[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 61



Thù Đồ [61]

*****

Lúc Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi vào cửa, Trầm Bích Tuyết đang cùng Trầm Kế nói gì đó.

Nghe thấy tiếng người hầu chào hỏi ngoài cửa, hai người đồng thời nhìn qua. Xuyên qua cánh cửa lớn ẩn ẩn có thể nhìn thấy Lý Minh Hiên tự tay nhận áo khoác Trầm Hi vừa cởi ra, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiết.

Trầm Kế trầm mặc nhìn lướt qua động tác của hai người, rất nhanh dời tầm mắt.

Trầm Bích Tuyết do dư liếc mắt nhìn Trầm Kế, sau đó đứng lên chào hỏi: “Minh Hiên, Tiểu Hi, các con về rồi?”

Lý Minh Hiên mỉm cười với mẫu thân, Trầm Hi khách sáo gọi một tiếng: “Cô cô.”

Trong lòng Trầm Bích Tuyết thực sự không biết nhận định thân phận của Trầm Hi thế nào, lúc chống lại ánh mắt Trầm Hi, vẻ mặt không khỏi có chút do dự. Nhớ Lý phụ nói con dâu nam trước đó, Trầm Bích Tuyết cứng ngắc lộ ra một nụ cười với Trầm Hi.

Vẻ mặt của Trầm Bích Tuyết bị Lý Minh Hiên nhìn thấy, anh nhìn mẫu thân trấn an, nắm tay Trầm Hi.

Ba người trở lại phòng khách, Lý Minh Hiên mới chú ý tới bóng dáng Trầm Kế: “A Kế?”

Đối với việc lúc này Trầm Kế lại xuất hiện ở Lý gia, Lý Minh Hiên hiển nhiên rất bất ngờ. Trầm Hi không chút biến sắc liếc nhìn Trầm Kế một cái, Trầm Kế ngồi đó, trên người tràn đầy chán chường, có vẻ đã biết chuyện Trầm phụ ngủ lại nhà Sở Thiến Thiến. Trong lòng Trầm Hi hiện lên một chút giễu cợt, không biết Trầm Kế còn định lừa mình dối người bao lâu nữa, Trầm phụ gọi tình cảm của mình dành cho Phương Vân là tình yêu đích thực chẳng qua chỉ là gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia mà thôi.

Trầm Kế gật đầu với Lý Minh Hiên, tầm mắt đảo qua Trầm Hi trở nên lạnh nhạt không ít.

Trầm Hi làm như không thấy, thản nhiên mở miệng gọi một tiếng: “Anh cả.”

Trầm Bích Tuyết cùng Lý Minh Hiên đồng thời nhìn qua, Trầm Kế nhìn thấy tầm mắt hai người, gật gật đầu xem như đáp lại.

Trầm Bích Tuyết thầm thở phào một hơi, mỉm cười nhìn về phía Trầm Hi: “Tiểu Hi hiếm có dịp tới đây một lần, cô cô cũng không biết khẩu vị của con, con thích ăn gì, cô cô dặn nhà bếp làm cho con.” So với khẩu vị Trầm Kế nắm rõ trong lòng bàn tay, Trầm Bích Tuyết có thể nói là hoàn toàn không biết gì về Trầm Hi. Nghĩ tới đây, Trầm Bích Tuyết thầm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Trầm Hi trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Không đợi Trầm Hi mở miệng, Lý Minh Hiên đã nói với mẫu thân: “Tiểu Hi thích ăn cay.”

Trầm Bích Tuyết mỉm cười: “Vừa lúc dượng con cũng thích cay, hai người có thể ăn chung rồi a.”

Lý Minh Hiên cười cười nhìn về phía Trầm Hi, đang định mở miệng thì ngoài cửa truyền tới tiếng của Minh Phi: “Di, đây là xe anh cả mà, anh cả đã về sao?” Âm thanh còn chưa dứt, Lý Minh Phi đã vội vàng đẩy cửa chạy vào. Thấy rõ vài người ngồi trong đại sảnh thì ánh mắt Lý Minh Phi nhất thời sáng lên: “Anh họ Trầm Hi.”

