Bởi vì Nguyệt Vân Sinh bắt hoàng đế, cấm vệ quân trong cung cơ hồ đều bị hấp dẫn đến bên này. Vậy nên hai người Tiếu Kỳ và Tiếu Lâm dọc theo đường đi không có một chút trắc trở. Từ Long Khánh điện đi ra ngoài, bọn họ tránh gặp nhiều người, cấp tốc rời khỏi hoàng cung đến Thanh Phong sơn, sau đó bắn một đợt pháo đã chuẩn bị trước để phát tín hiệu. Rất nhanh sau đó, những người đã được Nguyệt Vân Sinh an bài trước điều khiển xe ngựa đến tiếp ứng cho bọn họ.
Nếu bọn họ đã an toàn, chỉ còn việc là lập tức rời thành, nhanh chóng đem Tiếu Lâm trở về đại doanh Bách Việt để chữa trị.
Mà nghĩ tới việc ở trong cung, Nguyệt Vân Sinh lúc này không rõ hiểm nguy, Tiếu Kỳ không khỏi sốt ruột, trong mắt lộ ra bao nhiêu ưu lo rõ rệt rất dễ nhìn ra.
Tiếu Kỳ cẩn thận đặt Tiếu Lâm vào xe ngựa, quay người chuẩn bị trở lại cung để tìm Nguyệt Vân Sinh.
"Cửu đệ..."
Hơi thở Tiếu Lâm dù mong manh nhưng vẫn phản ứng nhanh kéo tay hắn lại.
"Huynh trưởng?" Tiếu Kỳ đến gần, hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người họ nghe thấy "Ta bây giờ dùng tên giả là Cửu công tử, ở trước mặt người ngoài sẽ gọi huynh là huynh trưởng."
Tiếu Lâm gật đầu, làm vẻ đã biết "Cửu đệ, ngươi giờ khắc này trước đi sau khó trở lại, quá nguy hiểm." Tiếu Lâm dựa vào xe ngựa, hít một hơi khuyên nhủ "Cho dù ngươi đi, chỉ sợ là cũng không làm nên chuyện gì. Chúng ta trước nên trở lại đại doanh Bách Việt, sau đó thương nghị việc cứu người."
"Không thể. Huynh trưởng, ta không thể mặc kệ y ở nơi đó." Tiếu Kỳ kiên định lắc đầu, sau đó ngửa đầu lên nhìn, chắp tay nói "Sau này huynh trưởng của ta phải làm phiền đại hiệp rồi, từ ngày sau trở về, Tiếu Kỳ sẽ không quên ơn này của đại hiệp."
"Cửu công tử khách khí." Người kia khẽ mỉm cười, dùng thi lễ "Bằng hữu của lâu chủ cũng là bằng hữu của tại hạ. Công tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đưa huynh trưởng công tử an ổn trở về."
"Đa tạ." Tiếu Kỳ tâm hướng về Nguyệt Vân Sinh, giờ hận không thể mọc cánh bay đi, nói xong, hắn vội vã đẩy nhẹ Tiếu Lâm vào trong xe, còn mình thì quay người trở về hoàng cung.
"Cửu đệ!"
Tiếu Lâm muốn bắt lấy hắn nhưng lại uổng công vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dần biến mất khỏi tầm mắt.
Nhìn hắn như vậy, Tiếu Lâm vốn biết tính tình Tiếu Kỳ như thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu, một khi hắn đã quyết định, cả bản thân mình cũng không thể khuyện nhủ hắn được.
"Đại công tử?" Người kia nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiếu Lâm không khỏi lo lắng quay người hỏi "Ngươi còn chịu đựng được không?"
Thời điểm nguy cấp của Tiếu Lâm đã uống một khoả càn nguyên hồi thiên đan, cho dù lúc này có yếu như thế nào nhưng ít ra tinh thần cũng chuyển tốt, tính mạng cũng không còn gì đáng ngại. Hắn hít sâu một hơi, chấn chỉnh tinh thần, lúc này ngàn cân treo sợi tóc, một ngày bọn họ không thể bình an gặp lại ở đại doanh Bách Việt, hắn không thể ngã hạ "Làm phiền đại hiệp rồi, ta không có gì đáng ngại hết, lần đi Bạch Hổ sơn này, xung quanh chỉ là núi cao, chúng ta nhanh chóng lên đường."
"Được. Làm phiền Đại công tử mở cái nẹp trong xe ngựa ra, ẩn thân vào, ở trong đó một chút là có thể hoàn hảo tránh thoát đợt kiểm tra trong thành."
Tiếu Lâm đáp lại một tiếng. Cắn răng chậm rãi trốn vào, nhốt mình trong một cái nẹp.
Người kia xuống dưới đem đem rương quần áo lên xe, ngồi trước xe, dùng sức giương roi lên, xe ngựa nhanh chóng hướng cửa thành mà chạy.
