Năm đó thụ theo nam thần tròn hai tháng, chấp nhất đến khi nam thần xốc lại tinh thần và trở lại sinh hoạt bình thường mới thôi.
Một khi nam thần đã không tới quán bar nữa, thụ liền đàng hoàng không đi theo dõi nữa, hết giờ học liền đi làm ở cửa hàng tiện lợi.
Tình cờ gặp được nam thần tới mua đồ, cậu cũng không dám chào hỏi, chỉ dám nhìn lén một tẹo.
Nam thần thường xuyên đến mua thuốc lá. Lúc hắn đến mua lần thứ ba, thụ cầm bao thuốc lá kia lấy hết dũng khí hỏi nam thần rằng, vì không thể uống rượu nên mới hút thuốc nhiều đến vậy sao. Thật ra cả hai loại này đều không tốt cho thân thể đâu.
Vẻ mặt nam thần rất vi diệu, nhìn bao thuốc, lại nhìn thụ, cuối cùng cũng không cố chấp muốn hút thuốc nữa.
Chờ lần sau quay lại mua đồ, hắn chỉ mua mấy cây kẹo que, vị gì cũng có.
Thụ biết rõ thời khóa biểu của nam thần, cũng biết giờ nào thì có hắn.
Ngày có tiết học, cậu dè dặt ngồi vào cạnh nam thần. Lúc đó hắn đang nói chuyện với người khác, vừa quay đầu lại thấy cậu còn giật mình nhảy dựng lên một cái.
Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không mở miệng đuổi người, chỉ rất lạnh nhạt không để ý đến cậu.
Kết quả, thụ móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa đẩy đến trước mặt nam thần. Hắn nhìn viên kẹo này rồi quay sang nhìn thụ như đang hỏi dò.
Thụ đỏ bừng tai, đứng dậy muốn đi. Nào ngờ lúc này vừa lúc có người ngồi vào, chặn kín đường lui của cậu.
Thụ lần nữa ngồi xuống ghế, nghĩ thầm, đây không phải là cậu không muốn đi đâu nha, là do có người ngồi vào nên cậu mới không đi được.
Từ đó về sau, thụ đều sẽ lên lớp ngồi cạnh nam thần, thường xuyên mang một chút đồ ăn vặt.
Một túi xúc xích nhỏ, một viên sô cô la, đậu rang, kẹo jelly belly, bánh quy nhỏ vân vân.
Mấy thứ bé xíu này nam thần cũng không tiện từ chối, bởi vậy lần nào cũng nhận lấy.
Lâu dần, bạn bè nam thần đều biết đến thụ, một bé hamster luôn nghĩ cách ném lương thực cho nam thần.
Đúng, trong mắt các bạn của nam thần, họ đều nhất trí cho rằng thụ giống như một bé Hamster, chuyên chăm cần cù tích trữ lương thực, lại đúng kỳ dâng lên, chơi vui vô cùng.
Nam thần cũng thế, kỳ thật người tặng đồ cho hắn không ít, bất luận nam nữ. Có điều hắn chẳng hề nhận, nếu có những món không ghi tên thật sự không trả được thì hắn sẽ chia cho mấy người bạn ăn.
Bạn bèn hỏi nam thần, khẩu phần lương thực của bé Hamster sao không chia cho bọn tao.
Nam thần cầm những món đồ kia, tức giận nói: “Đây không phải là thứ có thể chia được, chia là chia thế nào.”
Không thể chia ở đâu chứ, bạn nghĩ thầm, chứ không phải là mài không muốn chia à.
Kết quả hôm nay thụ đưa cho nam thần một túi cá khô nhỏ, nam thần còn chưa nhận thì người bạn kia đã lắm miệng nói một câu: “Nó dị ứng cá đó, bé ham… Bạn học Hứa Hạ ơi.”
Thụ đột nhiên giơ tay ra cầm túi cá khô về trước khi nam thần lấy đi. Cậu nhét vào túi rồi đứng dậy đi.
Người bạn kia choáng váng, nhìn thụ đi thẳng xuống hàng cuối cùng ngồi xuống vùi đầu đọc sách, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Hóa ra khẩu phần lương thực của cậu ấy là phí để ngồi à.”
Lại nhìn nam thần một cái, chỉ thấy hắn khoanh tay lạnh lùng nhìn mình: “Miệng mày được đấy.”
Người bạn: ….Tao chỉ có lòng tốt nhắc nhở tí thôi mà.