hí ngôn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.