Editor: Cửu Nguyệt“Thức dậy rồi?” Triệu Thần Hi đi tới trước giường, theo bản năng lại vươn tay sờ trán Hạ Hàn.
Xác định không còn nóng nữa, lúc này mới thật sự hoàn toàn yên tâm. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện đối phương đang ngơ ngác nhìn mình.
Triệu Thần Hi cười cười, cũng không nói nhiều, bảo cung nhân hầu hạ Hạ Hàn đứng dậy rửa mặt rồi gọi Trương thái y đến chẩn mạch lần nữa. Sau đó nhìn chằm chằm y ăn cháo, uống thuốc. Triệu Thần Hi ở bên cạnh chăm chú nhìn y làm từng chuyện nhỏ linh tinh đó.
Chờ sắp xếp thoả đáng, liền lệnh cung nhân lui ra ngoài. Cũng không cho Hạ Hàn ra khỏi tẩm điện, ngược lại tự cởi áo ngoài, lôi kéo Hạ Hàn lần nữa nằm xuống trên giường.
Hạ Hàn bị Triệu Thần Hi làm cho không hiểu gì cả, nghĩ đến cuộc đối thoại của hai người tối qua, do dự muốn ngồi dậy. Trước kia vẫn luôn im lặng, nhưng tối hôm qua y đều đã nói hết ra, không nhận được một đáp án rõ ràng từ Triệu Thần Hi thì Hạ Hàn vẫn thấy không cam lòng.
Triệu Thần Hi cũng mặc kệ sự vùng vẫy của Hạ Hàn, kéo chăn trùm lên hai người, trực tiếp đè người ở dưới thân. Thấy dáng vẻ không chịu bỏ qua của Hạ Hàn liền vội vàng nói:
“Tối hôm qua trẫm bị ngươi làm khổ cả đêm, còn chưa ngủ đủ lại phải vào triều sớm. Bây giờ muốn ngươi ở bên cạnh trẫm một lát thôi cũng không chịu sao?”
Động tác của Hạ Hàn dừng lại, giương mắt nhìn vành mắt màu xanh nhạt của Triệu Thần Hi hồi lâu, cuối cùng từ từ an tĩnh lại.
Triệu Thần Hi sợ y bệnh mới khỏi, đè y không thoải mái. Đã không từ chối, dĩ nhiên lần nữa chỉnh lại tư thế, ôm chặt người vào trong lòng. Hạ Hàn hơi mím môi, tuỳ theo đối phương chi phối. Cuối cùng hơi không cam lòng mà dựa vào trong ngực Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi dường như cũng biết Hạ Hàn đang suy nghĩ gì, đưa tay ra nhấc lên một lọn tóc của đối phương, quấn quanh ngón tay thưởng thức, “Thế nào, vẫn còn đang giận trẫm sao?”
Hạ Hàn chăm chú nhìn vào vạt áo của Triệu Thần Hi ngẩn người, không đáp lại.
Triệu Thần Hi thở dài, hơi không được tự nhiên mà hắng giọng, cuối cùng nói: “Được rồi, trẫm biết ngươi muốn nghe cái gì. Nhưng có rất nhiều chuyện, bản thân trẫm cũng không hiểu rõ lắm, không thể nói rõ ràng với ngươi được. Trẫm thừa nhận, ngay từ đầu, chỉ là muốn trói buộc ngươi ở bên người. Dù sao ngươi là người duy nhất mà trẫm tin tưởng, cả đời này cũng sẽ không thoát được là người của trẫm.”
Hạ Hàn nghe xong liền ngây người, sau đó khẽ tiếp lời, “Cho dù Hoàng thượng không trói, thần cũng sẽ không rời đi.”
Triệu Thần Hi cười, “Đúng, nhưng trẫm vẫn muốn nhốt ngươi lại. Ngay từ đầu trẫm cũng biết, so với thâm cung bí bức này, ngươi thích hoang mạc bát ngát ở ngoài Thông Châu hơn. Thế nhưng thả ngươi đi thì trong cung này chỉ còn dư lại một mình trẫm. Đời này của trẫm, không còn tâm tình như vậy với người khác nữa. Cho nên cũng không biết, đây có phải là thứ mà ngươi muốn từ trên người trẫm không.”
