Nhiếp Huyễn thích nhất là nhìn bộ dáng sợ hãi như thỏ này của Ôn Tử Nhiên, vươn tay gãi gãi lên cằm hắn, nhìn vào đôi mắt chực khóc kia, chậm rãi nói: "Ái khanh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, như lần trước vậy, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, cũng tuyệt đối không khiến ngươi mất thể diện. Nếu như không nghe lời..."
Y giương giương khóe môi, cúi người nói một câu vào bên tai Ôn Tử Nhiên.
"Ngươi đoán xem, Chu đại thừa tướng của chúng ta...sẽ còn phải nằm trên giường bao lâu?"
Một câu này khiến cho Ôn Tử Nhiên sợ tới mức trợn mắt nhìn, lập tức hiểu rõ rất nhiều việc.
Nhiếp Huyễn nhìn vẻ mặt của hắn, cười cười tách hai chân ra một chút.
Động tác này ý nghĩa đã rõ, Ôn Tử Nhiên kinh ngạc mà quỳ, nước mắt xoạch một tiếng, rơi xuống.
Lại vẫn không thuận theo.
Hoàng đế đợi một lát, đôi mắt luôn luôn phong lưu từng chút từng chút trở nên tối như mực, ngay cả ngữ điệu trêu đùa cũng lành lạnh: "Xem ra trước nay trẫm vẫn luôn nuông chiều ái khanh."
Nói xong liền giơ chân lên.
Ôn Tử Nhiên cho rằng sắp phải ăn đạp, sợ hãi mà lại không dám trốn, đành phải nhắm mắt lại.
Mũi chân hoàng đế lại linh hoạt đẩy ra vạt áo bào, cách quần, nhè nhẹ giẫm lên thứ ở giữa hai chân hắn.
Sau đó tăng thêm lực đạo, dùng đế giày tới tới lui lui nhẹ ma sát lên tính khí ngủ đông kia, cười lạnh nói: "Nếu ái khanh không muốn hầu hạ trẫm, vậy trẫm cũng đành phải tới hầu hạ ái khanh."
Nơi yếu ớt nhất mẫn cảm nhất lại bị hoàng đế dùng đế giày chơi đùa, khuất nhục cùng xông lên với khoái cảm, Ôn Tử Nhiên hoàn toàn mơ hồ, uốn eo theo bản năng, lại cảm thấy hoàng đế tăng thêm lực dưới bàn chân, không khỏi run giọng rên rỉ ra tiếng.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, chậm rãi di động bàn chân, dần dần cảm thấy dưới chân có biến hóa, ý vị thâm trường cười nói: "Khó đoán a, ái khanh."
Đáy giày ma sát lên trên tính khí rõ ràng đã cứng rắn lên rất nhiều kia, "Bị đạp mà cũng có cảm giác tới như vậy?"
Rốt cuộc Ôn Tử Nhiên cũng kịp phản ứng, kẹp chặt đầu gối ôm lấy cẳng chân y, khóc nói: "Xin đừng...!"
Nhiếp Huyễn từ trên cao nhìn xuống hắn, mũi chân giật giật, chậm rãi nói: "Ái khanh đang cầu trẫm sao?"
"Cầu người thì nên có dáng vẻ thế nào, cần trẫm dạy ngươi sao?"
Ôn Tử Nhiên ôm cẳng chân y, toàn thân phát run, cứng giọng nói: "Thần...thần tuân chỉ là được..."
Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, ôn nhu nói: "Sớm như vậy không phải tốt sao? Đừng khóc, lại đây, trước tiên cởi giày cho trẫm."
Ôn Tử Nhiên khóc thút thít cởi ra chiếc giày trên chân hoàng đế, thuận tay cởi luôn vớ, chần chờ chớp chớp mắt, liền cởi luôn giày vớ trên chân còn lại, đặt một bên. Sau đó nhích đến trước một chút, đặt môi vào giữa hai chân hoàng đế.
Ôn Tử Nhiên thút thít một tiếng, nhỏ giọng nói một câu không dám, lấy hết dũng khí cởi đai lưng của hoàng đế, thật cẩn thận lấy long căn ra.
Cho dù vật kia lúc này vẫn đang mềm mại, hắn cũng không thể tin rằng mình từng dùng thân thể dung nạp thứ này, lại càng không dám nghĩ đến lúc hoàn toàn cương cứng thì sẽ còn là một vật dữ tợn thế nào, cả người đều ngây ngẩn, nước mắt chảy càng nhiều.
Nhiếp Huyễn cong chân lên xoa nước mắt cho hắn, cười nói: "Sao, thứ tốt này lần trước thao ái khanh đến nỗi không cần đụng vào phía trước cũng bắn vài lần, không biết sao?"
Ôn Tử Nhiên càng cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi, lắc lắc đầu, thì thào nói: "Thần không biết, không biết thổi tiêu..."
Nhiếp Huyễn sờ nắn vành tai hắn, sau đó nâng tay rút trâm cài tóc sừng tê giác ra, đặt lên bàn, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: "Trẫm dạy ngươi là được. Cởi xiêm y trước đi, lát nữa khỏi bị bẩn. Chung quy vẫn đang là ban ngày, ái khanh còn phải quay về Hộ bộ."
Cởi quần áo tuy rằng cũng rất khó xử, nhưng đầy lòng Ôn Tử Nhiên vẫn là không muốn thổi tiêu cho hoàng đế, có thể kéo dài được khắc nào tốt khắc nấy, nghe vậy bắt đầu chậm rì rì tự cởi áo tháo thắt lưng.
Đến khi xiêm y đều cởi hết, trên người chỉ còn lại tiết khố vải trắng và giày sa tanh đen, Nhiếp Huyễn nhìn hạ bộ căng phồng của y cùng với dấu chân bên trên, dùng ngón chân điểm điểm, nói: "Quần cũng cởi."