[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 28: Căn phòng bất ổn



“cậu có quan hệ gì với cậu ấy?”.

cậu đang khóa cửa nhà thì bất chợt có một giọng nói phía sau truyền đến, cậu quay lại nhìn người đang đứng ở phía sau cậu. người này là hàng xóm mới chuyển đến còn là bạn của anh ấy

Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào cậu đánh giá. nó ngoài có gương mặt đẹp hơn người khác một chút ra thì không có điểm gì nổi bật hay đặc biệt, đúng là hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ câu dẫn người khác

cậu không thoải mái khi bị người khác nhìn chằm chằm vào mình nên có chút lúng túng “tôi…hiện tại phải lên lớp nếu có chuyện gì thì…”

Thiệu Hoa khẽ nở một nụ cười nhạt “xin lỗi đã làm phiền cậu, nếu cậu bận thì cứ đi trước”

“tôi xin phép” nói rồi cậu nhanh chóng rời đi

Thiệu Hoa nhìn bóng lưng cậu rời đi trong lòng dân lên muôn ngàn sự căm ghét và toan tính đầy ác độc.

…----------------…

hôm nay là ngày đầu tiên của mùa đông, khí trời rất lạnh những bông tuyết đầu mùa bất đầu rơi xuống, cậu mặc một chiếc áo khoác đơn giản đứng dưới hiên trường thường xuyên nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, như đang đứng đợi ai đó

từng cơn gió thổi qua người cậu khiến cậu lạnh khẽ run lên, bỗng có một chiếc xe màu đen sang trọng chạy đến dừng trước mặt cậu, một người đàn ông điển trai mở cửa bước xuống

“trời lạnh thế này sao em lại mặc ít như vậy”. ánh mắt người đàn ông ôn nhu nhìn cậu ăn mặc phong phanh mà cằn nhằn, sau đó cởi áo khoác dày trên người mình xuống khoác lên người cậu

cậu khẽ mỉm cười nhìn người trước mặt, cả người được phủ trong lớp áo dày ấm áp, đôi tay đang lạnh cóng cũng dần trở nên ấm áp vì đôi găng tay vừa được người đối diện mang vào, bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn phủ cả hai bên đường, cậu ngồi trong xe dựa đầu vào vai người đàn ông tay cầm ly trà gừng ấm áp mà nhâm nhi

“hôm nay anh phải đi dự tiệc không ăn tối cùng em được và sẽ về hơi muộn, em ở nhà ăn tối rồi ngủ sớm đừng đợi anh” hắn mở cửa bước xuống xe nói

“anh không đi không được sao? dự báo thời tiết nói đêm nay tuyết rơi rất lớn sẽ rất nguy hiểm” cậu bước xuống xe lo lắng nhìn hắn

“không được, nhưng anh sẽ cẩn thận và cố gắng về sớm” hắn khẽ hôn vào trán cậu như dỗ dành

cậu biết công việc của hắn rất nhiều và phải đi gặp đối tác thường xuyên và không thể từ chối được, cậu nhìn chiếc xe đang dần chạy xa trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng và lo lắng.

…9 giờ tối…

cậu đang ngồi trên sofa xem tivi thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, cậu đứng dậy bước ra mở cửa “anh tìm đến nhà vào giờ này là vì chuyện gì?”

“Dung Ly cậu ấy bị người khác chuốt rượu đang rất say, hiện tại cần cậu đến đón về” Thiệu Hoa nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng

“lời anh nói là thật?” cậu nhìn Thiệu Hoa xác nhận lại

“tôi nói dối cậu thì có lợi ích gì”

cậu suy nghĩ một lúc có hơi do dự “anh đợi một chút tôi vào thay quần áo rồi sẽ đi cùng anh” cậu quay người bước vào nhà thay quần áo trên người ra và nhanh chóng đi cùng Thiệu Hoa đến nơi buổi tiệc kia

trong thời gian Thiệu Hoa sống kế bên cạnh nhà cậu rất ít khi đến làm phiền cuộc sống của cậu và hắn, Thiệu Hoa là một Omega hơn nữa còn là bạn thuở nhỏ của hắn nên lúc đầu cậu nghĩ cậu ta sẽ có gì đó với hắn nên mới chuyển đến sống bên cạnh nhà, nhưng trong suốt đời thời gian qua cậu ta đều chứng minh cho cậu thấy rằng, cậu chỉ đang suy nghĩ quá nhiều

cậu bước xuống xe cùng Thiệu Hoa bước vào bên trong nơi tổ chức buổi tiệc, bên trong nơi được tổ chức buổi tiệc rất đông người và cũng rất nhiều tầng khác nhau, nơi này rất xa hoa và lộng lẫy những món đồ trang trí rất là đắt đỏ và sang trọng hệt như một cung điện nguy nga vậy, bỗng Thiệu Hoa đột ngột biến mất để lại cậu đứng một mình ở nơi đông người

cậu nhìn những Alpha xung quanh như đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu trong lòng có chút run sợ cậu cảm thấy có chút may mắn vì bản thân là Omega siêu lặng nên những Alpha bình thường sẽ không ngửi thấy pheromone từ cậu, cậu chạy nhanh đến căn phòng số 3346 mà Thiệu Hoa đã nói với cậu

cậu mở cửa bước vào vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm của Alpha và Omega, cậu choáng ngợp vì lượng pheromone Alpha quá nhiều, cậu đưa tay lên bịt mũi và miệng lại chân run rẩy lùi về sau muốn bỏ chạy

cậu bỗng bị một người đàn ông lạ mặt nắm chặt cổ tay giữ lại “mỹ nhân định đi đâu”

“xin lỗi tôi đi nhầm phòng” cậu vùng vẫy khỏi tay người đàn ông

người đàn ông càng nắm chặt cổ tay cậu hơn “nếu đã đi nhầm thì ở lại chơi cùng bổn thiếu gia một chút đi” hắn vừa nói vừa phóng thích pheromone của bản thân ra áp chế cậu

sau khi nghe được lời nói từ người đàn ông, trong căn phòng bỗng có vài Alpha khác bước đến “gương mặt rất xinh a nhưng tiếc là một Beta”

“mày không nhận ra à tiểu mỹ nhân này là một Omega lặng” người đàn ông vẻ mặt thích thú nói

“Omega lặng? tao còn chưa có chơi qua Omega lặng đâu, nhưng nghe nói Omega lặng còn ngon hơn những Omega thông thường khác”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.