“Trước hết nghe trẫm nói xong đã.” Thấy Hạ Hàn dường như muốn nói gì, Triệu Thần Hi không cho y mở miệng, tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ trẫm không thích ngươi coi trọng bất cứ chuyện gì hơn trẫm. Trẫm muốn cả đời này của ngươi, trong lòng chỉ chứa một mình trẫm. Nhưng thứ mà ngươi muốn, hiện tại trẫm không chắc chắn là có thể làm được. Nhưng ít ra trẫm có thể khẳng định rằng, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, người có thể khiến trẫm để tâm đến như vậy kiếp này, chỉ có một mình ngươi.”
Hạ Hàn run rẩy, đưa tay nắm lấy tay Triệu Thần Hi. Sức lực mạnh đến nỗi làm Triệu Thần Hi khẽ nhíu mày.
Nhưng Triệu Thần Hi không nói gì, mặc cho Hạ Hàn siết lấy. Cúi đầu xuống khẽ hôn một cái lên trán y,
“Cho trẫm thêm một chút thời gian nữa được không? Bây giờ còn có nhiều chuyện mà trẫm không biết làm sao giải thích với ngươi, cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy. Chờ trẫm tự mình hiểu rõ ràng, sẽ trả nợ gấp đôi cho ngươi.”
Triệu Thần Hi không phải là lần đầu tiên nói chuyện như thế với Hạ Hàn. Trong ngày thường đôi lúc trêu đùa xong, sau đó cũng sẽ nhẹ nhàng dỗ y.
Thường ngày Hạ Hàn nhiều lắm chỉ là cười một chút mà thôi, dù sao y vẫn biết những động tác kia chẳng qua chỉ là vui đùa tăng hứng thú mà thôi, làm sao có thể để tâm.
Nhưng lúc này nghe Triệu Thần Hi dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm giải thích với y, Hạ Hàn đột nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay, hơi lúng túng mà cúi đầu xuống, chôn vào hõm vai Triệu Thần Hi.
Lúc này Triệu Thần Hi cũng không trêu ghẹo y nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lại bàn tay y.
Trong lòng suy nghĩ, ngay từ đầu, vốn là Hạ Hàn sai mà. Là y xem trọng Tứ hoàng tử hơn mình. Sau đó còn đánh cuộc giận mình một tháng. Vì sao đến cuối cùng, ngược lại là mình phải giải thích cho ý chứ.
Tuy nghĩ như thế, trong lòng Triệu Thần Hi cũng buông lỏng không ít. Khi được Hạ Hàn ôm thế này, thứ đè nén trong tim mình cũng xem như tiêu tan đi gần một nửa. Hơn nữa hai người chiến tranh lạnh một tháng, hắn cũng biết Hạ Hàn không phải không thèm để ý, chỉ là chú ý tới sự khác thường của mình, nên không muốn nói với mình mà thôi.
Hai người cùng nhau yên tĩnh một hồi, thấy Hạ Hàn đã không còn ưu tư nữa. Lúc này Triệu Thần Hi mới trêu chọc: “Nói cho cùng, còn không phải ỷ vào trẫm không nỡ sao. Trẫm thật muốn biết, nếu cuối cùng trẫm vẫn không tới thì ngươi làm sao đây?”
Hạ Hàn nghe Triệu Thần Hi nói nhiều như vậy, tâm tình cũng cởi bỏ không ít. Lúc này hai người ở chung cũng mất đi sự cẩn thận dè dặt của trước kia.
Nghe Triệu Thần Hi nói như vậy, Hạ Hàn hỏi ngược lại: “Phụ thân và huynh trưởng gần trở lại chưa?”
Triệu Thần Hi không biết vì sao Hạ Hàn đột nhiên nhắc tới chuyện này, hơi không hiểu, nhưng vẫn nói: “Đúng rồi, quên nói cho ngươi. Có lẽ chừng mười ngày nữa sẽ đến.”