Trầm Hi mỉm cười, hướng về phía thiếu niên gật gật đầu.

Trầm Bích Tuyết hiển nhiên cũng rất cao hứng, đi tới đón: “Sao lại đột nhiên về nhà? Không phải nói sẽ ở lại trường sao?”

Lý Minh Phi ngoan ngoãn để mẫu thân giúp mình cởi áo khoác, nhỏ giọng giải thích: “Đồ ăn ở trường khó ăn muốn chết, con nhớ lẩu cá dì Vương làm.”

Trầm Bích Tuyết bật cười: “Vừa vặn anh họ Trầm Hi của con cũng thích ăn cay, đêm nay sẽ làm lẩu cá, con về rất đúng lúc nha.”

“Thật sao?” Ánh mắt Lý Minh Phi hiện lên tia kinh hỉ, quay đầu nhìn về phía Trầm Hi lộ ra gương mặt cười tươi rói.

Theo Lý Minh Phi trở về, không khí phòng khách cũng trở nên vui vẻ.

Cách giờ cơm tối còn một khoảng thời gian, Lý Minh Phi kích động dẫn Trầm Hi đi xem tác phẩm điêu khắc của mình. Bời vì Lý Minh Phi, Lý phụ đã cố ý dành đập thông một nửa các phòng trong tầng một biệt thự, để làm phòng sáng tác cho cậu. Bên trong căn phòng rộng lớn đặt lẻ tẻ các bức tượng điêu khắc nhỏ đủ loại hình dáng, trong một góc phòng sắp chỉnh tề các dụng cụ Lý Minh Phi cần dùng. Bất đồng với thường ngày, đối mặt với những tác phẩm yêu thích của mình, Lý Minh Phi vô cùng hưng phấn kéo Trầm Hi giới thiệu từng cái một.

Hai người rất nhanh đã đi tới trước măt một con chó nhỏ dáng điệu ngây thơ đáng yêu, Lý Mih Phi không sao hiểu sao tự dưng lại đỏ mặt. Hưng phấn vốn có trở thành khẩn trương, cả người lập tức im lặng.

Trầm Hi ẩn ẩn cảm thấy con chó nhỏ này tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó, trong đầu hiện lên tình cảnh lần đầu gặp Lý Minh Phi, Trầm Hi không khỏi liếc mắt nhìn qua thiếu niên, đưa tay nâng chú chó nhỏ lên, hơi mỉm cười: “Đây là cái mà cậu nói?”

Lý Minh Phi gật gật đầu, khẩn trương nhìn biểu tình của Trầm Hi. Cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp đưa con chó nhỏ này cho Trầm Hi, nhưng lần nào cũng để lỡ. Lúc đầu cậu tới bệnh viện vài lần đều không tìm được Trầm Hi, cậu lạo không muốn nhờ người khác chuyển giùm, một lòng muốn tự mình đưa tới tay Trầm Hi. Sau đó cữu cữu xuất viện, cậu đi nước ngoài tham gia triển lãm, chờ cậu về nước thì nghe tin Trầm Hi cùng anh cả ở cùng nhau. Lúc ban đầu Lý Minh Phi còn rất vui vẻ, nhưng cũng không biết vì lí do gì, dần dần không còn cảm thấy như vậy nữa. Vì thế ý tưởng định nhờ anh cả chuyển con chó nhỏ này cho Trầm Hi cũng dần dần trở thành không muốn anh cả đụng tới nó. Hiện giờ nhìn thấy Trầm Hi tựa hồ rất thích nó, Lý Minh Phi cảm thấy tâm tình mình cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều.

“Ta còn làm một con lớn hơn, phụ thân đặt nó ngoài hành lang uốn khúc, anh họ, em dẫn anh đi xem nha.”