Tiếu Kỳ đưa Tiếu Lâm đi rồi liền nhanh chân đến Long Khánh điện, phát hiện ra chỗ đó đã không còn bóng người. Hắn quan sát bốn phía một phen, sau khi biết Nguyệt Vân Sinh hướng đó mà đi thì ngay lập tức chạy đến.
Thời điểm gặp một tên cấm vệ, hắn lén lút vòng tới đằng sau cấm vệ đó, động tá lưu loát đem tên kia đánh rồi tha vào nơi khác. Rất nhanh sau đó, Tiếu Kỳ đã thay đổi trang phục, cúi đầu trở lại hàng với đám người kia, tên quan ở phía trước ra lệnh một tiếng, mỗi người bọn họ đều đến mã phòng lấy ngựa đuổi sát chiếc xe ngựa đang lao nhanh như bay kia.
Tiếu Kỳ làm bộ vô ý điều khiển ngựa đến chỗ của Chúc Thanh, vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại của họ một cách tỉ mỉ.
"Lĩnh quân, chúng ta tuyệt đối không thể thả tên tặc nhân kia đi dễ dàng như vậy, một khi xuất cung rồi e là an nguy của bệ hạ sẽ không được bảo toàn!"
Chúc Thanh cau mày "Bên ta đã sai người lén lút động tay động chân ở trên xe, cũng đã cùng tên thị vệ giả trang tên phu ngựa thương lượng để ra chút ám hiệu. Hơn nữa chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tên phu ngựa đó sẽ kéo xe lên tận đỉnh núi, xe ngựa đó lập tức chia năm xẻ bảy, ta có thể lợi dụng nó để cứu bệ hạ ra. Thế nhưng, làm sao có thể đảm bảo bệ hạ không bị kẻ kia chế ngự, cấp tốc cứu bệ hạ ra! Thật khiến ta khổ não!"
Tiếu Kỳ nghe xong, rùng mình, không khỏi cả kinh.
Quả nhiên, Nguyệt Vân Sinh cuối cùng vẫn phải khống chế hoàng đế Bắc Nhung!
Tuy chỉ muốn cứu hoàng đế, nhưng quân lính Bắc Nhung vẫn sợ ném chuột vỡ đồ, mà việc này dù thế nào đi nữa, cuối cùng đều rất khó khắc phục hậu quả.
Tiếu Kỳ nhất thời có chút do dự, hơn nữa nghe giọng điệu của họ, chiếc xe ngựa kia đã sớm bị giở trò, khẳng định là không có cách nào để chống đỡ cho họ chạy trốn khỏi Thành Ứng Thiên, hơn nữa tên phu xe kia cũng không phải là người hiền lành cho cam.
Hắn cứ mãi suy nghĩ, càng nghĩ, mi tâm càng nhíu chặt.
Bỗng nhiên, linh quang loé lên. Liền ngự mã về phía trước, cất cao giọng nói "Chúc lĩnh quân, ty chức có kế sách, không biết lĩnh quân có nguyện ý nghe thử một lần hay không?"
"Cái gì?" Chúc Thanh đột nhiên nghe bên cạnh xuất hiện thanh âm của một người, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người đã nói chuyện có khuôn mặt tuấn tú, nhưng vô cùng lạ mặt, không khỏi lòng sinh nghi "Ngươi là ai?"
"Ty chức đóng quân doanh tên Hà Cửu."
"..." Chúc Thanh nhìn cách ăn mặc của hắn, nhân số đóng quân doanh đông đảo, nếu chỉ là một binh lính thường ở đây, gã không có bất kỳ ấn tượng nào là chuyện thường tình. Hơn nữa giờ khắc này rất khẩn cấp, bọn họ cũng tạm thời chưa có kế sách, chỉ có thể đem ngựa chết hoá ngựa sống. Mà nghe cách hắn nói chuyện cũng không chút sợ hãi, xác định như vậy, Chúc Thanh mở miệng hỏi "Hà Cửu, ngươi nói ngươi có biện pháp cứu bệ hạ ra?"
"Hồi bẩm lĩnh quân, đúng là như vậy."
"Mau nói xem sao."
"Ty chức có độc môn gia truyền bí kỹ điểm huyệt, nếu như lĩnh quân có thể lệnh cho phu xe đó hỗn loạn một chút, chỉ cần làm tặc nhân kia phân tâm chốc lát, ty chức có thể cứu bệ hạ từ trong tay của y."
"Hoang đường." Chúc Thanh nghĩ vậy thì không chút nghĩ ngợi mà nổi giận "Nói hưu với vượn." Nhưng gã còn chưa dứt lời, tay đang nắm dây cương bỗng nhiên tê rần, sau đó gã chợt cảm thấy đại huyệt trên người mình như bị điểm đình chỉ lại, nếu không phải bên cạnh gã có người đỡ lấy gã, gã nhất định đã ngã thẳng xuống ngựa.