Hạ Hàn nghe xong, tiếp tục hỏi Triệu Thần Hi, “Không biết lần này phụ thân và huynh trưởng quay về, Hoàng thượng muốn ban thưởng cái gì?”
Triệu Thần Hi bị chen vào một đề tài, nhưng cũng thật sự suy xét câu hỏi của Hạ Hàn, “Nhắc tới thì trẫm thật không biết còn có thể ban thưởng cái gì. Hạ Hiên và Hạ Tích thì thôi đi, Trấn quốc công thì hình như trẫm không còn gì có thể cho nữa.”
Trấn quốc công Hạ Uyên, lúc Tiên hoàng còn trị vì, đã được phong đứng đầu tam công. Bây giờ không nói đến bản thân tay cầm trọng binh, trước khi Tiên hoàng qua đời, còn âm thầm đưa hắn trông coi không ít thế lực. Ngoại trừ phong vài chức hàm suông, thật sự là không có gì để cho nữa.
Hạ Hàn thấy Triệu Thần Hi thật sự có vẻ suy nghĩ không ra, cũng cười, “Vậy không biết nếu đến lúc đó, phụ thân đưa ra thỉnh cầu xin Hoàng thượng phong hậu, Hoàng thượng sẽ có dự định gì?”
Triệu Thần Hi hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn Hạ Hàn.
Lúc này Hạ Hàn đột nhiên nhổm người dậy, đối mặt với Triệu Thần Hi. Vẻ mặt mặc dù còn mang theo sự vui vẻ, nhưng trong mắt vẫn là sự nghiêm túc không cho phép sao lãng.
Một tháng này y không chịu chủ động đi tìm Triệu Thần Hi, không có nghĩa là y thật sự lùi bước từ đây. Đoạn thời gian đó, y chỉ là không hiểu đến tột cùng Triệu Thần Hi có loại tình cảm gì đối với mình. Cho nên mới tạm thời đứng yên tại chỗ.
Nếu như từ lúc vừa mới bắt đầu, Triệu Thần Hi không bao giờ bước một chân vào Hoa Anh Điện. Hạ Hàn cảm thấy sống tĩnh mịch cả đời ở trong cung này cũng không sao. Nhưng nếu Triệu Thần Hi đã tới, cũng cho y hơn nửa năm sống chung với nhau, Hạ Hàn không cho là mình có thể lùi bước mà trở về lại tháng ngày như trước kia.
Cho dù từ lúc vừa mới bắt đầu, Triệu Thần Hi chỉ muốn mượn thế lực Hạ gia để dọn dẹp Tiêu gia, đối với y cũng không thật lòng. Cho dù không đến nông nỗi dùng chiến công của phụ thân và huynh trưởng uy hiếp, y cũng sẽ không rời đi.
Mặc dù quyết định này cuối cùng có thể sẽ chọc giận Triệu Thần Hi. Cho dù sau khi phong hậu cũng có thể sẽ không chiếm được một cái liếc nhìn của hắn nữa, có thể sẽ như giống như Hoa Anh Điện của quá khứ vậy, lần nữa đơn độc phòng thủ trong hoàng cung. Y cũng cam lòng.
Ít nhất trên danh nghĩa này, mình sẽ là Hoàng hậu của hắn, là người có tư cách đứng bên cạnh hắn nhất. Đến cuối đời, được vào chung hoàng lăng cùng hắn cũng sẽ chỉ là bản thân mình.
Nếu lúc còn sống hắn không muốn gần mình, nhưng sau khi an giấc nghìn thu thì mình sẽ cả ngày lẫn đêm luôn có thể ở bên cạnh hắn.
Dáng vẻ nghiêm túc mà cường thế đột ngột của Hạ Hàn khiến Triệu Thần Hi hơi thất thần trong chốc lát. Một lúc sau, Triệu Thần Hi bỗng nhiên cười lên, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái nơi mí mắt y,
“Không cần những người khác nhắc tới, Hoàng hậu của trẫm, vĩnh viễn chỉ là ngươi.”