Trầm Hi mỉm cười gật đầu.

Hành lang uốn khúc gắn liền với tầng một của biệt thự, trực tiếp thông tới sân sau. Cứ việc hiện giờ đã vào đầu đông, nhưng bên trong hành lang vẫn rất ấm áp, Trầm Bích Tuyết đặt rất nhiều chậu cây xanh tươi hai bên hành lang, trước mắt đều là một màu xanh biếc xanh um rậm rạp.

Hai người một đường im lặng đi tới góc hàng lang uốn khúc, Lý Minh Hiên vừa chỉ bức điêu khắc, ý bảo Trầm Hi qua xem thử thì âm thanh của Trầm Bích Tuyết từ chỗ rẽ truyền tới.

“A Kế, cô cô cũng không phải vì Trầm Hi với Minh Hiên ở cùng nhau mà nói những lời này với con, tuổi cô cô ngày càng lớn thì càng cảm thấy mình cùng phụ thân con mấy năm nay đã làm sai rồi. Chúng ta luôn lo lắng Trầm Hi sau khi lớn lên sẽ thế nào, nhưng đã quên đi lúc Hàn Nhu qua đời, nó chỉ mới sáu tuổi, nó nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ. Nếu mấy năm nay chúng ta nghiêm túc dạy dỗ nó, sự tình hẳn sẽ không thế này.”

Âm thanh Trầm Kế không vang lên, Trầm Bích Tuyết tựa hồ thở dài một hơi: “A Kế, có phải con vẫn còn hận chuyện Hàn Nhu đã làm với Trầm Thừa không?”

Hai chữ Hàn Nhu rơi vào trong tai Trầm Hi, Trầm Hi ngẩng đầu, nhìn qua phía bên đó, cứ việc có đám cây che chắn làm cậu không nhìn thấy gì cả.

Góc rẽ đối diện tựa hồ chìm vào trầm mặc, khoảng thời gian dài đằng đẵng qua đi, âm thanh trầm thấp của Trầm Kế vang lên: “Con biết ý của cô cô, cô cô cảm thấy Trầm Hi vô tội, nhưng năm đó A Thừa lại càng vô tội hơn. Nó còn chưa được hai tuổi, nếu không phải phụ thân phát hiện đúng lúc, chỉ sợ A Thừa đã sớm không còn trên đời này. Mấy năm nay, mỗi lần con nhìn thấy Trầm Hi thì lại nhớ tới năm đó Hàn Nhu vì nó mà ra tay với A Thừa, cô cô bảo con làm sao thích Trầm Hi đây? Làm thế nào chăm sóc yêu thương nó chứ?”

Trầm Kế nói gằn từng tiếng một, mà chuyện này Trầm Hi lại hoàn toàn không biết.

Âm thanh Trầm Bích Tuyết lập tức vang lên ngay sau đó: “Chuyện này không nói rõ là ai đúng ai sai, nếu không phải năm đó anh cả cứ nhất quyết không chịu để Hàn Nhu sinh Trầm Hi, cô ấy cũng không điên cuồng đến mức muốn giết chết A Thừa.”

Trầm Kế cười lạnh: “Nếu năm đó không phải Hàn Nhu muốn gả cho phụ thân thì sao lại có chuyện này chứ? Phụ thân yêu mẫu thân, rõ ràng đã hứa cả đời chỉ có một người vợ là mẫu thân.”

Trầm Hi im lặng đứng ở nơi đó, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm phía trước. Lý Minh Phi đột nhiên nghe thấy nhưng lời này, phản ứng đầu tiên là lo lắng nhìn về phía Trầm Hi. Thật cẩn thận vươn tay kéo Trầm Hi, Lý Minh Phi kinh hoảng phát hiện tay Trầm Hi rất lạnh, lạnh tới tận xương.

