Trầm phụ ngã xuống liền bắt đầu vén lên một trận rồi loạn trong đêm nay.
“A!” Cùng với một tiếng kinh hô ngắn ngủi, lần này là Điền mẫu ngã ngào xuống đất.
“Văn Diệu!” Ôm lấy người vợ mềm nhũn nằm trên mặt đất, Điền phụ tức giận gọi một tiếng về phía Điền Văn Diệu còn ngây ngốc đứng bên kia.
Âm thanh quen thuộc làm Điền Văn Diệu hoàn toàn tỉnh táo lại, ánh mắt hung tợn liếc nhìn Phương Giai Dĩnh, sau đó Điền Văn Diệu đi nhanh về phía Điền mẫu. Theo Điền Văn Diệu đi tới, những người đang vây xung quanh Điền mẫu liền nhanh chóng tách ra thành một con đường, tầm mắt mờ mịt không ngừng dừng trên người Điền Văn Diệu. Điền Văn Diệu cố gắng tỏ ra không có việc gì, cùng Điền phụ ôm Điền mẫu vội vàng rời đi.
Phương Giai Dĩnh lạnh lùng nhìn bóng dáng hoảng loạn của Điền Văn Diệu, cơ thể vẫn đứng thẳng không nhúc nhích. Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, Phương Giai Dĩnh không chút biến sắc xoay người lại, đối mặt với tầm mắt Phương phụ cùng Phương mẫu.
Ánh mắt Phương phụ hoàn toàn không che dấu cơn phẫn nộ, Phương mẫu thì vẻ mặt không dám tin, nhìn Phương Giai Dĩnh đầy kinh ngạc. Phương Giai Dĩnh trầm mặc cùng cha mẹ nhìn nhau nửa ngày, đột nhiên mỉm cười: “Đêm nay thật sự làm người ta có ấn tượng sâu sắc, phụ thân mẫu thân cảm thấy vậy không?” Không đợi Phương phụ Phương mẫu lên tiếng, Phương Giai Dĩnh đã thu lại ý cười: “Phụ thân, ngày mai con sẽ tới công ty báo danh, hôm nay có chút mệt, con đi nghỉ trước.”
Phương Giai Dĩnh nói xong lập tức rời đi, cô đã làm một đứa con gái ngoan ngoãn quá đủ rồi, cũng chịu đủ cuộc đời bị cha mẹ sắp đặt. Cô là con gái một của Phương gia, vì cái gì cô phải buông tha quyền kế thừa của mình, vì cái gì phải đem chính mình giẫm dưới chân, vì cái gì phải giống như mẫu thân ký thác hạnh phúc của chính mình trên người nam nhân khác. Cô rõ ràng có thể có một cuộc sống khác, không phải sao?
Phía sau Phương Giai Dĩnh, Phương phụ nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của đứa con, ánh mắt có chút dò xét.
Theo Điền gia rời đi, Trầm phụ cũng được nhóm vệ sĩ canh giữ bên ngoài cõng ra đại sảnh. Trầm Kế cùng Trầm Thừa sắc mặt khó coi đi ở bên cạnh, Lý Minh Hiên buông lỏng Trầm Hi trong lòng, kéo cậu nhanh chóng bám sát gót.
Trầm phụ được vệ sĩ cẩn thận đưa lên xe, Trầm Kế lập tức bước lên theo. Lý Minh Hiên nhìn lướt qua không gian trong xe, kéo tay Trầm Hi lùi ra sau vài bước: “A Kế, tôi với Tiểu Hi tự lái xe qua.”
Trầm Kế gật gật đầu không nói thêm gì, sau đó thúc giục tài xế chạy tới bệnh viện.
Đám người trong đại sảnh tốp năm tốp ba tiến ra, Lý Minh Hiên không muốn Trầm Hi bị mọi người chỉ trỏ, liền cha chở Trầm Hi lên xe, đuổi theo sau xe Trầm Kế.
Từ lúc rời khỏi đại sảnh đến bây giờ, suốt cả quá trình vẻ mặt Trầm Hi vẫn luôn lạnh nhạt.
Lý Minh Hiên trong lòng phức tạp liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, cuối cùng mở miệng hỏi: “Tiểu Hi, em lo cho cữu cữu sao?”
Nếu đã bị Lý Minh Hiên nhìn thấy, Trầm Hi cũng không có ý muốn chối, hỏi ngược lại: “Bộ dáng tôi nhìn rất giống đang lo lắng sao?”
