[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 29: Tỉnh ngộ



Thù Đồ [29] Tỉnh Ngộ

*****

Vương Trường Lâm, Trầm Hi thầm nhớ kĩ cái tên này, cậu thật không ngờ ông chính là người tặng hoa cho mẫu thân.

Trầm Hi còn nhớ rõ tình cảnh tiếp nhận di vật của ông ngoại từ tay Vương Trường Lâm năm năm trước, ông thoạt nhìn cũng không thay đổi nhiều, vẫn phong độ như cũ. Năm năm nay Trầm Hi cũng không có bất cứ liên hệ nào với Vương Trường Lâm, bởi vì lúc đầu Vương Trường Lâm để lại cho cậu ấn tượng rất kì lạ, làm trong lòng cậu vẫn ẩn ẩn có một tia đề phòng với người này.

Nhưng chuyện trước mắt hiển nhiên đã vượt khỏi mong đợi của cậu, ánh mắt Trầm Hi dừng ở bó hoa linh lan màu trắng trong tay Vương Trường Lâm, trong lòng hiện ra một ý tưởng vớ vẩn.

Vương Trường lâm sau vài phút ngạc nhiên ban đầu thì rất nhanh liền phản ứng lại, chú ý tới tầm mắt Trầm Hi, ông hướng cậu mỉm cười hòa ái, sau đó xoay người đặt bó hoa trước mộ bia. Động tác của ông vô cùng cẩn thận, mang theo rất nhiều tình tự Trầm Hi xem không hiểu, cẩn thận đặt bó hoa, ánh mắt Vương Trường Lâm hiện lên một tia hoài niệm.

Trầm Hi vẫn trầm mặc nhìn hành động của đối phương, lúc này rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Vương luật sư làm sao biết…?”

“Biết mẫu thân Tam thiếu thích nhất là hoa linh lan?” Vương Trường Lâm đánh gảy lời Trầm Hi.

Trầm Hi không nói tiếp, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

Vương Trường Lâm mỉm cười: “Chỉ là chút chuyện cũ, Tam thiếu không cần biết đâu.”

Trầm Hi khẽ nhíu mày khó nhận ra, Vương Trường Lâm đã dời đề tài: “Tam thiếu sao lại đến mộ viên lúc này?”

Trầm Hi cũng không giấu diếm: “Tôi đưa tiền bảo quản lý mộ viên giúp tôi chú ý xem ai tặng hoa cho mẫu thân, ông ta vừa gọi điện thoại thì tôi lập tức chạy tới đây.”

Vương Trường Lâm hiển nhiên không ngờ Trầm Hi thẳng thắn như vậy, sửng sốt một chút rồi cười khổ: “Tính tình Tam thiếu thật sự không thay đổi chút nào.”

Trầm Hi không nói chỉ, chỉ chăm chú nhìn Vương Trường Lâm, ý đồ vô cùng rõ ràng.

Vương Trường Lâm bị Trầm Hi nhìn chằm chằm như vậy, một lần nữa cười khổ. Cuối cùng Vương Trường Lâm cũng không lay chuyển được Trầm Hi, đành kể lại một câu chuyện xưa vào nhiều năm trước.

Câu chuyện kỳ thật rất đơn giản, một cậu học sinh nghèo yêu một tiểu thư giàu có, bởi vì tự ti không dám thổ lộ nên chỉ âm thầm canh giữ bên cạnh, chờ đến lúc cậu học sinh nghèo rốt cuộc có đủ can đảm thì tiểu thư kia đã muốn lập gia đình. Chàng trai bị đả kích cố gắng muốn trở nên nổi bật, sau mấy chục năm, mãi đến khi chàng trai kia đã già mới phát hiện bản thân vẫn mong muốn được canh giữ bên cạnh tiểu thư. Đáng tiếc cô tiểu thư chàng trai yêu rất nhiều năm trước đã mất đi, chuyện duy nhất chàng trai có thể làm là ngẫu nhiên mang theo loài hoa linh lan tiểu thư thích nhất tới bồi cô.

Lời nói của Vương Trường Lâm tràn ngập phiền muộn, còn có cảm xúc tiếc nuối không nói nên lời. Cứ việc trước đó Trầm Hi đã ẩn ẩn có suy đoán này, chẳng qua lúc nghe đương sự xác nhận, trong lòng vẫn có tư vị không nói nên lời.

Chú ý thấy Trầm Hi trầm mặc, Vương Trường Lâm xấu hổ cười cười, vỗ vai Trầm Hi rồi xoay người rời đi.

