[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 45



Ngô Hồi ngồi dưới đất nhìn hai người đang ôm nhau, cảm giác mắt mình sắp mù rồi. Y mới từ nước ngoài về, nghe biết được công ty nhà mình muốn hợp tác với Cố Lam Sinh, trong lòng vẫn thấy khang khác. Y biết hồi học đại học Cố Lam Sinh từng thích mình, nhưng lúc đó y có quá nhiều thứ để lo lắng, còn muốn tranh gia sản với đứa con riêng trong nhà.

Thời điểm thế này, y không thể và cũng không được phép thích hoặc là tiếp nhận Cố Lam Sinh. Thậm chí y còn vâng lời cha mình qua lại với con gái của đối tác.

Y không thích Cố Lam Sinh ư, thích chứ, ai mà không thích người như vậy, huống chi y vốn cũng không thẳng như mình tưởng.

Khoảng thời gian từ khi hai người họ làm bạn đến khi Cố Lam Sinh thích mình, gần như Ngô Hồi muốn hận Cố Lam Sinh. Vì y cảm giác được mình muốn đáp lại, nhưng đáp lại thế nào được, y còn nhiều chuyện muốn làm. Nếu như y biến thành một người đồng tính, kẻ cười tươi như hoa đầu tiên chính là đứa con hoang mà cha y nuôi ở bên ngoài.

Hiện tại y đã có tất cả, quay về nước thừa kế gia nghiệp, trong lúc vô tình lại nghe được mấy năm nay Cố Lam Sinh chưa từng qua lại với ai.

Y cho rằng người đó còn chờ đợi mình, nhưng nhìn tình huống lúc này, đúng là y đã cả nghĩ quá rồi.

Y cho rằng mình không giống Cố Lam Sinh, lúc hai người họ làm bạn bè vô cùng hiểu nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể rõ người kia đang nghĩ gì. Gia thế của họ ngang nhau, kinh nghiệm cũng tương đồng, là bầu bạn tâm giao tốt nhất, hơn nữa hắn còn là mối tình đầu mà Cố Lam Sinh không có được.

Y cho rằng người ấy sẽ chờ mình, hóa ra không phải, là do y tự mình đa tình.

Ngô Hồi đứng dậy lau vết thương bên miệng. Y nhìn về phía Cố Lam Sinh, nhưng người ấy vẫn không quay đầu lại, có lẽ giờ trong lòng hắn chỉ có người đang ôm vào ngực kia nhỉ.

Rốt cuộc là đã về muộn, hoặc là, vừa bắt đầu đã chọn sai rồi.

Ngô Hồi có chút cay đắng nghĩ.

Y có quá nhiều thứ để lo lắng, Cố Lam Sinh từng ở trước mặt y, trở tay là lấy được. Thế nhưng y lại vứt bỏ đi, trách ai bây giờ, có được tất có mất, y đã đưa ra lựa chọn của mình từ lâu, vậy thì sẽ không cho phép mình hối hận.

Ngô Hồi cũng không nói nhiều thêm nữa, y lên xe, khởi động xe, sau đó bỏ lại sau lưng hai người đang ôm nhau kia.

Xe đi được nửa đường, y vứt chiếc hộp nhỏ đang ở ghế phụ vào thùng rác ven đường.

Hiện giờ y đã có năng lực tặng lễ vật tốt nhất cho Cố Lam Sinh, thế nhưng rõ ràng là người đó đã tìm được lễ vật tốt nhất của mình rồi.

Môi y nóng rẫy, đau đớn khôn nguôi.

Y đã chỉnh đốn lại tâm tình của mình, y cũng có kiêu ngạo của chính mình, sẽ không bám lấy người ta nữa. Nhưng lòng nghĩ thế, mà vẫn có cảm giác nặng nề như chìm xuống đáy biển, vừa vô lực vừa lạnh lẽo.

Cảm giác ấy giống như lúc y vừa vào đại học lại phát hiện cha mình có con riêng, phát hiện gia đình mình không tốt đẹp như mình tưởng.

Chỉ là lần này đã không còn người đưa tay về phía y, nói cho y biết hết thảy không quan trọng, đã có tôi đây rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.