[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 33



Thụ tan làm sớm, sau đó về nhà rửa mặt đánh răng thay đồ, lại vẫn không yên lòng mà cố ý xuống lầu làm tóc.

Vừa làm cậu vừa nhìn thời gian và weixin, chỉ lo mình sẽ để lỡ tin nhắn của nam thần.

Thụ không hay để ý đến tóc tai cho lắm, bình thường chỉ cắt sơ qua là được, còn trong trường hợp nghiêm túc thì mới đến tiệm cắt tóc để làm.

Hôm nay thợ cắt tóc cũng cho là cậu muốn đến sự kiện nghiêm túc nào đó, nên định làm long trọng hơn một chút. Ai ngờ vừa nhìn bộ trang phục sinh viên gồm chiếc áo len màu nhạt rộng rãi thoải mái phối với quần bò, anh thợ nhất thời không biết nên ra tay từ đâu cả.

Vẫn là thụ nói, làm dễ nhìn chút là được, không cần khoa trương quá đâu.

Chờ đến khi làm xong mái tóc xoăn nhẹ, rốt cuộc tin nhắn của nam thần cũng tới. Nam thần nói hắn đã đến dưới lầu công ty của thụ, hỏi cậu nghỉ làm chưa.

Thụ bị dọa, cậu đã về nhà từ lâu, ai ngờ nam thần còn cố ý đi đón cậu chứ. Cậu còn vốn tưởng rằng nam thần chỉ gửi cho mình địa chỉ nhà hàng để mình tự đến là được.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Thấy thụ không trả lời, nam thần lại nói: “Tôi đợi cậu ở tiệm cà phê bên dưới nhé?”

Thụ nhanh chóng đáp được, dứt lời đến phun định hình kiểu tóc cũng chưa kịp làm đã xách túi chạy ra ngoài, thợ cắt tóc chạy đuổi theo sau, ấy vậy cũng không ngăn được.

Thụ đi rất nhanh, thậm chí còn không rảnh về nhà lấy xe, sau khi bắt được xe liền giục giã tài xế chạy đến tiệm cà phê dưới công ty mình.

Khi đến đã là hai mươi phút sau, thụ hoảng hốt, cảm thấy mình đã để nam thần chờ quá lâu.

Kính ở tiệm cà phê là loại trong suốt, cậu đưa mắt nhìn nam thần. Từ đó trở đi, trong mắt cậu chỉ có hình bóng người ấy, không ai có thể chen vào.

Nam thần ngồi cạnh cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, ánh tà dương xuyên qua kính đổ bóng từng vầng trên người hắn.

Đôi tay người ấy đang cầm tách cà phê nhẹ nhàng đưa lên miệng, lại mở điện thoại ra cụp mắt nhìn màn hình, vẻ mặt nhàn nhạt. Không biết người ấy đang nghĩ đến cái gì mà khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Thụ chỉ cảm thấy bốn phía trước mặt đều bừng sáng, tựa như hình ảnh được điều chỉnh độ sáng cao lên, lại như hoa bừng nở từng đóa từng đóa.

Cậu đi tới đứng trước mặt nam thần hắng giọng một cái, lúc này mới nói: “Cố… Lam Sinh.”

Âm thanh hơi khàn, lại có chút nghèn nghẹn. Cậu dừng lại một chút, rồi lần nữa lặp lại tên người ấy như muốn xác định cái gì, âm cuối hơi cong lên, nhẹ nhàng, mềm nhũn, tựa như đang làm nũng: “Cố Lam Sinh.”

Nam thần từ lúc cậu đi tới cũng đã ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ là chẳng biết vì sao từ bờ môi đến đôi mắt của hắn đều là ý cười không che giấu, thậm chí mắt cũng cong cong nhìn cậu.

Thụ đang không rõ vì sao thì đã nghe phía sau có tiếng gọi: “Quản lý Hứa, không phải anh đã về sớm à?”

Là thư ký của thụ, tốt nghiệp đại học đã hai năm, da trắng mặt xinh, đương tuổi xuân rực rỡ. Lúc cô tới công ty, scandal của cô và thụ truyền đi mạnh nhất.

Ánh mắt thư ký dừng lại trên đầu thụ, cười khúc khích: “Tóc của anh kìa.”

Thụ hoang mang nhìn về cửa kính trong bên cạnh, trên cửa kính sáng loáng đang phản chiếu dáng vẻ của mình. Mái tóc cố ý làm xoăn nhẹ đã bị gió thổi lộn xộn đến mức xù bông lên.

Thụ mặt đỏ tía tai, vội vàng vuốt tóc mình rồi lúng túng nhìn về phía nam thần, sau đó khó chịu cắn môi, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này thư ký theo tầm mắt của thụ nhìn về phía nam thần, lập tức hai mắt ngời sáng như kinh diễm. Cô tò mò hỏi thăm: “Vị này là?”

Bạn thụ lúc nãy còn đỏ mặt giờ này lại nghiêng người chặn lại, che nam thần ở phía sau mình, giận dỗi mím môi nghiêm túc nói: “Không được phép.”

Thư ký: “Hả?”

Thụ: “Sẽ không giới thiệu cho cô đâu, cô đi đi.”

Thư ký: “….???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.