[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 4



Ôn Tử Nhiên vào điện, thấy hoàng đế ngồi trên long ỷ, vội vàng hành lễ. Hoàng đế nhìn thấy hắn vào tới, gật gật đầu, không bỏ tấu chương đang xem xuống khỏi tay, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói: "Mấy hôm nay xem xét tài khoản của Hộ bộ trong vài năm này, khanh làm rất tốt."

Ôn Tử Nhiên cung kính hành lễ, rất có nề nếp.

Đời trước Nhiếp Huyễn thích nhất là dùng thần tử như vậy, có đủ dè dặt cẩn thận, làm việc tinh tế, bổn phận thành thật, tuy rằng loại thần tử thường thường như vậy cũng không có việc gì lớn, đụng tới đại sự căn bản không trông cậy được vào bọn họ, nhưng cũng yên tâm.

Giống như Chu Hi kia. Xuất thân dòng dõi, trị sự, tài học, phong nghi, năng lực đều là nhất đẳng, nhưng tâm quá lớn.

Cố tình nguyên chủ không nên thân kia giao hết cho cả triều văn võ đã lâu lắm, nhất thời y không thu quyền lực về được, chỉ có thể cắn răng mỗi ngày cùng hồ ly Chu Hi kia diễn vở quân hữu thần cung, diễn đến y cũng thấy mắc ói.

Nhìn gương mặt kính cẩn vĩnh viển bất động thanh sắc kia, thầm nghĩ ấn hắn lên giường hung hăng thao làm đến khi hắn khóc rối tinh rối mù, nói cũng không nói nổi.

Nghĩ như vậy, trong lòng lại nổi lửa nóng lên.

Đáng tiếc còn chưa phải lúc.

Chu Hi xuất thân bất phàm, quốc triều đệ nhất thế gia, Lan Lăng Chu thị, tông chủ đời này chính là hắn. Gia thế tốt, trụ cột vững, các thế gia siết thành một bó lớn cùng tông thất, nếu thật trở mặt, e rằng Chu Hi có thể làm cho thánh chỉ của hắn không ra nổi cửa cung.

Vẫn là nên chậm lại.

Thoáng đè xuống tâm tư, giương mắt nhìn Ôn Tử Nhiên đang đứng phía dưới.

Nhớ rõ Ôn Tử Nhiên cũng cùng lứa tuổi với Chu Hi, có thể còn lớn hơn Chu Hi hai tuổi, ngược lại thứ tướng Dung Hàm Chi mà hắn chưa từng gặp mặt kia lại là nhỏ tuổi nhất, hình như năm nay vừa mới ba mươi.

Đời trước lúc trẻ tuổi y thích thưởng thức thần tử lớn tuổi hơn mình một chút, đương nhiên qua năm mươi thì quá già, cho dù có đẹp cũng ăn không ngon, ba mươi bốn mươi tuổi chính là gãi đúng chỗ ngứa. Đến khi chính mình lớn tuổi rồi mới thích thưởng thức người trẻ tuổi hơn, kết quả liền bị tuổi trẻ khí thịnh dùng trâm cài tóc đâm chết trên giường.

Hiện giờ nhớ tới vẫn cảm thấy sợ cực.

Chuyện này mang tới bóng ma không thể gọi là không lớn đối với hắn, quyết định không chịu dính đến người trẻ tuổi, huống gì hiện tại mình lại là thanh niên hai mốt tuổi, tinh thần cũng phấn chấn trở lại, cân nhắc vẫn là lớn tuổi một chút tốt hơn, thành thục, có phong vận lại hiểu chuyện, không giống tuổi trẻ chưa thấy qua việc đời, lên giường với hoàng đế cũng ồn ào.

Có cái gì mà ồn ào?

Nghĩ như vậy lại nhìn Ôn Tử Nhiên, thập phần ấm áp nói: "Ôn khanh, ngẩng đầu lên nói chuyện."

Ôn Tử Nhiên nghe lời ngẩng đầu, lại rũ mắt không dám nhìn thằng thiên nhan, Nhiếp Huyễn đánh giá gương mặt trắng nõn thanh tú của hắn, câu được câu mất theo hắn nói đến việc hạ thuế năm nay.

Trong lòng cân nhắc Ôn Tử Nhiên.

Không nóng không lạnh, nhát gan, giữ quy củ, cẩn thận, nghe nói còn có thần tử nhiều chuyện đặc biệt hiệu cho hắn, gọi là nước ấm.

Vào lúc quyền thế Chu Hi thịnh nhất, cũng không thể thò tay vào Hộ bộ. Mấy ngày nay hắn dùng sức gây phiền toái cho Chu Hi, trong số hồ sơ của sáu bộ, năm bộ cứ cách một ngày lại dâng lên, có vài nét mực là mới viết, nhưng nếu Chu Hi có thể toàn vẹn chuyện này thì y cũng không so đo.

Duy độc hồ sơ của Hộ bộ, muốn gì có đó, bút bút rõ ràng, nghe nói mỗi ngày Ôn Tử Nhiên đều ở lại Hộ bộ đến khuya, mỗi một bút tiền lương trong quốc khố đều là hắn tự tay nhập trướng.

Thần tử như vậy đúng là làm người an tâm dễ chịu a.

Nhiếp Huyễn nghĩ như vậy, ánh mắt bắt dầu lướt qua eo đùi Hộ bộ thượng thư.

Bộ dáng chỉ có thể coi như là không tệ, dáng người ngược lại rất được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.