Trái tim Lý Minh Hiên trầm xuống, Trầm Hi giễu cợt mở miệng: “Vì cái gì tôi phải lo lắng? Trong mắt tôi, ông ta bất quá chỉ là một người xa lạ mang danh nghĩa phụ thân mà thôi. Ông ta không thích tôi, tôi cũng không thích ông ta, tình cảm cha con ít ỏi đến đáng thương giữa chúng ta đã bị rất nhiều năm mài mòn không còn sót lại chút gì. Hoàn toàn tương phản, tôi không chỉ không lo lắng mà còn rất vui sướng, không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”
Khoảnh khắc Trầm phụ ngã xuống, Trầm Hi quả thực không thể khống chế cảm giác thích thú trong lòng, nhất là nghĩ tới nguyên nhân Trầm phụ ngã xuống, cậu lại càng vui sướng vô cùng. Cậu biết mình hẳn nên khống chế cảm xúc, nhưng trong nháy mắt đó cậu đã theo bản năng mà nhếch khóe miệng.
Lý Minh Hiên nhìn thấy cậu cũng không để ý, nếu nói sự ấm áp Lý Minh Hiên mang tới cho cậu là thứ cậu luôn khao khát, như vậy so với niềm vui sướng vì có thể phá hủy Trầm gia, chút ấm áp ấy cậu có thể vứt bỏ không chút do dự.
Trọng sinh lại một đời, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, không có bất cứ ai có thể ngăn cản.
Giọng điệu của Trầm Hi lộ ra xa cách, bình thản hướng về phía anh vạch ra một sự thật, trái tim Lý Minh Hiên trầm xuống. Anh cảm thấy giờ phút này Trầm Hi tựa hồ cách anh rất xa, xa đến mức nếu anh buông tay sẽ không thể bắt được đối phương nữa, sẽ vĩnh viễn mất đi Trầm Hi.
Lý Minh Hiên trầm mặt nhìn về phía trước, anh vẫn biết cữu cữu đối với Trầm Hi rất lạnh nhạt, anh cũng biết được gút mắc trong lòng Trầm Hi. Sau khi cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ, hai người đều tránh nhắc tới Trầm gia, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới, Trầm Hi vĩnh viễn luôn là bộ dáng không thèm quan tâm.
Anh nghĩ Trầm Hi muốn trốn tránh, anh nghĩ mặc kệ Trầm Hi ngoài mặt tỏ ra không thèm để ý thế nào thì trong lòng vẫn ôm mong mỏi với cữu cữu. Anh không hi vọng xa vời Trầm Hi cùng cữu cữu có thể thân thiết, nhưng anh nghĩ dù sao giữa hai người vẫn còn liên hệ bằng sợi dây cha con.
Nhưng giọng điệu giễu cợt trong lời Trầm Hi làm ý tưởng trước đó của anh trở nên thật buồn cười, anh không thể chất vấn hành vi của Trầm Hi là đúng hay sai, thậm chí ý nghĩa đầu tiên là bảo hộ Trầm Hi cũng có cảm giác không nói nên lời.
Vốn anh vẫn luôn không hiểu ý nghĩ thật sự trong lòng Trầm Hi, anh tự cho mình đã hiểu Trầm Hi, kì thật chỉ là tự cho là đúng mà thôi.
Trái tim Lý Minh Hiên siết chặt, anh muốn nói gì đó với Trầm Hi nhưng lại không biết mở miệng từ đâu. Trầm Hi cũng không có dấu hiệu muốn mở miệng, hờ hững ngồi bên cạnh anh, giữa hai người hệt như có một bức tường kiên cố ngăn cản.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trầm Hi không chút biến sắc mở cửa xe, Lý Minh Hiên trầm mặc đi theo sau.
Trầm phụ trên đường đến bệnh viện đã tỉnh lại, lúc này đang được bác sĩ vây quanh làm đủ loại kiểm tra. Trầm Kế cùng Trầm Thừa lẳng lặng canh giữ trong phòng bện, Trầm Hi quét mắt liếc nhìn hai người, sau đó đi tới một bên khác của phòng bệnh. Lý Minh Hiên không chút chờ chờ đứng bên cạnh, vô thức nhìn chằm chằm sườn mặt Trầm Hi.
Bác sĩ rất nhanh đã làm kiểm tra xong, cơ thể Trầm phụ cũng không có gì trở ngại, bất quá chỉ là bị kích thích quá lớn, nhất thời nghẹn khí. Đương nhiên bác sĩ cũng cảnh báo mọi người, tuy cơ thể Trầm phụ không có vấn đề nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, không nên gặp phải tình huống làm cảm xúc dao động quá lớn. Người nhà sau này nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần không thể để Trầm phụ chịu thêm kích thích nào nữa.
Vì làm dịu đi tình tự của Trầm phụ, bác sĩ đã châm cứu cho Trầm phụ, nhìn Trầm phụ nặng nề ngủ, trái tim treo cao của Trầm Kế rốt cục cũng thả xuống.
