cậu từ trong cơn mê giật mình tỉnh giấc, cậu nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đang ở một nơi rất xa lạ, xung quanh khá vắng vẻ, cậu không biết nơi này là đâu cậu đứng dậy lê bước đi theo con đường nhỏ hẹp trước mặt đi ra ngoài
cậu đi được một đoạn khá xa thì nhìn thấy một con đường lớn, cậu trong lòng vui mừng bước nhanh ra con đường lớn
cậu trong lúc bước nhanh băng qua đường mà không nhìn nên đã bị một chiếc xe va vào người, khiến cậu ngã xuống đường chân bị thương chảy máu
người trong xe thấy vậy mở cửa bước xuống đang định hỏi cậu thì đã thấy cậu gắng gượng đứng dậy khập khiễng bước đi
một bàn tay đột ngột nắm cậu giữ lại, cậu trong lòng phập phồng lo sợ người đang giữ chặt cậu là người mà Lam Dung Ly phái đến, cậu vùng vẫy như muốn chạy trốn nhưng do chân đang bị thương nên không thể di chuyển được. Thử đọc tru𝓎ện không quảng cáo tại ﹍ T rU𝑚tru𝓎ện.Vn ﹍
“giáo sư Hàn?”
cậu giật mình kinh ngạc khi nghe người khác gọi là giáo sư chứ không phải Hàn Tư Niệm hay là Hàn thiếu, cậu quay lại nhìn người vừa gọi thì bất ngờ “giáo sư Cố”
“chân giáo sư bị thương rồi tôi đưa giáo sư đến bệnh viện chữa trị” từ sau lần tỏ tình với cậu bị từ chối giáo sư Cố đã xin nghỉ ở trường, nhưng không ngờ cậu lại gặp cậu ta ở nơi này
“không cần đâu” cậu vội vàng từ chối vì cậu biết nếu cậu đến bệnh viện thì có thể hắn sẽ điều tra ra được, và sẽ biết cậu đang ở đâu mà đến bất cậu trở về nơi đó
người trước mặt nhìn cậu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói “tôi không biết lý do tại sao giáo sư Hàn lại từ chối đến bệnh viện, tôi nghĩ giáo sư Hàn cũng có lý do của riêng mình”
cậu gật đầu sau đó khập khiễng bước đi, giáo sư Cố nhìn cậu đi đứng khó khăn không nhịn được lên tiếng nói “giáo sư đi đâu tôi đưa cậu đi”
“không cần đâu”
“bị thương như vậy sao lại không cần” sau lời nói đó người trước mặt kéo cậu vào xe đóng cửa lại, cậu ngồi trên xe mệt mỏi dựa đầu vào ghế nhìn ánh hoàng hôn dần khuất mà thiếp đi
…----------------…
“Dương Dương hay chúng ta kết hôn nhé”
lời nói của Lãnh Dực làm Lạc Dương kinh ngạc, Lạc Dương đang ngồi trên đùi Lãnh Dực dựa đầu vào ngực đối phương nhỏ giọng tự ti nói “em là cô nhi sợ người nhà của anh sẽ không chấp nhận”
Lãnh Dực ôm Lạc Dương trong lòng giọng nói dịu dàng cưng chiều nói “em đừng lo họ sẽ chấp nhận em thôi, còn nếu họ không chấp nhận thì anh cũng sẽ có cách khiến họ phải chấp nhận em”
“nhưng…” lời nói của Lạc Dương chưa nói ra hết đã bị lời nói của Lãnh Dực chặn lại.
“em đáng yêu thế này lại rất ngọt ai lại có thể không thích?” Lãnh Dực khẽ hôn xuống môi Lạc Dương tay xoa xoa chiếc eo nhỏ nhắn lưu lại vài vết hằn dấu tay đỏ nhạt
em rất đáng yêu nên sẽ có nhiều người để mắt tới, nếu đã không thể giam cầm em bằng bạo lực vậy thì giam cầm em bằng một hình thức ngọt ngào khác, một lồng giam vô hình sẽ cầm tù trói buộc em ở bên cạnh tôi mãi mãi, và để em cả đời này cam tâm tình nguyện tự trói buộc bản thân bên cạnh tôi
“ưm…em mệt lắm không làm nổi nữa” Lạc Dương gương mặt đỏ ửng đẩy người trước mắt mặt ra
khóe môi Lãnh Dực khẽ cong lên trêu ghẹo nhìn Lạc Dương “Dương Dương nhà chúng ta lại xấu hổ? thật sự rất đáng yêu”
“kh…không có”
“thật sao? ngày mai anh đưa em đến cục dân chính đăng ký kết hôn” Lãnh Dực vừa nói vừa đưa tay ra sau gáy Lạc Dương măn mê tuyến thể, không nhịn được mà đưa răng lên cắn xuống, sau đó từ từ rót tinh tức tố của bản thân vào, tuyến thể đột ngột bị xâm chiếm khiến Lạc Dương giật thót run rẩy, sau một lúc bị đánh dấu Lạc Dương kiệt sức mà ngất đi
Lãnh Dực nhìn Lạc Dương ngất trong lòng nở một nụ cười hài lòng hôn nhẹ vào trán cậu “cuối cùng tôi cũng đã có được em vĩnh viễn, em sau này cũng chỉ thuộc về mỗi mình tôi”