Phùng Duyên Thế không chỉ bị cách chức xét nhà, còn bị lưu đày toàn môn ba ngàn dặm.
Công bộ thượng thư tân nhậm là Trần Phong.
Lô Hoàn Ân là thê huynh của Chu Dục.
Nhiếp Huyễn nhấp từng ngụm từng ngụm trà, uống ba chén, mới đặt chung trà xuống, nói: "Đi chính sự đường."
Bọn thái giám hai mặt nhìn nhau một lúc, mới đi chuẩn bị xa giá.
Chu Hi đang phúc đáp tấu chương.
Phê duyệt tấu chương cho hoàng đế cần phải chia ra nặng nhẹ, chuyện quan trọng hay việc khẩn cấp thì đưa thẳng đến ngự tiền, những việc ít quan trọng hơn, có vài việc được thừa tướng xem trước, sau đó mới nghị cùng hoàng đế; có vài việc được thừa tướng viết ý kiến phúc đáp, rồi mới đưa hoàng đế xem qua; còn ít quan trọng hơn chút nữa, một lời của thừa tướng là đã có thể định liệu, không cần quấy nhiễu thiên tử.
Từ huyện nha đến châu phủ, châu phủ đến trung thư, trung thư đến lục bộ cửu khanh, lục bộ cửu khanh đến thừa tướng, thừa tướng lại đến hoàng đế, lên lên xuống xuống đều theo trình tự như vậy.
Cho nên có thừa tướng và thứ tướng thành nhị tướng chia ra quản văn võ, cũng thoải mái chút. Nhưng Dung Hàm Chi thường xuyên ra ngoài lãnh binh, cho nên những chuyện lẽ ra do nhị tướng cùng tham chính thì đều quy về cho Chu Hi, thật sự rất vụn vặt phiền phức, thế nhưng Chu Hi tài năng xuất chúng, giỏi trị chính, tính tình lại không chịu ủy quyền cho ai, cho nên cứ vậy một mình làm hết.
Hắn viết ý kiến phúc đáp vừa mau lẹ vừa chặt chẽ, mỗi một chữ đều thâm tư thục lự, khiến người không tìm được chút khiếm khuyết.
Mới viết được tám phần, đã có người đến quỳ bẩm: "Chu tướng, bệ hạ tới!"
Chu Hi sửng sốt, vừa kịp thu bút, thiếu chút nữa đã làm bẩn mặt giấy.
Chính sự đường ở ngay trong cung, cách Thùy Củng điện cũng không xa, hoàng đế muốn gặp thừa tướng, luôn luôn chỉ cần tuyên triệu, khi nào thì hoàng đế phải tự mình lạch bạch lại đây chứ.
Chuyện khác thường tất có trá.
Vừa suy nghĩ ngàn đầu trăm chuyển, vừa đặt bút xuống sửa sang lại y quan, vội vàng ra ngoài tiếp giá.
Nhiếp Huyễn bước xuống liễn, thấy Chu Hi mang theo đám quan viên đứng đón bên ngoài, kẻ khác đều quỳ, Chu Hi không quỳ, khom eo chắp tay làm lễ, nói vài câu "không biết bệ hạ giá lâm không thể tiếp đón từ xa" linh tinh lang tang gì đó.
Nhiếp Huyễn bước tới nắm lấy khuỷu tay hắn, không một lời phân trần, kéo hắn lên, ỷ vào vóc dánh chính mình có chút cao hơn hắn, ngưỡng cằm, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thừa tướng không cần đa lễ, có nơi yên tĩnh nào nói chuyện được không?"
Mấy chữ "nơi yên tĩnh" còn được phá lệ nhấn mạnh một chút.
Trong lòng Chu Hi nhảy dựng, ngón út tay trái vô thức run run. Lại chỉ hơi hơi mím môi, bất động thanh sắc tránh khỏi bàn tay hoàng đế, nghiêng người làm thành tư thế mời, hạ thấp người nói: "Bệ hạ, mời."
