Dung Hàm Chi vừa hồi kinh, chưa kịp bước đến cửa nhà đã bị hoàng đế triệu vào trong cung.
Sau khi đám thế gia nghe nói chuyện này cũng chỉ cười trừ, nghĩ đến gần đây có lời nói hoàng đế thích nam sắc, nhớ lúc trước khi Dung Hàm Chi còn ở trong kinh cũng thường được hoàng đế triệu kiến, một lần vài canh giờ; thậm chí mấy ngày trước đây sau khi Chu Hi ngủ lại Bình Chương điện liền cáo ốm.
Còn chưa giễu cợt xong, đã nghe nói hoàng đế giận dữ, đuổi Dung Hàm Chi ra khỏi cung. Cẩn thận nghĩ lại, Dung Hàm Chi dùng ba tòa kinh quan dẫm lên mặt mũi hoàng đế, bị đuổi ra khỏi cung cũng phải thôi. Mạo phạm uy nghiêm thiên tử đến như vậy, cho dù ngũ quan có diễm lệ tính tình có phong lưu cũng vô dụng, phải không?
Dung Hàm Chi đối với mấy lời đồn này hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi trở về thản nhiên rửa mặt thay quần áo, đoàn tụ với thê thiếp nhi nữ rồi đi ngủ.
Bởi vì cáo bệnh hồi kinh, hôm sau cũng không vào triều, ở nhà hưởng vài ngày an nhàn, tranh thủ trời trong nắng ấm thời tiết đẹp liền đi dạo kỹ viện.
Nhiếp Huyễn được báo lại, cơ hồ tức đến nổ phổi.
Nhiếp Kỳ không hề có thành ý vỗ vỗ lưng hoàng đế, nói: "Có cái gì mà tức giận, đến cùng thì cũng là thần tử của ngươi, quyền sinh sát vẫn nằm trong tay bệ hạ."
Nhiếp Huyễn hầm hừ gác cằm lên vai Nhiếp Kỳ, từ phía sau ôm chặt lấy hắn: "Hắn căn bản không thèm để ý tới mấy chuyện này, cũng không đặt trẫm vào mắt!"
Nhiếp Kỳ chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ thật sự là càng lúc càng trẻ con, đây là đang làm nũng hay sao? Dung Hàm Chi hắn không phải trước nay đều là như vậy hay sao, lúc hoàng huynh vẫn còn, dù cho ít lời cũng có đôi khi nhịn không được mà nhắc tới hắn, cũng còn hiểu được. Bệ hạ vẫn luôn tín trọng hắn như vậy, hiện giờ sao lại nóng giận?"
Dừng một chút lại nói: "Bổn vương còn cho rằng bệ hạ chính là thích...người không coi ai ra gì.. giống như vậy chứ."
Nhiếp Huyễn buồn bực, muốn phản bác lại, nhưng lại có chút nói không nổi.
Chu Hi như thế, Dung Hàm Chi cũng là như thế, ngay cả tiểu hoàng thúc trước mặt này, ngày hôm nay cũng không chắc thật sự để mình vào mắt.
Chỉ có Ôn Tử Nhiên ngoan ngoãn phục tùng, hiện còn ở tận Kinh Châu xa xôi, không còn bên cạnh.
Cố bình tĩnh mà xem xét, y chắc chắn là thích cảm giác thế này. Hai đời làm vua, được người bưng trên lòng bàn tay nuông chiều thành quen, thấy như vậy, liền phá lệ cảm giác tâm động, muốn chiếm lấy toàn bộ, siết chặt trong lòng bàn tay, càng là kiệt ngạo, mới càng có thể tạo thành dục vọng muốn chinh phục.
Những thứ có được quá dễ dàng, sao có thể so sánh với lo được lo mất. Y vẫn luôn nhớ lão sư trong kiếp trước đến nửa cái trăm năm, cũng chẳng qua là vì đối phương rời đi quá mức quyết tuyệt, thậm chí không mang một chút quyến luyến nào.
Nhiếp Kỳ nhón tay lấy miếng mứt hạnh, xoay khuỷu tay đưa tới đầu vai, đặt bên môi Nhiếp Huyễn, Nhiếp Huyễn nhìn thấy, cúi đầu ngậm lấy, môi răng lại không chịu buông ra, ngược lại được một tấc muốn một thước mà ngậm luôn ngón tay Nhiếp Kỳ.
Nhiếp Kỳ gập ngón trỏ lên, động tác nhanh trong một nháy mắt, Nhiếp Huyễn theo bản năng lui về phía sau, Nhiếp Kỳ liền rút tay ra, vô cùng ghét bỏ lau lên trên y bào hoàng đế: "Đang muốn khải tấu với bệ hạ, mấy ngày tới thần muốn dẫn theo một đôi tử nử đến Tam Thanh sơn thanh tu, hiện đang trai giới."
Nhiếp Kỳ cười cười: "Sẽ nhanh chóng trở về thôi, bệ hạ không cần lo lắng, nếu không yên tâm, có thể bảo ảnh vệ theo dõi toàn bộ hành trình, chỉ cần đừng bắt thần đi nữa là được."
Dừng một chút, lại nói: "Còn về chuyện Dung Hàm Chi vì sao cứng mềm đều không chịu ăn, thần trái lại có chút lý giải. Bệ hạ uy hiếp hắn, là dùng những thứ mà ngài cho rằng quan trọng với hắn, không hẳn chính là thứ mà hắn thật sự xem trọng."
Nhiếp Huyễn giật mình.
Chu Hi xem trọng nhất chính là người nhà, đây là không thể nghi ngờ... Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước y hạ chiếu chinh tích Chu Sưởng, Chu Hi thật đúng là cản thánh chỉ trở về. Nghe nói vì vậy mà hai huynh đệ cãi nhau, Chu Sưởng trực tiếp mang theo thê nhi dọn ra ngoài.
Còn Dung Hàm Chi thì sao? Dung Hàm Chi xem trọng thứ gì nhất chứ?