Beta: Cửu NguyệtThái sư vừa nhìn thấy thị vệ này, tim đột nhiên đập thình thịch. Quả nhiên, sau khi Hoàng đế nổi cơn giận dữ xong mới hỏi kỹ lại, liền biết được một tháng trước Dụ vương vừa vặn đi qua Điện Châu.
Người Kim tập kích bất ngờ, thứ sử Điện Châu dẫn người chạy trốn, dĩ nhiên không dám mang theo thân vương đi cùng. Đến tối đến thừa dịp bỏ chạy lại còn để Dụ vương ở Điện châu không quan tâm!
Lúc ấy chiến tranh rối loạn, Dụ vương cùng một đội thị vệ nhỏ mất liên hệ với bọn họ. Cho tới khi hắn xuất phát, những người còn lại vẫn không thể tìm được tin tức nào của Dụ vương.
Tin tức bất ngờ này, làm cho bá quan chưa kịp định thần lại. Hoàng đế lại suýt chút nữa hủy đi Kim Loan Điện ngay tại chỗ.
Quần thần cũng không ồn ào nữa, tất cả đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
Tiêu thái sư lại khổ hết chỗ nói. Hoàng đế yêu quý hoàng đệ ruột thịt này bao nhiêu, hơn hai mươi năm qua mọi người đều có thể nhìn thấy.
Lúc này Dụ vương vì thứ sử Điện Châu mà sống chết không rõ, chuyện này, chuyện này…
Quả nhiên, cơn giận dữ này của Hoàng đế duy trì suốt cả buổi triều sớm. Liên tiếp giáng chức mấy quan viên Tiêu gia bên này và những quan viên có dính dáng tới Điện Châu.
Cuối cùng Hoàng đế cũng thu liễm lại cơn tức giận, phái người truyền chỉ cho Thông Châu ngay tại chỗ. Nói rằng nếu như gần đây chiến sự hòa hoãn, thì để cho Trấn quốc công nhanh chóng phái ít người đi tìm Dụ vương. Nhất định phải đưa Dụ vương an toàn quay lại kinh thành!
Sau khi Hoàng đế phẫn nộ bãi triều, ngay cả Tiêu thái sư cũng chảy mồ hôi lạnh toàn thân.
Khi chiến sự vừa mới bắt đầu, Hoàng đế đã phái người đi tìm Dụ vương, bảo y về kinh sớm một chút. Vốn cho rằng Dụ vương có tính ham chơi, có lẽ lần này đi có hơi xa một chút, hơn một tháng mới có thể quay về là chuyện bình thường. Ai biết rằng lại xảy ra chuyện!
Tiêu thái sư nghĩ tới ban nãy bản thân mình ầm ĩ một trận lớn về việc hậu cung của Đức phi, lúc này ông không biết kể khổ vào đâu, chỉ đành vội vàng quay về phủ, dặn dò phu nhân Tiêu phó thị vài câu, bảo bà lập tức đưa thẻ bài vào cung.
Khi Tiêu Thái hậu ở trong thiên điện đợi Tiêu phó thị tới thỉnh an, vẻ mặt vẫn có chút mệt mỏi như trước.
“Nương nương bị làm sao thế? Thân thể không thoải mái thì có thể truyền thái y tới xem thử?” Tiêu phó thị ngồi ở phía dưới Thái hậu, rất quan tâm hỏi han.
“Không sao, chỉ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt thôi.” Thái hậu xua tay, cố gắng lấy chút tinh thần nói với Tiêu phó thị: “Hôm nay ngươi tiến cung là vì chuyện gì?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Tiêu phó thị cười cười, nhỏ giọng nói: “Lão gia nghe nói hôm qua thân thể nương nương không được khỏe, hôm nay bảo thần thiếp vào cung thăm nương nương.”
Thái hậu vừa nghe thế cũng biết là Thái sư nói về chuyện ngày hôm qua, cho nên mới bảo Tiêu phó thị vào cung hỏi chuyện. Nhớ tới cơn tức ngày hôm qua phải chịu, Thái hậu càng im lặng hơn. Nhăn mày lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Tiêu phó thị thấy vậy, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Bản thân là đại cô, nhưng mà Thái hậu đã ngồi ở vị trí đó cũng quen thuận lợi không chút sóng gió lâu rồi, cho nên không quen việc người khác phản bác lại.
