[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 70



Nhiếp Huyễn một tay nắm cằm Nhiếp kỳ buộc hắn mở miệng, tay còn lại vươn vào, tùy ý đùa giỡn với đầu lưỡi mềm ướt của hắn. Nhiếp Kỳ bị y làm cho khó chịu, quay đầu muốn tránh, Nhiếp Huyễn lại hệt như đồng kiêu thiết chú, khiến cho hắn không thể nào tránh khỏi.

Liền lười tránh, chỉ dùng đầu lưỡi chống đẩy ngón tay y, cố tình làm sao lại cứ như là chủ động liếm láp lên vậy, Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng ấm trơn mềm, bật cười nói: "Tiểu hoàng thúc thật nhiệt tình."

Nhiếp Kỳ liếc xéo y, đầu lưỡi vòng qua một bên ngón tay, liếm dọc theo khe hở, Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy ngứa, rụt tay lại, ánh mắt mang theo ba phần kinh ngạc nhìn qua.

Nhiếp Kỳ nâng tay lau đi nước bọt tràn khóe môi, tâm bình khí hòa nói: "Không phải muốn làm sao? Cao chi cũng ném rồi, nếu không liếm ướt đầu ngón tay cho ngươi, người đau lại chính là ta."

Nghe có vẻ thức thời, nhưng vẻ hờ hững bình tĩnh không để ý kia lại làm cho Nhiếp Huyễn vạn phần không thoải mái, một lần nữa thò ngón tay vào quấy trong miệng hắn, chậm rãi nói: "Tiểu hoàng thúc...thật sự là khác lạ. Chuyện thế này, cũng có thể làm đến thản nhiên như vậy."

Nhiếp Kỳ còn muốn nói thêm gì, đầu lưỡi lại bị đè nặng, chỉ có thể ưm a không thành lời.

Đơn giản không thèm nói nữa, mặc hoàng đế sờ soạng loạn trong miệng, móng tay quét lên niêm mạc hàm trên, vừa đau vừa ngứa, liền cắn một phát lên ngón tay hoàng đế.

Nhiếp Huyễn "tê" một tiếng, rút ngón tay ra nói: "Còn nói trẫm như chó con, không phải hoàng thúc cũng biết cắn sao?"

Vừa nói, vừa thò tay xuống hạ thân hắn.

Ngón tay thấm đầy nước bọt xoa nhẹ lên cửa huyệt, chậm rãi đỉnh vào, rồi sau đó trực tiếp nhấn lên nơi mẫn cảm nhất bên trong thân mình hắn, móng tay nhẹ nhàng cào qua.

Nhiếp Kỳ không chịu đựng nổi, ngưỡng cổ, thấp giọng nói: "Đừng..."

Nhiếp Huyễn nhìn hắn một cái, lại thêm vào một ngón tay, càng tăng cường kích thích nơi kia.

Y tập luyện cung mã quyền cước, lại thường xuyên cầm bút, trên ngón tay có mấy vết chai, chỗ dày chỗ mỏng, thay nhau kích thích lên nơi mềm mại mẫn cảm kia, Nhiếp Kỳ ngay cả eo cũng cong lên, bên trong hậu huyệt gắt gao cắn chặt hai ngón tay muốn ngăn lại, không ngăn được, chỉ có thể theo bản năng chụp lấy cổ tay hoàng đế: "Ngươi đừng..."

Nhiếp Huyễn nhìn hai gò má hắn đã ửng lên một tầng hồng nhạt, bàn tay yếu ớt vô lực chụp lên cổ tay mình, càng đè mạnh lên nơi kia ấn ấn, tay còn lại đặt lên trên khố hắn, cười nói: "Tiểu hoàng thúc, mới thế này đã cương rồi."

Dừng một chút lại nói: "Ngay cả ngón tay cũng cắn chặt hút vào sâu như vậy, còn nói không vui sướng sao?"

Nhiếp Kỳ mơ hồ đoán được ý đồ của y, giữa rên rỉ cố gắng phun ra được vài âm tiết vỡ tan rời rạc: "Ưm...a...Không được...không được...Ưm a..a..a! Ngươi đừng...đừng...!"

Động tác trên tay Nhiếp Huyễn không chỉ không dừng lại, còn cằng tăng lên thêm, ngoài miệng lại chậm rãi nói: "Sao lại không được? Thân mình tiểu hoàng thúc bị trẫm làm cho thành dâm loạn như vậy, đã sớm bị thao chín, sao sẽ không được được chứ?

