Nguyệt Vân Sinh ở trong đó rất lâu, ngay cả một tiếng động cũng không có. Ất Nhất chờ ở ngoài, chần chừ hồi lâu, lại không yên tâm về Nguyệt Vân Sinh, bởi vì y thực sự khiến người ta vô cùng lo lắng. Quyết định phải mau chóng đến xem y như thế nào, Ất Nhất vòng đến cửa phòng, định bụng nhìn qua cửa sổ xem bên trong như thế nào. Lúc đi qua con đường bước ngoặt ở bờ tường, một gã sai vặt cúi thấp đầu đi hướng ngược lại với hắn, sơ ý đụng phải người hắn.
Ất Nhất theo bản năng đưa tay đỡ lấy thì hai người mới miễn cưỡng đứng vững được, gã sai vặt thấy hắn thì chấn kinh lui ra sau mấy bước. Cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, chưa kịp nói gì khác thì đã liên tiếp cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...." Nói xong cũng không chờ hắn đáp lại đã mang bộ dạng lo lắng chạy đi.
Nhìn gã sai vặt chạy đi xa mà không thể giải thích được gì, Ất Nhất nhíu mày.
Thật khác thường, khiến người ta sinh nghi.
Chờ đến lúc hắn đi vài bước, vô tình nhìn xuống, Ất Nhất phát hiện trên đai lưng của mình lộ ra một đoạn trắng nho nhỏ. Hắn khẽ rùng mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, xác thực không có ai mới cẩn thận đem tờ giấy kia ra.
Chậm rãi mở tờ giấy, nét chữ quen thuộc xuất hiện, trên giấy chỉ vẻn vẹn có một dòng chữ: Giờ Hợi hôm nay công thành, đệ mau trở về.
Thần sắc đại động, môi Ất Nhất khẽ nhếch, sau đó nắm chặt lấy tờ giấy đó, dùng nội lực từ từ làm nát tan tờ giấy.
Thời điểm lúc này xem ra đã không có cơ hội để cho hắn do dự.
Không quản Nguyệt Vân Sinh giờ này như thế nào, không quản thân phận bọn họ có bị bại lộ hay không, hắn nhất định phải thừa dịp Đại hoàng huynh mang binh đến đây công thành Bắc Nhung, phải mau chóng đem người cứu ra khỏi Cung Thân Vương phủ!
Xác định xong, hắn trầm tư chốc lát, nhanh chóng quay người hướng phòng của Nguyệt Vân Sinh đi.
Nhưng trong nhát mắt khi hắn xoay người đi, trên lầu cách đó không xa, Bắc Mộc Thần thấp giọng nói với ám vệ "Lập tức chặn đường gã sai vặt kia, nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ."
Ám vệ gật đầu "Thuộc hạ tuân lệnh, thỉnh Vương gia an tâm. "
"Tạ Đình, ngươi lập tức tiến cung." Bắc Mộc Thần trầm ngâm chốc lát, từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài đưa cho Tạ Đình "Nói cho bệ hạ biết, e rằng mấy ngày này Bách Việt có động thái lớn, cần phải cho Tần tướng quân chuẩn bị sẵn sàng. Còn việc khác..." Khoé môi hắn câu lên "Bệ hạ cứ yên tâm, chỉ cần giao cho ta xử lý, thỉnh ngài không cần phải nhúng tay."
Tạ Đình tiếp nhận lệnh bài, hiểu rõ hướng hắn rập đầu "Rõ thưa Vương gia."
"Ngươi mau đi đi." Bắc Mộc Thần phất tay "Nhanh trở về, không được để ai chú ý, biết chưa?"
"Thuộc hạ lĩnh lệnh."
Sau khi Bắc Mộc Thần an bài tất cả xong, lúc này hắn mới quay người nhìn về phía Hạo Nguyệt Hiên.
Thực sự là ngoài sở liệu, hai nhân vật chạm thôi đã bỏng tay, ma xui quỷ khiến thế nào lại cùng hội tụ tại Cung Thân Vương phủ.
Nghĩ lại trước đó, Hoàng đế bị bắt làm con tin, hai thích khách cùng nhảy xuống vực thẳm, cùng có quan hệ với bọn họ.
Bắc Mộc Thần than một tiếng.
Cửu hoàng tử Bách Việt Tiếu Kỳ, còn có Trai Nguyệt Lâu lâu chủ...
Nguyệt Vân Sinh.
Lúc này thật là...
Càng ngày càng thú vị.
Hoàng cung Bắc Nhung, Giao Chính Điện.
"Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ!" Bắc Mộc Lân vốn cầm trên tay thanh kiếm Xích Tiêu tìm thấy hôm qua, chốc chốc lại giơ lên thưởng thức, nghe vậy thì ngước mắt lên, nhìn Tạ Đình quỳ dưới cầu thang bằng đá bạch ngọc, nửa ngày trôi qua bỗng nhiên cười to. "Thật tốt, ông trời quả là phù hộ Bắc Nhung! Ngươi đi, truyền ý chỉ của trẫm, lập tức đến Cung Thân Vương phủ bắt Cửu hoàng từ Bách Việt!"
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể!" Tạ Đình không để ý gì khác, nhớ đến lời dặn dò của Bắc Mộc Thần lập tức lên tiếng ngăn cản "Vương gia thỉnh bệ hạ bình tĩnh đừng nóng giận, chớ đánh rắn động cỏ, tất cả cứ giao cho ngài ấy xử lý."
"Ồ?" Bắc Mộc Lân híp hai mắt lại, đưa tay chậm rãi vuốt ve thân thanh kiếm, tự tiếu phi tiếu nói "Trẫm nhớ ra rồi, Tiếu Kỳ hình như là được hoàng đệ giao cho bảo vệ Ngưng Hàn công tử gì đó? Trẫm trước đó có nghe nói, Ngưng Hàn là được hoàng đệ cứu từ bên ngoài trờ về?"
Sau khi nghe xong, Tạ Đình vốn chưa chuẩn bị gì, đang muốn mở miệng lại nghe thấy Bắc Mộc Lân nói tiếp, giống như không hề chờ đợi hắn trả lời.
"Trẫm nghe Tần tướng quân trở về nói, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng dung mạo của Ngưng Hàn không khác gì Trích Tiên, cũng khó trách...."
Lần này hỏng.
Tạ Đình vốn biết Bắc Mộc Lân yêu thích cái gì, tâm trạng càng căng thẳng. Tuy rằng Vương gia không nói gì, nhưng cũng nhìn ra được sự coi trọng của Vương gia với vị Nguyệt lâu chủ kia, dường như là mang một ý nghĩ khác. Nếu Bắc Mộc Lân làm những việc kia, chẳng lẽ Vương gia phải...
Quả nhiên, Tạ Đình nghe thấy Hoàng đế khẽ cười một tiếng, cũng không quan tâm hắn đang quỳ, quay sang nói với Hồng Mãn đứng một bên "Hôm kia, Mộng Kỳ có lên nói chuyện với Hoàng hậu cái gì đó, nói rằng vị Ngưng Hàn công tử thần bí này được hoàng đệ của trẫm che chở vô cùng cẩn thận, nàng khó mà nhìn thấy mặt một lần. Đệ đệ trẫm ấy hả, trước giờ lãnh tình, không ngờ lại có mặt này. Thật gợi lên lòng hiếu kỳ với trẫm."
Hỗng Mãn hầu hạ hoàng đế nhiều năm, nghe một câu này liền đoán ra ý nghĩ của hoàng đế bây giờ, lập tức rất biết nghe lời mà nói "Bệ hạ cũng rất lâu rồi chưa xuất cung vi hành, Cung Thân Vương mấy năm nay vất vả lập được nhiều công lớn, mấy ngày gần đây lại vì chiến sự Bách Việt mà lại bôn ba nhiều nơi. Hơn nữa cũng sắp đến sinh thần của Cung Thân Vương, không bằng hôm nay bệ hạ đến Cung Thân Vương phủ thăm Cung Thân Vương và trắc phi nương nương, cũng biểu lộ hoàng ân lớn như biển."
Bắc Mộc Lân vờ như do dự chốc lát cuối cùng gật đầu "Lời nói của Hồng Mãn nghe thật là có lý, Tạ Đình à, trẫm hôm nay phải ôn lại chuyện cũ với hoàng đệ mới được." Nói xong, gã liền dặn dò Hồng Mãn mang một chút tinh vật quý đi Cung Thân Vương phủ.
Chờ an bài xong, gã mới bảo Hồng Mãn chuẩn bị xong xuôi.
"Người đâu, đi đến Cung Thân Vương phủ."
Tạ Đình vốn định lui ra đi trước lại bị Hồng Mãn ngăn lại, nói là hắn cũng phải theo giá cùng bệ hạ trở về Cung Thân Vương phủ. Tạ Đình than nhẹ một tiếng, hoàng mệnh như núi, hắn đành phải nghe lệnh.
