Rời khỏi Lý gia, Trầm Hi ý thức được bản thân mình cũng không vui vẻ như cậu tưởng.
Mặc kệ là Sở Thiến Thiến tính kế Trầm phụ hay cậu đập nát ảo tưởng của Trầm Kế, sau sự vui sướng lúc ban đầu, trong lòng ngược lại lại dâng trào bi thương. Hai người kia, một là phụ thân cậu, một là anh trai cậu, vốn nên là người thân thiết nhất với cậu, nhưng sự thật bọn họ chỉ hận cậu đừng sinh ra, mà cậu thì đang từng bước tính kế, muốn bọn họ trắng tay, thống khổ sống hết quãng đời còn lại.
Trầm Hi dùng sức giẫm chân ga, tốc độ đã bị cậu đẩy lên tới cực hạn, cơn gió lạnh thấu xương từ cửa sổ mở rộng ập vào, Trầm Hi dường như không hề cảm nhận được. Tới cua quẹo, cậu quẹo thật mạnh, vòng qua hướng mộ viên.
Mộ viên vào đêm đông đóng cửa rất sớm, quản lý cũng đã về nghỉ ngơi, chỉ còn một loạt đèn đường vàng nhạt im lặng làm bạn cùng vô số mộ bia. Xuyên qua những hàng mộ trong cơn gió đêm gào thét, ẩn ẩn như nghe thấy tiếng khóc ai oán nỉ non. Trầm Hi quen thuộc nhảy qua tường, nhanh chóng đi tới nơi mẫu thân đang ngủ say.
Trong bóng đêm u ám, mẫu thân vẫn mỉm cười sáng lạn như cũ, Trầm Hi nhìn gương mặt tươi cười của mẫu thân, thật lâu không động đậy gì.
Đoạn nói chuyện của Trầm Bích Tuyết cùng Trầm Kế không ngừng xuất hiện trong đầu, Trầm Hi chậm rãi đưa tay sờ lên mặt mẫu thân, bàn tay truyền tới xúc cảm lạnh lẽo làm Trầm Hi lấy lại tinh thần. Cậu chưa bao giờ biết, mẫu thân vì sinh mình mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy, phụ nhân lạnh nhạt, Trầm Kế coi thường tựa hồ đều có nguyên nhân, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy đau lòng cho mẫu thân.
Rốt cuộc là tình cảnh tồi tệ thế nào đã bức mẫu thân thành như vậy? Mới làm mẫu thân cảm thấy chỉ có khi Trầm Kế cùng Trầm Thừa biến mất thì mình mới có thể sinh ra?
Những năm gần đâu, phụ thân có thể theo lý thường vì chán ghét mẫu thân mà chán ghét luôn cả mình, Trầm Kế có thể theo lý thường vì oán hận mẫu thân mà giận chó đánh mèo lên mình, nhưng mẫu thân đã im lặng nằm nơi này, tất cả yêu hận của mẫu thân từ phút giây nhảy xuống đã tan tành thành mây khói, rốt cuộc không thể nào thay đổi.
Không ai quan tâm cảnh ngộ năm đó của mẫu thân, không ai quan tâm ủy khuất mẫu phân phải chịu, bởi vì mẫu thân đã chết rồi, tất cả tội danh đều có thể đổ lên đầu mẫu thân, nhưng không có ai hỏi thử xem, năm đó vì sao mẫu thân phải làm như vậy? Mẫu thân là người vợ hợp pháp của phụ thân, phụ thân dựa vào cái gì có tư cách cướp đoạt quyền sinh con của mẫu thân? Phương Vân có thể sinh, Chu Minh Mị có thể, vì cái gì mẫu thân lại không?
Chẳng lẽ Trầm Kế là đứa nhỏ của phụ thân, Trầm Thừa là đứa nhỏ của phụ thân, còn cậu thì không sao? Cậu ngay cả tư cách sinh ra đời cũng không có sao?
Trầm Hi ngồi xuống tựa vào bia mộ của mẫu thân, trong lòng không cam tâm mà gào thét số phận. Cậu muốn hỏi phụ thân, rốt cuộc vì cái gì phải đối xử với mẫu thân, với cậu như vậy? Chẳng lẽ bởi vì thứ tình yêu chân thật buồn cười trong miệng phụ thân sao?
Lúc đầu óc vô cùng hỗn loạn, từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới.
“Tiểu Hi!”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Trầm Hi chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh đèn u ám, Lý Minh Hiên thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt sốt ruột.
Trầm Hi giật mình nhìn Lý Minh Hiên, thật không ngờ anh lại tìm tới đây.
“Tiểu Hi.” Âm thanh của Lý Minh Hiên mang theo chút run rẩy, đứng trước mặt Trầm Hi.
Trầm Hi im lặng nhìn Lý Minh Hiên nửa ngày, sau đó cúi đầu dời tầm mắt. Hiện giờ cậu không muốn nói chuyện, chỉ muốn im lặng ở cùng mẫu thân. Mặc kệ Lý Minh Hiên chạy tới đây muốn nói gì, cậu cũng không muốn nghe. Trầm Hi kháng cự rất rõ ràng, Lý Minh Hiên cảm thấy vô cùng chua xót, không mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.