Vách ruột mẫn cảm, căn bản không chịu nổi chọc ghẹo như vậy, đã bị kích thích, chậm rãi ứa ra dịch ruột non trơn mượt, theo ngón tay xoay tròn, phát ra âm thanh ướt át dâm mỹ.

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, rút ngón tay ra, đem luồng dịch trơn thấm ướt trên đầu ngón tay lau lên khóe mắt đã bị tình dục dày vò đến đỏ bừng, ánh lên thủy quang của Nhiếp Kỳ, gằn từng chữ: "Nhìn xem, chỉ dùng ngón tay đâm phía sau, ngươi đã ướt thành như vậy."

Nhiếp Kỳ hít vào một hơi, hậu huyệt mới vừa bị ngón tay đùa giỡn mang đến khoái cảm không ngớt nay lập tức mất đi cảm giác sung sướng, chỉ còn lại trướng đau, còn thêm cả hư không ngoài ý muốn.

Tình dục đã bị châm ngòi, thân thể liền tuân theo bản năng khát vọng càng nhiều vui sướng.

Vô luận là được mang đến bằng hình thức nào.

Nhiếp Huyễn tách mở hai chân hắn ra thật rộng, cúi xuống ngắm nhìn cửa huyệt kia, nghiêng đầu cắn một ngụm lên mặt trong đùi hắn, nói: "Dâm đãng."

Hơi thở nóng ướt phun lên bắp đùi, Nhiếp Kỳ run lên một chút, trầm thấy rên rỉ thành tiếng.

Nhiếp Huyễn lại mạnh mẽ cắm ngón tay vào, càng đè mạnh lên nơi kia nghiền ấn, Nhiếp Kỳ "a" lên một tiếng, gương mặt đỏ bừng, dùng sức lắc đầu, nói không ra lời.

Cây mộc trâm vốn chỉ được cắm hờ vào búi tóc, qua mấy trận cọ xát lăn lộn đã lỏng ra, giờ phút này dưới sự đong đưa của hắn mà hoàn toàn rới xuống, mái tóc đen dài bung ra, lay động từng đợt từng đợt, da thịt tuyết trắng bị tình dục dày vò ra mồ hôi lấm tấm, tựa như hoa văn yêu dị.

Áo choàng trắng thuần vẫn còn khoác trên người, nhưng hạ thân lại cởi đến sạch sẽ, giờ phút này xem ra, lại mang một loại phong tình khác biệt.

Ánh mắt Nhiếp Huyễn mờ mịt, đầu ngón tay tầng tầng nhấn xuống.

Nhiếp Kỳ sợ hãi rên thành tiếng, eo lưng gồng cứng cong người lên, xuất tinh.

Nhiếp Huyễn ồ ồ thở gấp rút ra ngón tay thấm đẫm dịch ruột non, chậm rãi lau lên đôi môi mỏng đẹp, gằn từng chữ: "Dâm đãng đến nỗi chỉ cần bị ngón tay chơi thôi đã bắn, mà cũng muốn thành tiên sao?"

Chương 81

Chân nến pha lẫn ngự hương trong điện đã cháy cạn một nửa.

Nhiếp Kỳ đang quỳ trên giường, miệng bị siết bởi một sợi đai gấm, đai gấm kia buột ra sau đầu, bị hoàng đế nắm trong tay, ép hắn phải ngẩng lên.

Nước bọc trong miệng đã sớm thấm đẫm đai gấm kia, tràn xuống tận cổ, làm ướt một mảng.

Tay kia của hoàng đế nâng eo hắn lên, đem hắn đùa nghịch đến nỗi phảng phất như một con thú cái động dục ưỡn người cầu hoan, quỳ gối sau lưng hắn hung hăng đỉnh đưa, thoạt nhìn lại tựa như đang cưỡi ngựa vậy.

Quần áo trên người hắn đã trút sạch, eo lưng tuyết trắng trần trụi bại lộ dưới tầm mắt hoàng đế, bời vì tư thế, xương sống cong thành một đường cong mê người.

Nhiếp Huyễn cúi xuống, dùng đầu lưỡi lau đi vết mồ hôi lấm tấm trên lưng hắn, tầng tầng liếm lên phần lõm trên đường cong xương sống.

Nhiếp Kỳ hàm hồ rên rỉ một tiếng.