Trầm Hi không chú ý tới động tác của Lý Minh Phi, lúc này trong đầu cậu vẫn vang vọng cuộc nói chuyện của hai người kia. Bởi vì phụ thân cưới mẫu thân nhưng lại không cho mẫu thân sinh mình ra, vì thế mẫu thân mới giận chó đánh mèo lên Trầm Thừa, mà Trầm Kế lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm cùng tội lỗi lên người mẫu thân, thậm chí còn giận lây sang cả mình.

Nghe Trầm Kế tin tưởng vững chắc vào tình yêu của Trầm phụ dành cho Phương Vân, Trầm Hi nhịn không được bật cười thành tiếng. Tiếng cười của Trầm Hi đánh gảy cuộc nói chuyện đối diện, Trầm Bích Tuyết cùng Trầm Kế đồng thời nhìn qua đây. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Trầm Hi giãy khỏi tay Lý Minh Phi, tiến tới vài bước vòng qua góc rẽ, xuất hiện trước mặt hai người.

Trầm Bích Tuyết giật mình nhìn Trầm Hi, không biết cuộc nói chuyện vừa nãy Trầm Hi đã nghe được bao nhiêu, Trầm Kế lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Trầm Hi.

Trầm Hi nhếch khóe môi, nhìn Trầm Kế đầy giễu cợt: “Anh thật đáng thương, vĩnh viễn không chịu đối mặt với sự thật, cứ sống chết lừa mình dối người.”

Sắc mặt Trầm Kế trở nên khó coi, khóe miệng Trầm Hi nhếch lên thật cao.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Mỗi ngày anh đều phải tự gạt bản thân, tự thuyết phục chính mình, phụ thân yêu mẫu thân anh. Nếu yêu, ông ta vì sao lại đồng ý cưới mẫu thân tôi? Nếu yêu, Chu Minh Mị tính là gì? Sở Thiến Thiến lại là gì? Trong lòng anh kì thật cũng hiểu rất rõ, cho dù không có mẫu thân tôi, cũng sẽ có Lý Nhu, Điền Nhu, thậm chí là Trương Nhu. Phụ thân căn bản không có chuyện cả đời chỉ có một người vợ, cái mà ông ta gọi là hứa hẹn bất quá chỉ là một lời nói dối mà thôi.

Nhưng anh không chịu thừa nhận sự thực này, không chịu đối mặt rằng phụ thân đã lừa mẫu thân anh, thậm chí phụ thân căn bản không yêu mẫu thân như anh tưởng. Anh liều mạng đắp nặn hình tượng một người phụ thân yêu thương mẫu thân trong lòng mình, anh yếu đuối không chịu đối mặt với sự thật, vì muốn hình tượng hoàn mỹ của phụ thân không chút sứt mẽ nên đổ hết lỗi lầm lên người mẫu thân tôi. Anh hận mẫu thân tôi, anh cảm thấy mẫu thân tôi đã phá hủy lời hứa hẹn của phụ thân, là mẫu thân tôi chiếm đoạt vị trí của Phương Vân.”

Trầm Hi lạnh lùng mỉm cười: “Anh nghĩ nếu phụ thân không đồng ý, mẫu thân tôi có thể tiến vào Trầm gia sao? Anh cho là không có phụ thân, một mình mẫu thân có thể sinh ra tôi sao? Cho dù không có tôi, thế anh cảm thấy Trầm Dung tính là gì đây?”

Trầm Kế chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong lòng, mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào trái tim anh. Anh không dám nghe cũng không muốn nghe, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

Ý giễu cợt trên mặt Trầm Hi lại càng rõ ràng hơn: “Anh không dám nghe à? Bởi vì anh biết lời tôi nói chính là sự thật, bởi vì tôi phá nát lời nói dối mà anh lừa dối bản thân mình nhiều năm nay. Bởi vì trong lòng anh biết rõ, phụ thân vĩnh viễn chỉ yêu bản thân ông ta.”

Trầm Kế nhìn chằm chằm Trầm Hi, ánh mắt sắc bén như dao, lộ ra ý lạnh lạnh lẽo.