Năm đó khi Thái hậu vẫn là Tiêu quý phi, mọi việc đều suôn sẻ, có thể nhịn được tất cả những điều mà người khác không thể nhịn. Cuối cùng cũng vì vậy mà được Tiên hoàng khen ngợi, được nâng đỡ lên vị trí tục hậu, mới có thể thành Thái hậu như ngày hôm nay.
Kết quả làm Thái hậu vài năm, lại dần dần hình thành tính khí nóng nảy.
Trước đây Tiêu gia tự mình vươn lên cường đại, Hoàng thượng cũng rất kính trọng bà, Thái hậu ngẫu nhiên làm việc tùy tiện, cũng không sao cả. Nhưng hiện nay đột nhiên xảy ra chiến sự, Hạ gia đang nắm binh quyền trong tay, vào thời điểm thế này, dù sao Tiêu gia cũng phải nhún nhường mấy phần.
Đợi khi chiến sự xong xuôi, Hạ gia lại bị đuổi ra ngoài biên quan. Đức phi chỉ còn một mình cô độc trong cung, còn không phải để cho Thái hậu tùy ý gây khó khăn hay sao. Sao phải giống như bây giờ chỉ vì mấy câu cãi vã đã làm sự việc trở nên to như thế? Đây không phải là vì nhỏ mà mất lớn, mất công làm cho người ta chê cười hay sao.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng Tiêu phó thị lại nhỏ nhẹ chậm rãi khuyên nhủ: “Nương nương tội gì phải vì một người mà tức giận bản thân? Thế cục hiện nay cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Người Kim có kiên nhẫn thế nào đi nữa, có thể náo loạn ở biên cương mười tám năm hay sao? Đợi chuyện này bình ổn rồi, Tiêu gia qua được cửa ải này. Hoàng thượng đuổi Hạ gia đi, trong cung này, không phải vẫn do nương nương định đoạt hay sao?”
Thái hậu liếc bà một cái, ngược lại cuối cùng cũng có chút biểu cảm. Tiêu phó thị cũng biết Thái hậu đã nghe vào lời của mình, đưa tay dâng chén trà lên cho Thái hậu, tiếp tục nói:
“Còn về thế cục trong cung này, thiếp thân suy nghĩ không thông, nhưng nương nương xưa nay là người rõ ràng nhất. Với tính cách kia của Quý phi nương nương thì người cũng biết rồi đó. Bình thường hơi quá thẳng thắn, còn cần nương nương chỉ giáo nhiều hơn. Những chuyện quan trọng trong cung, còn rất cần nương nương tự mình thu xếp!”
Thái hậu nhận lấy chén trà mà Tiêu phó thị dâng lên, sau khi khẽ nhấp một ngụm, biểu tình cuối cùng cũng buông lỏng xuống, “Ai gia biết rồi, chuyện ngày hôm qua cũng do ai gia vội vàng. Trở lại bảo Thái sư cứ yên tâm.”
Lúc này Tiêu phó thị mới hoàn toàn yên tâm, “Nương nương đâu phải nói thế, cả tiêu gia chúng ta còn phải dựa vào nương nương che chở mà.”
Thái hậu buông chén trà xuống, vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu phó thị, “Ngươi cũng đi thăm Dịch Dao đi, gần đây ai gia sợ rằng cũng không thể khuyên nổi nó.”
Tiêu phó thị cũng vội vàng gật đầu đồng ý. Cho dù Thái hậu không nói, bà cũng phải tới Hoa Cảnh Điện xem thử.
Tạm biệt Thái hậu, Tiêu phó thị ra khỏi Từ An Cung lại vội vã tới Hoa Cảnh Điện. Bái kiến Tiêu quý phi xong, Tiêu phó thị còn phải nhân dịp mặt trời còn chưa lặn nhanh chóng rời khỏi cung.
Từ ngày Tiêu quý phi vào cung tới nay, đây là lần đầu tiên bị người ta nhục nhã như vậy. Lúc này vừa nhìn thấy Tiêu phó thị lập tức khóc oà lên.