Vừa nói vừa dẫn hoàng đế đến đông thính mà ngày thường mình vẫn dùng để xử lý công sự.
Hoàng đế khoát tay cho lui đám hầu cận, hỏi: "Còn có nơi này yên tĩnh hơn nữa không."
Khóe mắt Chu Hi dư quang thấy chúc quan của mình và nội thị của hoàng đế đều đã lui hết ra ngoài, không chỉ là ngón út, cả tay trái đang dấu dưới ống tay áo rộng cũng vô thức run run một chút.
Chán ghét ở một mình với hoàng đế, hoặc nói là: sợ hãi, thâm căn cố đế.
Hắn ngẩng đầu, hỏi: "Không biết bệ hạ có chuyện quan trọng gì cần phân phó?"
Hoàng đế cầm lấy chung trà mà hắn đã uống qua đang đặt trên bàn, kề môi vào nhấp một ngụm, sau đó ôn thanh nói: "Bá Dương thật sự muốn nói ngay tại đây sao?"
Chu Hi mặt không đổi sắc, dưới ống tay áo, móng tay vô thức ghim vào lòng bàn tay, cơ hồ sắp đâm nát da thịt.
Trầm mặc thật lâu, mới đưa hoàng đế đến nội gian mà mình thường dùng để nghỉ tạm hoặc ngủ khi trực đêm.
Bên trong nội gian cũng giống như chỗ của Ôn Tử Nhiên mà Nhiếp Huyễn từng đến, cũng có bình phong tú giáp, nhưng cách bài trí lại cách điệu bất phàm, vô cùng tinh xảo, được dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi, đúng thật là chỗ của Chu Hi mà.
Nhiếp Huyễn nghiền ngẫm cười cười, chậm rãi bước về phía thừa tướng, Chu Hi theo bản năng lui một bước, lại cười cười tự giễu, đứng lại bất động.
Nhiếp Huyễn bật cười, nói: "Như vậy thật tốt biết bao nhiêu a? Vốn chính là... nhất hồi sinh, nhị hồi thục." (có một lần rồi thì lần thứ hai sẽ thành thục hơn)
Chu Hi mím môi, đang muốn nói gì, hoàng đế đã bất ngờ chế trụ cổ tay trái của hắn, sức lực Chu Hi không bằng được hoàng đế, chỉ kịp cuộn tròn ngón tay trong lòng bàn tay đã bị đâm thành vết, vết hằn trong lòng bàn tay lại bị hoàng đế nhìn xem rõ mồn một.
Nhiếp Huyễn nâng lòng bàn tay hắn lên môi, vươn lưỡi liếm lên dấu vết sâu đến sắp rách da giữa lòng bàn tay kia: "Làm gì vậy? Không biết là trẫm sẽ đau lòng lắm sao."
Lúc hoàng đế nói chuyện còn hơi hơi nghiêng đầu, sóng mắt phong lưu, mi mục ẩn tình, không chớp mà nhìn ngắm Chu Hi.
Hoàng đế lại nói: "Đã lâu không làm, Bá Dương thật sự...không nhớ trẫm sao?"
Chương 185
Hoàng đế lại nói: "Đã lâu không làm, Bá Dương thật sự...không nhớ trẫm sao?"
Chu Hi ngay lập tức bình thường trở lại, sắc mặt càng lạnh, lạnh giọng nói: "Không nhớ."
Nhiếp Huyễn dùng ánh mắt càng thêm ôn nhu yêu thương mà nhìn hắn: "Nghe nói thừa tướng..." Ánh mắt khẽ liếc qua hạ thân hắn, rồi sau đó mới thập phần cảm thông, nói: "Xem ra là thật sự rồi."
Chu Hi cắn chặt răng, chen ra được một câu: "Lời đồn ngừng ở trí giả."
Nhiếp Huyễn gật gật đầu, ôm lấy hắn lôi về phía giường: "Trăm nghe không bằng một thấy, trẫm vẫn nên tự mình kiểm tra xem."