Chúc Thanh thay đổi sắc mặt, không ngờ người này lại ngoạ hổ tàng long, thân thủ bất phàm!
"Chúc lĩnh quân, ngài thấy kế này của ty chức như thế nào?" Thân hình Tiếu Kỳ khẽ nhích, Chúc Thanh chỉ thấy bóng người thoáng qua, mấy chỗ đại huyệt ban đầu bị đình chỉ rất nhanh đã được giải trừ.
Chúc Thanh trần mặc không nói, trong lòng đã có phần động, nhìn hắn chăm chăm, gã nhanh chóng quay người bắt đầu bàn bạc với những người khác.
Rất nhanh sau đó, gã quay sang Tiếu Kỳ nói "Chúng ta có thể thử một lần, nếu như có bất kỳ điểm nào sai sót, ngươi tuyệt đối không được manh động, tránh việc chọc giận đối phương! Chúng ta đã hội ý, trước nên để phu xe giả bộ mình không khoẻ, tặc nhân nhất định sẽ kiểm tra thật giả, đến lúc đó sẽ phái ngươi đi thế thân cho phu xe kia, thời điểm phu xe dùng roi quất lên xe ngựa, thừa dịp xe ngựa chia năm xẻ bảy chính là lúc ngươi hành động!"
"Ty chức đã rõ!" Tiếu Kỳ trầm giọng đáp "Mà ty chức có một yêu cầu."
"Nói."
"Ty chức cần phải đổi một vật cưỡi khá hơn một chút, để đến lúc cứu bệ hạ ra rồi, có thể nhanh chóng rút về."
Chúc Thanh trầm mặc một lúc, còn chưa kịp nói đã nghe thấy người bên cạnh cao giọng nói "Đi dắt Tử Yến Lưu đến đây."
Mọi người bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi thấy người đó là Thừa tướng Bắc Nhung Lữ Tư Dương, lão mới biết tin tức hoàng đế bị bắt liền nhanh chóng tới nơi này.
Tử Yến Lưu, chính là một trong những bảo mã trong thiên hạ, ngày đi ngàn dặm, mã đạp phi yến. Từng có thơ văn viết: Tử Yến dược võ, Xích Thố càng không.
"Quả nhiên là hảo mã." Con ngựa kia được dắt tới, Tiếu Kỳ liền sáng mắt lên, không khỏi lên tiếng thở dài nói.
"Nếu có thể cứu được bệ hạ, ngươi chính là công thần của Bắc Nhung." Lữ Tư Dương nhẹ giọng nói, sau đó ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt chìm trong bóng tối đặc biệt băng lãnh, lạnh lùng "Nếu thất bại, không chỉ ngươi thân bại danh liệt, người nhà bằng hữu ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết..."
"Ty chức nhất định sẽ cô gắng hết sức, chết cũng không từ." Tiếu Kỳ nghiêm nghị nói "Nếu không thể cứu bệ hạ ra, ty chức đem đầu đến nhận phạt."
"Tốt!" Lữ Tư Dương vỗ tay nói "Việc này không nên chậm trễ, Chúc lĩnh quân, nhanh hành động đi."
"Dạ!"
Mọi người như nín thở ngưng thần, sau khi ở bên này phát ra tín hiệu, thân thể tên phu xe ở kia bỗng nhiên lệch đi.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy không khỏi cau mày. Y chế ngự hoàng đế, lại không thể rời khỏi xe, chỉ có thể ở bên trong buồng xe lạnh lùng hỏi "Phát sinh chuyện gì?"
Chúc Thanh lập tức theo lời Lữ Tư Dương vừa nói nói cho Nguyệt Vân Sinh biết, một chữ cũng không thiếu.
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì cau mày.
Hoàng đế nhìn mi tâm của y nhíu chặt thì miệng cười khẽ một tiếng.
Nguyệt Vân Sinh trần tư một lúc sau không khỏi cong cong môi, cho dù là đổi lấy một tên có võ công cao cường hơn thì sao? Chỉ cần còn có hoàng đế trong tay y, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đều không làm gì được y.
Tiếp, dựa theo những gì Nguyệt Vân Sinh yêu cầu, tất cả bọn họ cách xe ngựa khoảng 150 trượng*. Nhưng chỉ cần Nguyệt Vân Sinh đồng ý đổi phu xe, không quản y đưa ra yêu cầu gì, đối với bọn họ dù một ảnh hưởng cũng không có. Bởi vậy, trong mắt đám người Chúc Thanh không khỏi loé lên tia kinh hỉ. (*Đơn vị đo. 10 thước của ta bằng 1 trượng)
"Đi thôi." Lữ Tư Dương giơ tay lên ra hiệu cho Tiếu Kỳ xuất phát.
Tiếu Kỳ gật đầu, dứt khoát nhảy tót lên xe ngựa. Giương roi ngựa lên, một thân hướng Nguyệt Vân Sinh chạy như bay.