Trầm Hi đối với chuyện Vương Trường Lâm thầm mến mẫu thân mình kì thực cũng không có ý tưởng gì, chỉ cảm thấy có chút đột ngột mà thôi. Cậu vẫn nghĩ trên thế giới này chỉ còn một mình cậu nhớ tới mẫu thân, hiện giờ đột nhiên lại có một người nói với cậu, kì thật ông cũng rất nhớ mẫu thân mình, Trầm Hi cảm thấy mình không có cách nào hình dung tâm tình hiện tại. Nghĩ nghĩ Trầm Hi gọi điện thoại cho Phương Lạc Duy, cậu bức thiết muốn tìm một người để tâm sự. Phương Lạc Duy lúc này vẫn còn đi làm, hai người hẹn bảy giờ tối gặp ở hẻm nhỏ lần đầu gặp mặt, Phương Lạc Duy thuê phòng ở gần đó.

Đợi đến lúc Trầm Hi tới địa điểm hẹn thì thời gian chỉ mới sáu giờ, nhàm chán chờ đợi một hồi, Trầm Hi dừng xe ở ngã tư, một mình tùy ý đi dạo xung quanh.

Hẻm nhỏ này chính là nơi lần trước Lý Minh Hiên định dẫn cậu tới ăn món cay Tứ Xuyên, cứ việc lần trước hai người cũng không vui vẻ gì nhưng Trầm Hi nhớ kĩ Lý Minh Hiên từng nói món ăn trong quán này không tệ. Nghĩ tới Phương Lạc Duy cũng thích ăn cay hư mình, Trầm Hi liền quyết định tối nay mang Phương Lạc Duy tới đó ăn.

Trầm Hi nghĩ tới nhập thần, cũng không đề phòng phía sau bị người đụng trúng. Trầm Hi lập tức phản ứng lại, xoay người túm lấy kẻ kia.

Người nọ là một tên côn đồ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, lúc này một tay đang đút vào túi tiền Trầm Hi, tay kia thì bị Trầm Hi túm chặt.

Tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên tay đối phương, lạnh lùng nói: “Lấy ra.”

Người nọ liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, chậm rãi rút tay khỏi túi tiền Trầm Hi. Trầm Hi đang định thả tay thì không ngờ ở góc bên trai đột nhiên có một người hung hăng lao tới tông vào cậu.

Trầm Hi bị tông tới lảo đảo, tên côn đồ bị Trầm Hi túm lúc nãy nhân cơ hội này giãy ra, vội vàng lùi ra sau vài bước.

Hai người đồng thời đối mặt với Trầm Hi, sau đó một trong hai tên côn đồ đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Là nó, là cái thằng mang Phương Lạc Duy trốn thoát lần đó, mau nói cho anh cả.”

“Anh cả!” Một tiếng kêu chói tai từ phía sau Trầm Hi truyền tới, lúc này cậu mới nhận ra hóa ra ở góc tối phía sau còn ẩn dấu một người.

Tiếng ‘anh cả’ này giống như một cái chốt mở, trong hẻm nhỏ yên ắng đột nhiên hỗn loạn. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên xung quanh, Trầm Hi nhíu mày, mắt thấy giờ muốn chạy đã không còn kịp, vì thế liền lấy di động gọi cho Phương Lạc Duy.

Là tên côn đồ lên tiếng khi nãy la lên: “Nó định thông tri Phương Lạc Duy, mau cản nó lại.

Có người nhào tới, điện thoại vẫn chưa kết nối được, Trầm Hi không thể ngừng lại né tránh nắm đấm vung tới.

Ngày càng có nhiều người đánh tới, Trầm Hi vội vàng đút điện thoại vào túi, cùng bọn họ hỗn chiến. Bản lĩnh Trầm Hi không tồi, chính là không chịu nổi số lượng đông đảo của đối phương, không biết là ai rút ra một thanh sắt, Trầm Hi không kịp né tránh đã trúng vài cái.

Chật vật né tránh thanh sắt vung tới một lần nữa, Trầm Hi bất chấp nhào tới, không hề đề phòng tới thang sắt đã vung lên cao, mắt thấy đã sắp đập vào người Trầm Hi.

“Cẩn thận!” Có người nhào tới, chặt chẽ bảo vệ Trầm Hi ở dưới thân.

Trầm Hi nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong nháy mắt có chút chần chờ, tiếp đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, rơi vào mi mắt là gương mặt hơi vặn vẹo của Lý Minh Hiên.

Trầm Hi không kịp hỏi Lý Minh Hiên vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này liền xoay người đẩy Lý Minh Hiên ra, hung hăng đá một phát lên người phía sau.

Có lẽ vì bị Lý Minh Hiên đột ngột xuất hiện làm hoảng sợ, động tác đám côn đồ trong nháy mắt hơi khựng lại, đợi đến khi phản ứng thì Trầm Hi đã đá người nọ ngã xuống đất.

Lý Minh Hiên không ngờ động tác của Trầm Hi nhanh tới vậy, mắt thấy Trầm Hi còn định đánh tiếp thì vội vàng đưa tay kéo cậu ra sau lưng mình, lạnh mặt nghiêm nghị nói với đám côn đồ xung quanh: “Tôi muốn gặp anh Vương của các người.”

Hai chữ ‘anh Vương’ lọt vào tai đám côn đồ, cả đám người tao nhìn mày mày nhìn tao, thầm suy đoán thân phận của Lý Minh Hiên.