Ngay sau đó chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ ấm áp choàng lên người Trầm Hi, Trầm Hi muốn cự tuyệt nhưng Lý Minh Hiên lại không cho phép. Trầm Hi im lặng tiếp nhận áo khoát của anh, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối. Lý Minh Hiên vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Trầm Hi, hai người đều không nói gì, mộ viên lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên trước sau rời khỏi Lý gia, Trầm Kế cũng rời đi sau đó. Nghe thấy tin Lý Minh Hiên đuổi theo Trầm Hi, Trầm Kế cố gắng lộ ra một nụ cười trấn an với Trầm Bích Tuyết, không nhìn tới tầm mắt lo lắng của bà, anh mờ mịt rời khỏi Lý gia.
Lời nói của Trầm Hi vẫn vang vọng trong đầu, ‘lừa mình dối người’ cứ dán chặt vào đầu anh.
Lúc lái xe trên đường, Trầm Kế mới phát hiện mình căn bản không có chỗ để đi. Theo bản năng quẹo về phía Trầm gia, Trầm Kế dừng xe ở ven đường, trầm mặc nhìn Trầm gia chìm trong bóng đêm.
Đây là nơi anh đã sinh sống gần ba mươi năm, anh sinh ra ở đây, lần đầu tiên cất tiếng gọi phụ thân cũng ở đây. Anh ở đây được phụ thân ôm vào lòng, cũng từng ở đây vì bướng bỉnh mà bị phụ thân răn dạy. Anh ở đây nhìn thấy mẫu thân vì cơn bệnh nặng mà ngày càng suy yếu, cũng nhìn thấy phụ thân vì mẫu thân rời đi mà thương tâm muốn chết. Anh vĩnh viễn nhớ lời phụ thân nói trước khi mẫu thân mất đi, đời này ông chỉ có một người vợ duy nhất là mẫu thân, nữ chủ nhân của Trầm gia vĩnh viễn là mẫu thân.
Mẫu thân mỉm cười ra đi, cảnh tượng phụ thân ôm bà tuyệt vọng thống khổ vẫn còn hiện rõ trước mắt, trong nháy mắt, Trầm gia đã nghênh đón tân nữ chủ nhân.
Anh bất mãn, phẫn nộ, anh không muốn có mẫu thân mới, nhưng ông nội vẫn luôn yêu thương anh lần đầu tiên trở nên nghiêm khắc. Anh muốn đi tìm phụ thân, hỏi phụ thân vì sao đã đáp ứng mẫu thân lại không làm được, lại thấy phụ thân nhìn bức tường treo đầy ảnh chụp của mẫu thân mà uống rượu say như chết, miệng không ngừng gọi tên mẫu thân.
Phụ thân thống khổ như vậy, sao lại có lỗi với mẫu thân được? Đều là lỗi của người phụ nữ kia.
“Hai vị thiếu gia thật đáng đương.”
“Đúng a, mẫu thân vừa qua đời, lại còn không có gia đình bên mẹ chống đỡ, lỡ Hàn tiểu thư sinh đứa nhỏ, với bối cảnh của Hàn gia, hai vị thiếu gia phỏng chừng không còn chỗ sống yên ổn trong nhà này a.”
“Tôi nghe nói tính tình Hàn tiểu thư không tốt, hình như rất kiêu căng?”
“Nếu thật vậy, hai vị thiếu gia xui xẻo rồi, ai lại thích đứa con của vợ trước sinh ra chứ, không biết sẽ sao nữa.”
Lời của đám người hầu sau đó đã ứng nghiệm.
Hàn Nhu cũng không thích bọn họ, sau khi anh cự tuyệt gọi bà ta là mẫu thân, lúc A Thừa khóc vào ban đêm hấp dẫn lực chú ý của phụ thân thì anh chú ý thái độ của Hàn Nhu đối với bọn họ càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Đợi đến lúc A Thừa một lần nữa sinh bệnh, mà Hàn Nhu cố ý muốn về Hàn gia, phụ thân lần đầu tiên nảy sinh tranh chấp với bà ta. Anh rõ ràng nghe thấy Hàn Nhu oán giận: “Nó cũng đâu phải tôi sinh, anh cảm thấy tôi có thể làm được gì? Muốn tôi làm bộ thương tâm khổ sở sao?”
Những lời này của Hàn Nhu đã khắc sâu vết thương trong lòng Trầm Kế.
Từ đó về sau, phụ thân cùng Hàn Nhu khắc khẩu ngày càng nhiều, thời gian phụ thân về hà cũng ngày càng ít. Trầm Kế mỗi lần nhìn thấy Hàn Nhu đều cảm thấy vì bà ta chọc phụ thân tức giận nên phụ thân mới không muốn về nhà. Hàn Nhu mang thai lúc nào, Trầm Kế cũng không biết, cậu chỉ nhớ rõ một ngày nào đó phụ thân trở về thăm anh cùng A Thừa, Hàn Nhu vui sướng xuất hiện trước mặt bọn họ. Sau đó anh nghe Hàn Nhu mở miệng: “Tiểu Kế, con có thích có thêm em trai không?”