“Đêm nay tôi canh phụ thân, mọi người trở về nghỉ ngơi đi.” Trầm Kế nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, nói với mọi người.
Trầm Thừa lo lắng nhìn Trầm Kế: “Anh cả, em ở lại với anh.”
Trầm Kế lắc đầu: “Ngày mai em còn phải tới công ty, sớm trở về ngủ đi, mấy ngày nay công ty phải nhờ em.”
Trầm Thừa gật gật đầu, tầm mắt Trầm Kế dừng lại trên người Trầm Hi: “Cậu cũng về đi.”
Trầm Hi thản nhiên lên tiếng: “Anh cả vất vả rồi.” Nói xong liền không hề trì hoãn, xoay người bước đi.
Lý Minh Hiên nhìn theo bóng dáng Trầm Hi, xoay người vỗ vỗ Trầm Kế: “Cậu cũng đừng quá lo, bác sĩ không phải nói cữu cữu không có việc gì sao?”
Trầm Kế cười khổ: “Tôi không sao, tình huống của phụ thân cậu thay tôi nói với cô cô một tiếng.”
Lý Minh Hiên đáp ứng, lo lắng Trầm Hi đi một mình, liền không hỏi thêm gì, bước nhanh đuổi theo Trầm Hi.
Ngay lúc thang máy khép lại, Lý Minh Hiên đưa tay cản lại. Theo cửa thang máy chầm chậm mở ra, gương mặt Trầm Hi từng chút lộ ra. Tầm mắt hai người đối diện nhau, trong mắt Trầm Hi đều là tình tự Lý Minh Hiên xem không hiểu. Trong lòng Lý Minh Hiên dâng lên cơn sợ hãi thật lớn, bất đồng với lúc trong xe, giờ phút này trên người Trầm Hi lộ ra rất nhiều thứ xa lạ. Lý Minh Hiên có trực giác, nếu anh không làm gì đó thì anh sẽ vĩnh viễn mất đi Trầm Hi.
Trong sự sợ hãi tột độ này, Lý Minh Hiên bất chấp Trầm Thừa ở sát phía sau, từng bước bước vào thang máy, ôm chặt Trầm Hi vào lòng.
Trầm Hi không giãy dụa, ngoan ngoãn tùy ý Lý Minh Hiên ôm, Trầm Thừa đứng bên ngoài thang máy trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bên trong, chỉ tay về phía Trầm Hi nói không nên lời.
Cửa thang máy một lần nữa khép lại, Trầm Thừa ngây ngốc đứng ở cửa, bên trong thang máy, Lý Minh Hiên cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy Trầm Hi.
Hai người như khi đến, trầm mặc lái xe về khu nhà.
Dọc theo đường đi, cho dù lái xe Lý Minh Hiên cũng nắm chặt tay trái Trầm Hi, sợ chỉ cần buông tay sẽ không bắt được Trầm Hi nữa.
Im lặng vào cửa, tắm rửa, thay quần áo, ngủ, thẳng đến khi nằm trên giường, Trầm Hi cũng không mở miệng nói một câu nào với Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên nằm bên cạnh Trầm Hi, gắt gao dán sát vào người Trầm Hi, cẩn thận ôm cậu vào lòng. Khoảnh khắc cơ thể khớp vào nhau, trái tim vẫn luôn sợ hãi của Lý Minh Hiên rốt cuộc cũng bình ổn lại. Ôn nhu hôn lên mái tóc vẫn còn ẩm ướt của Trầm Hi, Lý Minh Hiên nhỏ giọng mở miệng: “Tiểu Hi, thực xin lỗi.”
Trầm Hi không đáp lại, Lý Minh Hiên cũng không để ý, chỉ ôm chặt người trong lòng, nhỏ giọng thì thầm.
Giờ phút này Lý Minh Hiên vứt bỏ tất cả kiêu ngạo, hoàn toàn mở rộng đáy lòng mình trước mặt Trầm Hi.
“Tiểu Hi, thực xin lỗi. Anh vẫn cho rằng anh yêu em, anh có thể chăm sóc em thật tốt. Nhưng hôm nay anh mới biết anh chỉ tự cho là đúng mà yêu em, anh thậm chí chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của em. Anh cố chấp dùng suy nghĩ trong đầu mình để nhận định em, cứng rắn đặt ý nghĩ của mình lên người em. Thậm chí còn nhịn không được muốn thay đổi em, để em giống như mong đợi của anh.”
Trong bóng đêm mịt mù, tiếng nói tràn ngập từ tính của Lý Minh Hiên vang lên bên tai Trầm Hi, Trầm Hi trong nháy mắt có chút thất thần. Cậu nghĩ Lý Minh Hiên sẽ chất vấn thái độ của mình, nhưng thật không ngờ Lý Minh Hiên lại tự mổ xẻ chính bản thân mình.