Một tên côn đồ nghi hoặc nhìn Lý Minh Hiên: “Mày là ai?”

Lý Minh Hiên nghiêm mặt không nói, quay đầu nhìn Trầm Hi phía sau, Trầm Hi lúc này thoạt nhìn thật thê thảm, trên mặt che kín vết bầm, khóe miệng ẩn ẩn còn có chút vết máu, quần áo bị xé rách bươm, ánh mắt Lý Minh Hiên không khỏi tối sầm. Trầm Hi nhỏ giọng: “Sao anh lại tới chỗ này?”

Lý Minh Hiên đơn giản mở miệng: “Ăn cơm.”

Trầm Hi nghĩ tới quán món cay Tứ Xuyên kia, hiểu rõ gật gật đầu.

Lý Minh Hiên kỳ thật cũng không ngờ mình lại gặp Trầm Hi ở đây, bởi vì hẻm này rất nhỏ, anh luôn để xe bên ngoài rồi đi bộ vào. Lúc ở xa xa nhìn thấy đám người tụ tập bên này, Lý Minh Hiên cũng không lấy làm lạ, Trung Kinh từ xưa đã có câu ‘Nam bần Bắc tiện, Đông phú Tây quý’, hẻm nhỏ này vừa lúc nằm ở phía nam Trung Kinh, trước nay tốt xấu lẫn lộn, vô cùng hỗn loạn, ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện thường.

Lý Minh Hiên vốn định chuyển qua đường khác nhưng trong lúc vô ý thấy được thân ảnh Trầm Hi, lúc này liền không chút nghĩ ngợi chạy về phía này. Lúc thanh sắt kia sắp đập lên đầu Trầm Hi, Lý Minh Hiên theo bản năng nhào tới, bảo hộ Trầm Hi dưới thân mình. Nhìn biểu tình bất ngờ của Trầm Hi khi ngẩng đầu lên nhìn mình, trong đầu Lý Minh Hiên chỉ hiện ra bốn chữ ‘vạn kiếp bất phục’. [muôn đời muôn kiếp không thể trở lại]

Suy nghĩ bất quá chỉ trong chớp mắt, đám côn đồ vây xung quanh đột nhiên di chuyển, nhường ra một con đường.

Một nam nhân vẻ mặt dự tợn chừng ba mươi tuổi đi tới, hiển nhiên đã có người nói cho gã biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vốn đang tối tăm của gã lúc nhìn thấy Lý Minh Hiên thì rõ ràng rất sửng sốt: “Hiên thiếu.”

Gương mặt nam nhân lập tức chuyển thành tươi cười: “Ai nha, đã lâu không gặp Hiên thiếu, đây là chuyện gì a?” Những lời cuối gã hỏi đám người xung quanh.

Đám côn đồ xung quanh đều nao núng nhìn gã nam tử, không dám nói lời nào, gã hung hăng trừng bọn họ vài lần, lúc quay lại phía Lý Minh Hiên thì lại đảo thành tươi cười: “Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.”

Lý Minh Hiên nhướng mi: “Kia hiểu lầm này có hơi lớn.”

Nụ cười trên mặt gã bị khựng lại, xoay người rút thanh sắt trong tay tên côn đồ gần nhất, đập mạnh xuống. Chỉ chốc lát sau mặt mũi tên côn đồ kia đã đầy máu me, nhưng mặc dù vậy cũng không dám rên một tiếng. Gã hài lòng dừng tay, chuyển về phía Lý Minh Hiên: “Hiên thiếu, thế nào?”

Lý Minh Hiên nhíu mày, Trầm Hiên ở phía sau nhìn gã nam nhân kia một cái, sau đó kéo Lý Minh Hiên: “Chúng ta đi thôi.”

Gã híp mắt đánh giá Trầm Hi, sau đó cười cười với Lý Minh Hiên, phất tay bảo đám côn đồ xung quanh tản ra.

Thẳng đến khi rời khỏi hẻm nhỏ, Lý Minh Hiên mới cảm thấy lưng mình đau đớn bỏng rát, cố không để tâm tới tình trạng thương tích của mình, Lý Minh Hiên kéo Trầm Hi lại: “Em không sao chứ?”

Những lời này tràn ngập hàm ý quan tâm, Trầm Hi chần chờ gật đầu.

Lý Minh Hiên còn định nói gì đó, nhưng Trầm Hi đột nhiên nghĩ tới Phương Lạc Duy, lập tức bất chấp đang nói chuyện với Lý Minh Hiên, vội vàng lôi điện thoại ra.

Đơn giản kể lại sự tình, Trầm Hi dặn dò Phương Lạc Duy hiện giờ ngàn vạn lần không nên về nhà.

Lý Minh Hiên nghe Trầm Hi không ngừng lặp đi lặp lại lời dặn dò, chỉ cảm thấy vết thương trên lưng tựa hồ lại càng đau đớn dữ dội.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.