“Mẫu thân! Con gái sống trong cung quả thực sắp không chịu nổi nữa rồi!”
“Ôi, sao nương nương có thể nói như vậy?” Tiêu phó thị vội vàng ngắt lời của Tiêu quý phi, liên tục an ủi, “Người ở trong cung này được Thái hậu yêu thương, Hoàng thượng ân sủng. Ai có thể tôn quý như người? Nhất định không thể nói ra những lời như vậy nữa!”
Giờ phút này Tiêu quý phi đâu có nghe lời dỗ dành của Tiêu phó thị, chỉ kéo lấy bà khóc lớn, “Tôn quý cái gì? Bây giờ ai cũng dám bắt nạt trên đầu bản cung đây. Hoàng thượng….Hoàng thượng đã sớm bị tiện nhân kia kéo đi rồi, còn đâu ân sủng nữa? Ngay cả cô mẫu cũng không giúp ta!”
Nhìn thấy con gái không nghe lời khuyên một chút nào, trong lòng Tiêu phó thị cũng âm thầm kêu khổ.
Phó Lâm Thứ sử Điền Châu chính là cháu ruột của Tiêu phó thị! Hiện nay nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện như thế này liên lụy tới nhà chồng. Những ngày tháng gần đây Tiêu phó thị ở trong phủ cũng không dễ chịu chút nào.
Nhà tiểu thiếp thấy nhà mẹ đẻ của bà gặp phải đại nạn này, mỗi ngày đều châm biếm trước mặt bà. Nếu không phải bà nhẫn nhịn được, vị trí quý phi của con gái ở trong cung vẫn ổn định như cũ, sợ rằng bà đã không sống nổi ở Tiêu gia nữa.
Lúc này nhìn thấy Tiêu quý phi lại không phân rõ tình thế nặng nhẹ thế này, trong lòng vừa gấp vừa giận.
Bây giờ địa vị của bà ở nhà chồng không vững, nhưng chỉ cần một ngày con gái bà vẫn còn là quý phi trong cung, vị trí đại phu nhân của bà ở nhà chồng không thể nào lung lay. Lần này Tiêu quý phi gây họa, bà còn càng căng thẳng hơn so với Tiêu quý phi.
Nhưng mà tính tình của con gái mình, cực kỳ giống như Thái hậu hiện tại. Bây giờ càng không thể chỉ trích, chỉ dám tìm những lời dễ nghe để dỗ dành. Chờ khi cảm xúc của Tiêu quý phi ổn định rồi mới có thể từ từ khuyên bảo nàng.
Tiêu phó thị ôm trấn an Tiêu quý phi đang khóc sướt mướt. Không đợi đến khi cảm xúc của Tiêu quý phi hoàn toàn ổn định lại, Thanh Diên ở bên ngoài phòng vội vàng chạy vào.
“Nương nương, nương nương không xong rồi!”
“Hô to gọi nhỏ làm cái gì?” Tiêu phó thị nghe vậy giận dữ, “Nói ai không xong? Nói chuyện kiểu gì vậy?!”
“Phu nhân thứ tội!” Thanh Diên sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, “Chỉ là… chỉ là…”
“Có gì thì nói mau, dong dài làm cái gì!” Lúc này Tiêu quý phi cũng lau nước mắt, vành mắt sưng húp nhìn đại cung nữ bên người mình.
Thanh Diên sợ tới mức khẽ run rẩy, do dự nửa ngày cuối cùng mới cắn răng nói: “Hồi bẩm nương nương, phu nhân, bên ngoài truyền tới tin tức… Hoàng thượng vừa hạ chỉ ở Hoa Anh Điện, nói… nói tấn phong Đức phi thành Hoàng quý phi!”
“Cái gì…” Tiêu quý phi và Tiêu phó thị đồng loạt sửng sốt tại chỗ. Tiêu quý phi lại run rẩy trừng lớn mắt, “Nói… nói bậy! Sao Hoàng thượng có thể… sao lại có thể tấn phong tiện nô kia lên làm Hoàng quý phi! Nha đầu chết tiệt, dám lấy chuyện như thế ra đề hù dọa bản cung, không muốn sống nữa phải không?!”