Trầm Hi mỉa mai nhìn lại, trong mắt tràn đầy thương hại.

Dưới ánh nhìn đầy sự thương hại đó, biểu tình của Trầm Kế càng ngày càng khó coi, câu nói ‘lừa mình dối người’ cứ không ngừng vang vọng trong đầu, tín ngưỡng kiên định trong lòng đột ngột sụp đổ, nghĩ tới nơi phụ thân ở lại đêm nay, Trầm Kế thầm tự giễu, anh quả nhiên là một trò cười.

Trong lòng Trầm Hi dâng trào sự vui sướng cùng cực, hài lòng cảm thụ sự tuyệt vọng tỏa ra từ người Trầm Kế, Trầm Hi mỉm cười xoay người trực tiếp rời đi.

Ở phía sau, Trầm Bích Tuyết cười khổ nhìn bóng dáng Trầm Hi mà không nói được một lời nào.

Rẽ qua góc quanh, Lý Minh Phi im lặng đứng nơi đó, nhìn thấy thân ảnh Trầm Hi xuất hiện, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng đi tới, đưa tay kéo tay Trầm Hi, im lặng cùng Trầm Hi đi qua hành lang uốn khúc.

Đại sảnh một mảnh im lặng, Lý Minh Hiên cùng Lý phụ không ở.

Trầm Hi xoay người nhìn qua Lý Minh Phi: “Tôi đi trước.”

“Anh họ, anh muốn đi đâu” Lý Minh Phi theo bản năng mở miệng.

“Về hà.” Trầm Hi thuận miệng nói.

“Kia anh cả làm sao bây giờ?” Lý Minh Phi buột miệng nói.

Trầm Hi cười khẽ: “Anh ta ở lại bồi anh em tốt của anh ta là được rồi.”

“Anh họ?” Lý Minh Phi do dự mở miệng, cuối cùng cũng buông tay, nhẹ giọng nói: “Anh họ, anh đi đường cẩn thận một chút.”

Trầm Hi cười cười, không chút do dự rời khỏi Lý gia.

Lý Minh Phi quay đầu nhìn ra phía sau, mẫu thân cùng anh Trầm Kế vẫn còn ở hành lang. Nghe thấy tiếng ô tô khởi động ngoài sân, Lý Minh Phi vội lao lên phòng sách của phụ thân ở lầu trên, cứ việc anh Trầm Hi lúc nãy luôn mỉm cười nhưng cậu cứ cảm thấy, trong lòng anh họ kì thực rất khổ sở, lúc này anh họ nhất định rất hi vọng anh cả bồi bên cạnh đi.

Nghĩ tới đây, Lý Minh Phi cảm thấy trong lòng có cảm giác sót xa, nếu cậu cũng có thể bồi bên cạnh anh Trầm Hi thì thật tốt.

Lúc Lý Minh Phi tìm được Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên đang cùng Lý phụ nói chuyện kế hoạch tiếp theo. Nghe thấy tiếng đập cửa, anh còn tưởng người hầu nhắc nhở mọi người xuống ăn cơm, nhìn lướt qua đồng hồ, đã hơn bảy giờ. Nhưng làm anh ngoài ý muốn chính là người đẩy cửa lại là Lý Minh Phi.

“Minh Phi?”

“Anh cả.” Lý Minh Phi liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên, dùng mắt ra hiệu bảo anh mau ra ngoài, cậu cảm thấy chuyện liên quan tới anh Trầm Hi không nên để phụ thân biết, cậu muốn giúp anh Trầm Hi lưu lại một ấn tượng tốt với phụ thân.

Biểu tình Lý Minh Phi rất sốt ruột, trái tim Lý Minh Hiên nhảy dựng lên, anh nhớ rõ trước đó Trầm Hi ở cùng một chỗ với Minh Phi, chẳng lẽ Trầm Hi phát sinh chuyện gì sao?

Sau khi nói một tiếng với phụ thân, Lý Minh Hiên theo Lý Minh Phi đi tới góc cầu thang.