Trầm Kế dứt khoát trả lời: “Không thích.” Anh vẫn nhớ rõ câu nói của Hàn Nhu khi A Thừa bị bệnh. Anh không thích Hàn Nhu, sao lại thích đứa nhỏ do bà ta sinh được chứ.
Hàn Nhu khi đó có biểu tình gì, anh đã không nhớ được, chỉ nhớ rõ khi người hầu nghe tin Hàn Nhu mang thai đã dùng ánh mắt thương hại thế nào để nhìn mình. Quan hệ của phụ thân cùng Hàn Nhu khi đó lại ngày càng nhạt nhẽo, tính tình của bà ta cũng ngày càng cổ quái, thẳng đến khi phát sinh chuyện kia.
Trầm Kế bưng kín mặt, cúi đầu cười thành tiếng.
Sau chuyện đó, A Thừa đã nhận một kích thích thật lớn, ước chừng ở bệnh viện suốt một tháng. Mà Hàn Nhu thì không hề bị trừng phạt gì cả, chỉ vì bà ta bị cơn phẫn nộ của phụ thân làm sinh non Trầm Hi.
Nhiều năm như vậy, Trầm Kế không phải không biết năm đó khi Hàn Nhu mang thai, phụ thân đang bao dưỡng Chu Minh Mị, tính tình Hàn Nhu khi đó ngày càng cổ quái cũng vì Chu Minh Mị, nhưng thế thì thế nào? Hàn Nhu không thích bọn họ là sự thực, Hàn Nhu đã ra tay với A Thừa cũng là sự thực, thậm chí Hàn Nhu nhất quyết muốn gả cho phụ thân cũng là sự thực.
Bởi vì chuyện đó, phụ thân đối với anh cùng A Thừa ngày càng để tâm hơn, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi chuyện đều tự mình để tâm, cứ việc anh cùng A Thừa phần lớn thời gian đều ở nhà cô cô, nhưng phụ thân mỗi ngày đều dành thời gian tới thăm bọn họ, cùng bọn họ đọc sách chơi trò chơi. Trong mắt anh, phụ thân yêu mẫu thân, thương anh cùng A Thừa, phụ thân là người cha tốt nhất trên thế giới.
Lúc Hàn Nhu qua đời, bọn họ trở về Trầm gia, lúc này anh mới biết tới sự tồn tại của Chu Minh Mị, nhưng nhìn thấy bộ dáng tưởng nhớ của phụ thân khi nhìn ảnh mẫu thân, nhìn phụ thân ôn hòa quan tâm bọn họ, nhìn phụ thân kiên nhẫn chơi trò chơi với A Thừa, anh làm sao nhẫn tâm trách cứ phụ thân.
Trầm Kế bật cười ha hả, Trầm Hi mắng rất đúng, anh là một đứa ngốc chỉ biết lừa mình dối người, anh không muốn đối mặt với sự thật phụ thân hết lần này tới lần khác phản bội mẫu thân, anh sợ hình tượng phụ thân trong lòng anh sẽ sụp đổ, anh cùng phụ thân giống nhau, đều đang lừa mình dối người.
Đêm đó, Trầm Kế ngồi trước cửa Trầm gia cả một buổi tối, anh không biết mình nghĩ gì, hình như nghĩ rất nhiều nhưng tựa hồ cũng không hề nghĩ gì cả. Trời dần dần sáng tỏ, Trầm Kế đẩy cửa xe đi qua, ấn chuông cửa Trầm gia.
Cùng đêm đó, Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi ngồi ở mộ viên suốt cả đêm.
Sắc trời dần sáng, Trầm Hi giật giật cơ thể bị đông lạnh tới cứng đờ, do dự nhìn về phía Lý Minh Hiên ở bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, tối qua cậu chỉ mãi mê đắm chìm trong tình tự của mình, không biết Lý Minh Hiên làm thế nào cùng mình vượt qua cả một đêm.
Thấy Trầm Hi quay đầu, cảm xúc tựa hồ đã khôi phục bình thường, Lý Minh Hiên lộ ra một nụ cười, cơ thể cứng ngắc xoa xoa tóc Trầm Hi, nhẹ giọng nói: “Muốn về nhà sao?”
Tay Lý Minh Hiên xẹt qua trán, mang theo cơn lạnh thấu xương. Trong lòng Trầm Hi mềm nhũn, gật gật đầu, im lặng đứng lên.
Trước khi rời đi, Trầm Hi nhìn gương mặt tươi cười của mẫu thân thật sâu, mặc kệ mẫu thân đã từng làm sai việc gì, mẫu thân đã dùng chính sinh mệnh của mình để hoàn lại.
Còn lại chỉ là phụ thân nợ mẫu thân, nợ cậum cậu sẽ đòi lại không thiếu chút nào.