“Nương nương thứ tội!” Thanh Diên quỳ dưới đất liên tục dập đầu, “Nô tì không dám lấy chuyện như thế này ra lừa nương nương! Sách văn và ấn tỉ của Hoàng quý phi đều được đưa tới Hoa Anh Điện rồi, chỉ nói… chỉ nói gần đây chiến sự bận rộn. Chờ biên quan ổn định lại, sẽ tổ chức lễ sắc phong… lời nô tì nói không có một câu là giả!”
Tiêu quý phi nghe xong, sững sờ đứng tại chỗ. Một lúc lâu sau mới đột nhiên trợn trắng mặt, ngã về phía sau.
“Nương nương…!”
Tiêu phó thị lại bị dọa thiếu chút nữa bay mất hồn. Các cung nhân khác sợ hãi truyền thái y, loạn thành một đống.
Vào thời khắc này trong Từ An Cung cũng không khác gì, không cẩn thận đã làm vỡ vài đồ sứ. Thái hậu cũng đột nhiên cảm thấy không khỏe, cũng gọi mấy vị thái y ngay sau Hoa Cảnh Điện.
Từng là tẩm cung vắng lặng suy tàn, lúc này được tầng tầng lớp lớp cung nhân vây quanh một vòng.
Hạ Hàn quỳ gối tại cửa đại điện Hoa Anh Điện, lúc này y đã thay lễ phục màu xanh ngọc, đầu đội kim quan ngũ bảo. Dưới ánh lửa sáng, càng hiện lên khuôn mặt như ngọc, quý khí đè ép người khác.
Hai tay nhận lấy khay gấm đựng thánh chỉ, sách văn cùng với ẩn tỉ, Hạ Hàn lại dập đầu tạ ơn, “Thần Hạ Hàn, tạ chủ long ân. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tuyên thánh chỉ xong, lại ban thưởng cho đủ loại châu ngọc. Liên Cẩn đứng tại chỗ, lại bắt đầu cao giọng đọc lễ. Những cung nhân khác bê khay gấm nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt trước cửa Hoa Anh Điện vô cùng náo nhiệt.
“Chúc mừng Quân hầu, chúc mừng Quân hầu!” Đợi tất cả những lễ thưởng được mang vào Hoa Anh Điện rồi, Liên Cẩn mới cười híp mắt liên tục chúc mừng Hạ Hàn.
“Công công vất vả rồi.” Hạ Hàn thấy khuôn mặt cười của Liên Cẩn như sắp nở hoa. Biết rằng hắn thật sự vui cho mình, cũng buồn cười đưa lại khay gấm đưa cho Vân Cẩm, tự mình đưa cho hắn một cái hầu bao.
Liên Cẩn vội vàng đưa hai tay nhận lấy. Phần thưởng của Hạ Hàn, hắn đương nhiên an tâm nhận lấy. Lại nói thêm mấy lời may mắn lấy lòng, Liên Cẩn cũng không tiện ở đây lâu, mang theo cung nhân lũ lượt rời đi.
Hạ Hàn dẫn cung nhân của Hoa Anh Điện quay trở lại trong điện. Nhìn thấy đồ ban thưởng sắp bày đầy cả tiền điện, Hạ Hàn tùy phí phất tay để cho người lui xuống thu dọn.
Chỉ để lại vẻn vẹn một tráp Đông châu đủ loại màu sắc cùng với một pho ngọc phật to bằng bàn tay, trong suốt xanh biếc. Y dặn dò Vân Cẩm bên người: “Đưa Đông châu cho chủ tử các cung, nói là hôm nay Hoa Anh Điện của bản cung có chuyện vui, thưởng cho bọn họ.”
Y dừng lại một lúc, lại nói: “Đúng rồi, chia nhiều hơn cho Hoa Cảnh Điện một chút. Dù sao thân phận của Tiêu quý phi cũng không bình thường, đương nhiên sẽ không giống với các cung khác. Còn ngọc phật này đưa tới Từ An Cung. Nói rằng bản cung hôm qua mạo phạm Thái hậu nương nương, cái này dùng để bồi tội.”
Vân Cẩm cúi người đồng ý, lập tức dẫn theo vài tiểu thái giám, trước tiên đi thẳng về hướng Từ An Cung.