Lý Minh Hiên nói anh không hiểu được cậu, Trầm Hi nghĩ, cậu có năng lực làm anh hiểu cái gì đây?
Hiểu cậu oán hận Trầm phụ thế nào? Hiểu cậu trăm phương ngàn kế muốn phá hủy Trầm gia? Hiểu cậu làm sao âm thầm trù tính mọi thứ? Trước mặt anh, cậu chưa từng biểu hiện một Trầm Hi chân thật, hết thảy chỉ là theo kịch bản sắp đặt sẵn mà diễn, anh có khả năng nhìn thấy cái gì đây?
Anh nghĩ cậu không muốn trở về Trầm gia vì trốn tránh, anh nghĩ cậu không muốn nhắc tới Trầm phụ vì trong lòng còn mang tình cảm buồn cười với ông ta, anh nghĩ cậu tâm tâm niệm niệm muốn được Trầm phụ thừa nhận, anh nghĩ cậu muốn dung nhập Trầm gia.
Suy nghĩ trong đầu anh có gì sai? Đó tất cả là những điều cậu biểu hiện trước mặt anh, nếu không phải hôm nay cậu vô tình thất thố, trước mặt anh, cậu vẫn tiếp tục ngụy trang như vậy, thẳng đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc.
Trầm Hi ngửi hơi thở sạch sẽ trong lòng ngực Lý Minh Hiên, lần đầu tiên sinh ra áy náy với đối phương.
Nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Lý Minh Hiên, cảm nhận được cơ thể đối phương chấn động, Trầm Hi chậm rãi mở miệng: “Tôi hận ông ta.”
Cứ việc Trầm Hi không nói rõ, nhưng cả hai người đều biết cậu ám chỉ ai, Lý Minh Hiên thở dài một hơi, càng dùng sức ôm chặt Trầm Hi.
“Tôi là đứa con không mong chờ của ông ta, ngay từ khi còn nhỏ ông ta đã không thích ta. Lúc ông ta vui đùa với Trầm Kế cùng Trầm Thừa, tôi vĩnh viễn chỉ có thể ở một bên hâm mộ nhìn qua. Bất quá tôi vẫn còn mẫu thân, còn có ông ngoại cùng cữu cữu. Chính là năm tôi sáu tuổi, tôi tận mắt nhìn thấy mẫu thân nằm dưới cơn mưa, dưới thân toàn là máu. Theo mẫu thân qua đời, cữu cữu, ông ngoại rất nhanh cũng rời đi, chỉ còn lại một mình tôi. Ông ta vẫn như cũ không thích tôi, xem tôi như người trong suốt, Trầm gia không ai thích tôi, tất cả mọi người đều xem tôi là người trong suốt, ngay cả người ở cũng vậy. Tôi liều mạng làm đủ chuyện ông ta không thích, chính vì để ông ta liếc mắt một cái, một khi ông ta liếc mắt, cho dù là quở trách tôi cũng có thể vui sướng thật lâu. Ông ta chưa bao giờ nhớ rõ sinh nhật tôi, nhưng sinh nhật mỗi năm, tôi luôn ước ao một ngày nào đó ông ta sẽ thừa nhận tôi là đứa con yêu quý của ông ta như Trầm Kế.
Thẳng đến năm mười tám tuổi, tôi đột nhiên thông suốt. Tôi hẳn nên hận ông ta, chứ không phải chờ đợi một cách đáng thương như vậy. Bởi vì ông ta bạc tình, mẫu thân mới nhảy lầu tự sát, bởi vì ông ta bất công, tôi mới làm người trong suốt sinh sống suốt mười tám năm trong Trầm gia, bởi vì ông ta ích kỷ, cơ nghiệp trăm năm của Hàn gia mới suy tàn trong một đêm, bởi vì ông ta thiên vị Trầm Dung, tôi mới bị một đứa con riêng cưỡi lên đầu, anh nói xem tôi có lý do gì không hận ông ta?”
Âm thanh Trầm Hi trầm xuống, trái tim Lý Minh Hiên đau đớn vô cùng. Anh chưa từng thống hận bản thân mình trước kia đã coi thường cùng lạnh lùng với Trầm Hi như lúc này.
Trầm Hi ngẩng đầu: “Tôi hận ông ta. Chính là hận thì có thể làm được gì? Tất cả mọi thứ của tôi đều dựa vào Trầm gia, không có ông ta, tôi cái gì cũng không có, chung quy cuối cùng tôi vẫn không thể rời khỏi ông ta.”
Lý Minh Hiên ôm chặt Trầm Hi, gian nan mở miệng: “Trừ bỏ cữu cữu, em vẫn còn có anh.”
Trầm Hi hơi mỉm cười: “Đúng nha, tôi còn có anh họ.”