Hắn đã bị hoàng đế thao lộng hồi lâu, chân run đến cơ hồ không quỳ nổi nữa, toàn dựa vào cánh tay hoàng đế chống đỡ mới có thể duy trì tư thế như vậy, mặt trong đùi đều là dịch ruột non trơn ướt cùng với tinh thủy, lâm lâm ly ly chảy xuống dưới, dính lên chăn mền trên giường đến rối tinh rối mù.

Tính khí phía trước cương lên thẳng tắp, phần đầu còn đang nhỏ từng giọt dịch trong suốt, không còn một chút bạch trọc, rõ ràng đã bị thao làm đến mức không còn bắn ra được gì thêm.

Nhưng hoàng đế vẫn hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho hắn.

Miệng lưỡi bị siết chặt, ngay cả một lời xin tha cũng không thể nói ra, gương mặt bị buộc chặt đến trào nước mắt, đôi mắt đào hoa đã khóc đến sưng, vẻ tiên phong đạo cốt vừa mới đây, đã không còn chút bóng dáng.

Cổ họng Nhiếp Huyễn cũng có chút tắt, dưới thân lại vẫn cứ đưa đẩy, cười nói: "Tiểu hoàng thúc quả nhiên vẫn thế...Như vầy mới là dễ nhìn nhất....Học cái gì nơi mấy lão đạo sĩ mũi trâu kia? Tìm tiên phóng đạo, ăn gió uống sương, cũng đều là hư vọng...Có cái gì tốt! Sao có thể chân thật như cẩm y ngọc thực, hoan tình dục ái?"

Ý thức Nhiếp Kỳ đã tan rã, chỉ nghe thấy hoàng đế đang nói, lại không nghe rõ là nói những gì, một căn tính khí thô to chen vào lấp đầy nơi bị sử dụng quá độ kia, mỗi một nếu uốn đều bị ép phẳng, những thứ hoàng đế bắn vào bên trong bị trào ra dưới từng đợt đưa đẩy, làm cho cặp đùi vốn đã ướt át càng thêm rối tinh rối mù.

Thậm chí hắn không còn cảm thấy trướng đau nữa, chỉ có chết lặng nóng cháy bủn rủn, khiến cho hắn cơ hồ sinh ra một loại ảo giác nơi kia từ khi sinh ra chính là dùng để cho nam nhân chơi, tình dục như nước, từng đợt từng đợt đánh vào, dọc theo đốt sống cuối chạy thằng lên đỉnh.

Toàn thân căng thẳng, tính khí cương cứng lại rung động hai nhịp, nhưng thật sự không bắn ra được một chút gì, thắt lưng đau vô cùng, cả người đều bị tình dục giày vò cắn xé.

Thật...thật sự không xong...

Nhưng đai gấm kia còn buộc chặt lên lưỡi, một câu cầu xin cũng không cách nào thoát khỏi miệng, nam nhân phía sau không một chút ý tứ muốn dừng, tựa như muốn đem hắn tươi sống chơi đến hỏng vậy.

Tính khí lại bị cầm lấy, kỹ xảo điêu luyện vuốt ve lên xuống, hoàng đế kê sát vào bên tai cười hỏi: "Thật sự không bắn ra được gì nữa sao...?"

"Không còn tinh thủy, vẫn có thể tiết ra vài thứ khác mà."

Nhiếp Kỳ bỗng dưng trợn lớn hai mắt.

............

Lúc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

Hắn hốt hoảng một lúc, dần dần mới nhớ ra bản thân đang ở chỗ nào, tiếp tục nhắm mắt lại, cố gắng cử động cơ bắp xương cốt hệt như bị người chặt đứt rồi lại lắp ghép qua loa trở lại, chậm rãi vùi mặt vào giữa gối.

Hôm qua đúng là tươi sống bị điệt nhi đùa giỡn trên giường đến mất khống chế.

Tình sự quá độ khiến cho toàn thân trên dưới trong ngoài không một chỗ không đau, ngay cả khóe miệng, bởi vì bị cột chặt cả nửa đêm, tới giờ cũng vẫn còn đau.

Bên tai tuyền đến giọng nói quen thuộc, ôn tồn cười với hắn: "Tiểu hoàng thúc, dậy ăn một ít đi? Trẫm đã bảo ngự thiện phòng làm canh cá."

Hắn vẫn chôn mặt vào gối, rầu rĩ nói: "Hôm qua không phải đã nói rõ, để cho ngươi làm một lần, liền thả ta đi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.