“Cái gì, Tiểu Hi trở về rồi?” Lời Lý Minh Phi nói làm Lý Minhh Hiên sửng sốt, lập tức truy hỏi: “Lúc nào?”

“Mới tức thì, anh họ nói ảnh về nhà trước.” Lý Minh Phi rầu rĩ mở miệng.

Lý Minh Hiên bất chấp truy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, anh vội vàng chạy ra cửa. Trong sân, xe của anh đã không thấy đâu, hiển nhiên là Trầm Hi lái đi. Vội vàng leo lên một chiếc xe khác, Lý Minh Hiên một tay lái xe trở về khu nhà của Trầm Hi, một tay lấy di động, gọi cho cậu.

Âm thanh ‘tít tít’ vang lên, Lý Minh Hiên dùng sức giẫm chân ga, trong lòng cầu nguyện Trầm Hi mau bắt máy, nhưng sau đó âm thanh ‘tít tít’ đột nhiên gián đoạt, giọng nữ máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Trái tim Lý Minh Hiên trầm xuống, lúc anh không chú ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ tới lúc mình xuống lầu không nhìn thấy mẫu thân cùng Trầm Kế, chẳng lẽ Tiểu Hi đã phát sinh xung đột với bọn họ sao?

Nghĩ nghĩ, Lý Minh Hiên gọi tới số Lý Minh Phi.

“Minh Phi, em có biết vì sao Tiểu Hi lại đi không?”

Lý Minh Phi gật gật đầu, lập tức nhớ ra anh cả không thấy được động tác của mình, lập tức mở miệng: “Em biết. Anh họ Trầm Kế cùng anh Trầm Hi có chút xung đột.”

Lý Minh Hiên vốn chỉ định thử một chút, không ngờ lại thật sự nghe thấy đáp án từ miệng Minh Phi, nhất là đáp án này còn nằm trong dự kiến, Lý Minh Hiên lập tức tuy hỏi: “Xung đột cái gì? Lúc nào?”

Lý Minh Phi cắn môi, cố gắng kể lại tình huống khi đó.

Nói xong, Lý Minh Phi nhỏ giọng mở miệng: “Anh cả, em cảm thấy anh Trầm Hi không nói sai, rõ ràng là lỗi của cữu cữu, vì cái gì anh Trầm Kế lại đổ hết lỗi cho dì Hàn chứ?”

Lý Minh Hiên không biết nên nói thế nào với Lý Minh Phi, chỉ đành cười khổ: “Việc này rất phức tạp, có nói ra cũng không rõ được, em cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà, phụ thân có hỏi thì cứ nói anh với Trầm Hi cùng trở về.”

Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên thở dài một hơi, khó trách trước lúc Hàn Nhu qua đời, Trầm Kế cùng Trầm Thừa gần như là ở tại Lý gia, anh vẫn nghĩ là mẫu thân sợ bọn họ ở Trầm gia chịu ủy khuất, hóa ra là vì nguyên nhân này. Mẫu thân chưa từng nói với anh Hàn Nhu đã làm gì A Thừa, A Kế cũng không nhắc tới, đây chính là nguyên nhân A Kế không thích Tiểu Hi sao?

Lý Minh Hiên chưa từ bỏ ý định lại gọi điện cho Trầm Hi, nhưng nhận được vẫn là giọng nữ máy móc kia. Trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Lý Minh Hiên dùng sức giẫm chân ga. Ân oán đời trước, Lý Minh Hiên không thể phán xét là đúng hay sai, nhưng Trầm Hi cũng nói rất đúng, rất nhiều chuyện bắt nguồn từ cữu cữu chứ không phải Hàn Nhu.

Một đường lao như bay về khu nhà, căn nhà tối đen như mực làm trong lòng Lý Minh Hiên dâng lên cảm giác khủng hoảng. Trầm Hi không trở về nhà như em ấy nói, rốt cuộc em ấy đi đâu?

