[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 91



Vật cứng nóng bỏng phía sau bất ngờ rút ra không kịp trở tay, Ôn Tử Nhiên ngẩn người, bàn tay hoàng đế nắm trên bả vai cũng buông lỏng, hồi lâu mới nghe hoàng đế nói: "Nếu không tình nguyện thế này, vừa rồi cần gì phải tỏ vẻ giữ lại. Trẫm cũng sẽ không vì ngươi không muốn thị tẩm mà làm gì ngươi."

Lời nói mang theo chút uể oải.

Dừng một chút, lại như là có chút khó chịu mà bồi thêm một câu: "Ngươi làm vậy mà làm gì."

Ôn Tử Nhiên cắn môi vươn tay đi bắt lấy cổ tay của hoàng đế, khóc thút thít nói: "Không phải..."

Nhiếp Huyễn nhẹ nhàng rút tay ra, xoay hắn lại, nhìn thằng vào đôi mắt đẫm lệ và gương mặt đầy nước mắt kia, không nói lời nào.

Ôn Tử Nhiên bị nhìn đến quẫn bách không chịu nổi, muốn nâng tay lên che mặt, nhưng hoàng đế lại nắm chặt tay không cho hắn trốn tránh, không biết nhìn mất bao lâu, mới ghé sát lại, chậm rãi liếm đi nước mắt trên mặt hắn: "Nếu như không phải không muốn, sao lại phải khóc chứ?"

Đôi môi hoàng đế cũng nóng bỏng như thân thể y vậy, cùng với hơi thở nóng ướt dán lên trên mí mắt, khiến Ôn Tử Nhiên càng không mở mắt nổi, đôi mi tiệp nhẹ run.

Không biết phải mở miệng như thế nào đây, chỉ có thể cứng giọng lặp lại: "Không phải..."

Nhiếp Huyễn khẽ hôn lên khóe môi hắn, nói: "Mở mắt ra, nhìn trẫm."

Ôn Tử Nhiên sợ hãi mở mắt, đôi mắt đen đã sớm ướt đẫm, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Hoàng đế niết hai bên đầu gối, hỏi hắn: "Muốn sao?"

Ôn Tử Nhiên rũ mắt, khẽ khàng gật đầu.

Ánh mắt Nhiếp Huyễn nheo lại, dưới eo dùng lực, hung hăng đâm tính khí vào sâu trong huyệt động đã bị khai thác đến ướt mềm.

Ôn Tử Nhiên sợ hãi đến kêu to thành tiếng, Nhiếp Huyễn cầm hai gối hắn vòng qua bên hông mình, dặn dò: "Kẹp chặt."

Hộ bộ thượng thư của y thở hổn hển, ngoan ngoãn vòng chân kẹp lấy eo y.

Nước mắt lại rơi xuống lã chã, xuôi theo khóe mắt thấm ướt gối đầu.

Nhiếp Huyễn liếm lên khóe mắt hắn, hạ thân bất động, chỉ nhẹ giọng gọi: "Tử Nhiên."

Ôn Tử Nhiên hơi hơi mở mắt.

Trong ấn tượng tựa hồ chưa từng có người gọi lên danh tự của mình, đầu lưỡi của hoàng đế linh hoạt ướt mềm, lau sạch nước mắt vương bên khóe mắt còn như không biết thỏa mãn, chậm rãi liếm qua sống mũi, thì thầm: "Thực ra trẫm vẫn đang nghĩ...Người ở địa vị cao như ngươi vậy, tuổi cũng không còn nhỏ, cũng không có bệnh cũ gì khó ở, sao lại hay khóc đến như vậy. Tử Nhiên, nói thật với trẫm, có duyên cớ sao?"

Ôn Tử Nhiên cố gắng kiềm chế không để khóc thút thít, tựa như nhớ tới chuyện gì thập phần không đựng được vậy, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Nhiếp Huyễn hung hăng va chạm mạnh mẽ, Ôn Tử Nhiên khẽ hổn hển một tiếng, liền nghe thấy hoàng đế ghé vào bên tai: "Đã nói rồi, mở mắt."

Đôi mi dày đen như cánh bướm đẫm nước mắt lại run rẩy mở ra.

Hoàng đế hôn lên vầng trán hắn, hỏi: "Nếu vậy, đến cùng là do duyên cớ gì?"

Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu.

Hoàng đế truy vấn: "Không thể nói sao?"

Vẫn lắc đầu.

Hoàng đế theo đuổi không bỏ: "Ngay cả trẫm cũng không thể nói sao?"

Ôn Tử Nhiên nhẹ nhàng hít khí.

Sau đó nâng hai tay ôm lấy cổ hoàng đế, chủ động đem môi mình kề đến bên môi hoàng đế, lại không hôn lên, chỉ nhẹ nhàng cọ xát, chờ mong một nụ hôn như khát cầu một ân điển.

Thanh âm vô cùng khẽ khàng: "Bệ hạ, đừng hỏi."

Nhiếp Huyễn nghe theo, ngậm lấy bờ môi của hắn, có chút hàm hồ hỏi lại: "Có thể động sao?"

Lần này, cũng không đợi hắn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.