Chu Hi bị đặt ngồi lên trên giường, không thể nhịn được nữa bật đứng dậy: "Phùng Duyên Thế xác thật là không làm tròn trách nhiệm, không xứng làm Công bộ thượng thư!"
Nhiếp Huyễn vươn tay đặt lên vai hắn, ôn nhu mà lại không cho cự tuyệt, ấn hắn ngồi xuống: "Trẫm biết."
"Trẫm cũng xác thật là lòng có Bá Dương, muốn thân cận với ngươi a."
Chu Hi nghiêng nghiêng tránh ra phía sau, cố gắng thoát khỏi ngự hương nồng đậm đang bao phủ, nói: "Vì nước trừ gian, dù có tư tâm, cũng không thẹn với lòng."
Chu Hi không còn đường lui, vẫn cố tránh đi, độ cong eo lưng ngả ra sau càng thêm lớn, đôi môi mỏng mím lại.
Nhiếp Huyễn bỗng bật cười, không áp tới gần thêm nữa, lại ngồi xuống bên cạnh Chu Hi: "Sao lại nghĩ đến chuyện xuống tay từ Công bộ?"
Chu Hi mới ngồi thẳng dậy, sửa sang lại góc áo, cũng không trả lời.
Hoàng đế thò một cánh tay ôm lấy eo hắn, truy vấn: "Hửm?"
Chu Hi theo bản năng có chút run rẩy, tránh tránh, không tránh được, cũng không thèm tránh nữa, thấp giọng khẽ cười một tiếng, nói: "Bệ hạ muốn nghe lời nói thật sao?"
Nhiếp Huyễn vuốt ve đường cong eo hắn, trong lòng nghĩ, sao lại vẫn cứ gầy như vậy, lại nói: "Bá Dương nói như vậy, nghĩa là hay nói dối trẫm lắm sao?"
Chu Hi không trả lời câu hỏi này, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Ban đầu thần cũng không biết, Phùng Duyên Thế lại bại hoại tới như vậy. Thần chỉ nghĩ, phàm là người làm công sự, nhất là những việc như công sự xây dựng, cho dù không có thói xấu gì thì cũng sẽ có chỗ sai lầm. Công bộ thượng thư chưởng quản công trình thổ mộc, thủy lợi và đồn điền, Phùng Duyên Thế cũng không thể kỹ càng được như Ôn Thiện Chi, sao lại không tìm được lỗi."
Nhiếp Huyễn gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Chỗ thanh quý nhất của thần tử văn học thanh quý chính là, bản thân không cần phải thật sự gây chuyện, chỉ cần có thể chăm chú nhìn vào sai lầm của kẻ khác, là được rồi.
Trong lòng Nhiếp Huyễn không biết phải cảm thấy thế nào đây, ẩn ẩn có ý niệm gì đó không rõ ràng, y suy tư chăm chú một lát, trước mắt lại lóe qua gương mặt quật cường bất phục của Chu Sưởng.
Liền có chút giật mình.
Thầm nghĩ không biết luận thư mười việc trị thủy cơ bản của Kinh Hồ đã được Chu Sưởng viết tới đâu rồi.
Cũng không biết nếu như Chu Hi biết được, sẽ có biểu tình thế nào.
Nghĩ tới đó, lại bật cười, trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, toàn thân áp xuống, đè người lên trên giường, nói: "Thừa tướng thật giỏi, trẫm cũng không phải trách phạt ngươi, trầm là... thật sự nhớ ngươi."
Sắc mặt Chu Hi lập tức thay đổi, không chút nghĩ ngợi hung hăng đẩy, ngữ khí tràn ngập khí phách, quát: "Đây là Chính sự đường!"
Nhiếp Huyễn bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy đến lảo đảo, lại không chịu bỏ qua, tiếp tục đè xuống, hôn lên mắt hắn, trêu đùa: "Ngay tại Thùy Củng điện cũng không phải chưa từng làm mà."