Lý Minh Hiên đứng trong phòng khách, trong lòng lan làn cảm xúc khủng hoảng, anh cố gắng nghĩ tới những nơi Trầm Hi có thể đi. Nhưng từ lúc hai người ở cùng nhau, Trầm Hi hầu hết đều ở nhà, hoàn toàn không có nơi để đi.”

Cơn gió lạnh lẽo ngoài hàng hiên theo cánh cửa mở rộng lùa vào, Lý Minh Hiên bị gió thổi một phát, đột nhiên nghĩ tới Phương Lạc Duy.

Vội tìm số Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên vừa gọi qua liền lập tức hỏi: “Tiểu Hi có liên lạc với cậu không?”

“Tiểu Hi? Tiểu Hi làm sao?” Phương Lạc Duy vội vàng truy hỏi.

Giọng điệu của Phương Lạc Duy làm Lý Minh Hiên thất vọng vô cùng, hiển nhiên đối phương cũng không biết Trầm Hi ở nơi nào.

“Tiểu Hi không ở nhà, tôi tìm không thấy em ấy, cậu biết em ấy có thể sẽ đi đâu không?” Lý Minh Hiên cố nhẫn nại hỏi.

Phương Lạc Duy có chút do dự, rất nhanh liền nghĩ tới gì đó: “Anh chờ chút, để tôi hỏi Vương Tinh Hải, ông ta thân với Tiểu Hi hơn.”

“Vương Tinh Hải?” Lý Minh Hiên nhớ cái tên này, liền dứt khoát nói: “Cậu gửi số ông ta qua cho tôi.”

Phương Lạc Duy không chút do dự, đọc nhanh 11 con số, Lý Minh Hiên lập lại một lần, xác nhận không sai liền cúp điện thoại.

Phương Lạc Duy cầm điện thoại, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, không biết Trầm Hi hiện giờ đang ở đâu. Nghĩ nghĩ, Phương Lạc Duy cầm điện thoại không ngừng gọi số Trầm Hi, hi vọng liên lạc được.

Lúc lão K nhận được điện thoại của Lý Minh Hiên, cả người đều sững sờ, kinh ngạc nghe đối phương truy hỏi mình những nơi Trầm Hi có thể tới, lão K nhất thời không kịp phản ứng. Thẳng đến kia đối phương mất kiên nhẫn lập lại, lão K mới do dự hỏi một câu.

“Cậu là Lý Minh Hiên?”

Lý Minh Hiên vội ‘ừ’ một tiếng, lập tức hỏi: “Ông có biết Tiểu Hi có thể đi nơi nào không?”

Lão K theo bản năng truy hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Lý Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày, lập lại một lần: “Ông có biết Tiểu Hi có thể đi nơi nào không?”

Lão K nghĩ nghĩ, do dự mở miệng: “Trước kia, mỗi khi tâm tình không tốt, Tiểu Hi thường tới mộ viên để thăm mẫu thân.”

“Mộ viên?” Lý Minh Hiên nhớ tới lời Minh Phi nói, nhất thời nhận ra gì đó, Tiểu Hi hiện giờ nhất định ở đó. Vội vàng cúp điện thoại, Lý Minh Hiên chạy xuống lầu, phóng xe về hướng mộ viên.

Nửa giờ sau, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên đường, trái tim luôn treo cao của Lý Minh Hiên rốt cuộc thả lỏng.

Nhanh chóng trèo tường nhảy vào mộ viên, Lý Minh Hiên cẩn thận đi dọc theo một loạt ngôi mộ tìm kiếm. Ngọn đèn trong khu mộ rất u ám, Lý Minh Hiên ẩn ẩn nhìn thấy ở không xa phía trước có người đang tựa vào bia mộ, liền chạy qua.

“Tiểu Hi!”

Người vốn đang dựa vào bia mộ chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh đèn, biểu tình Trầm Hi khổ sở không nói nên lời.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.