Hoàng đế đến Cung Thân Vương phủ, mọi người từ lâu đã đứng ở trước cửa dồn dập quỳ xuống, cùng lên tiếng vấn an, chỉ có hơn mười người quỳ nhưng ngược lại trông đồ sộ không thôi. Hoàng đế được Hồng Mãn đỡ lấy, đi tới trước mắt Bắc Mộc Thần và Lý trắc phi, tỏ ra giả tạo đưa tay dìu lấy "Hoàng đệ và Lý trắc phi miễn lễ, mau đứng dậy đi, mấy ngày nay thái hậu thường xuyên nhắc đến các ngươi, nói là lâu không gặp, các ngươi nên tiến cung nhiều hơn mới phải."
"Bệ hạ nói phải, là sai sót của thần đệ, lần sau nhất định sẽ chú ý." Bắc Mộc Thần và Lý Mộng Kỳ sau khi đứng dậy thì đi đằng sau hoàng đế, thấp giọng đáp.
"Hôm nay trẫm nghe hoàng đệ có giấu hoa đào, liền ngóng ngóng đến. Trẫm không mời mà tới, mong rằng sẽ không gây phiền phức gì cho các ngươi." Hoàng đế khẽ mỉm cười, sau đó liếc mắt nhìn Hồng Mãn ở bên cạnh, "Mấy ngày trước được tiên cống một chút trái cây tươi, trẫm có bảo Hồng Mãn đem một chút đến đây, để cho các ngươi cùng nếm thử."
"Tạ ơn bệ hạ ban thưởng, thần đệ thụ sủng nhược kinh." Hai người sau khi nghe xong lại muốn quỳ, bất quá vừa mới cong gối xuống đã bị hoàng đế ngăn cản.
"Hôm nay trẫm lấy thân phận là huynh đệ đến gặp nhau, ngươi không cần phải dùng những nghi lễ như vậy."
"Vâng, bệ hạ."
Chờ bệ hạ vào trong ngồi, Bắc Mộc Thần và Lý Mộng Kỳ mới ngồi xuống phía một bên tay của gã.
Ánh mắt hoàng đế xẹt qua mọi người, bỗng bờ môi cong lên nở một nụ cười "Hoàng đệ, trẫm có nghe hoàng hậu nói, vị Ngưng Hàn công tử gì đó mới đến phủ ngươi được ngươi bảo vệ vô cùng cẩn thận, ngay đến cả trắc phi nương nương của chúng ta cũng phải ghen tị."
Bắc Mộc Thần đã biết tin này, nghe vậy chỉ cười nhạt "Bệ hạ thật biết nói đùa, hoàng đệ đâu dám để Mộng Kỳ phải chịu thiệt như vậy?"
Lý Mộng Kỳ cùng Bắc Mộc Thần đã thông qua nhau, lúc này cũng hiểu ý đối phương mà đáp "Bệ hạ, không thể nào. Bất quá, mấy ngày trước là do Mộng Kỳ trêu ghẹo Hoàng hậu nương nương, là lời nói của nữ nhân mà, đâu thể coi là thật. Trước đó, thân thể của Ngưng Hàn công tử không được tốt, Mộng Kỳ chỉ là nữ nhi, lại lo sẽ quấy rầy y tĩnh dưỡng mới theo Vương gia đến thăm y."
"Nhìn xem, trẫm chỉ nói có một câu mà ngươi đã quá che chở cho hắn." Mắt phượng híp lại, ánh mắt đảo qua mọi người "Cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa thấy Ngưng Hàn công tử. Trẫm nghe nói, danh tự của y cũng là do hoàng đệ đặt?"
"Thỉnh bệ hạ thứ tội." Bắc Mộc Thần lập tức đứng dậy quỳ trước mặt hoàng đế, "Thân thể Ngưng Hàn không được tốt, mới đến phủ, thần đệ đã chủ trương đưa y đến Hạo Nguyệt Hiên tĩnh dưỡng."
Lý Mộng Kỳ nghe vậy cũng lập tức đứng dậy quỳ với hắn.
Nghe vậy, nháy mắt hoàng đế đã loé lên một vệt ám quang, sau đó môi mỏng giương lên "Nhìn các ngươi xem, sao động một cái là quỳ? Trẫm chỉ nói hôm nay bất quá cũng là đến xem việc nhà thôi."
Lời của hoàng đế nhẹ như gió, đáy lòng Bắc Mộc Thần lại bất an.
"Nếu thân thể Ngưng Hàn công tử bất tiện, trẫm đến Hạo Nguyệt Hiên xem một lát."
"Bệ hạ?"
"Vừa lúc, trẫm có nói với Hồng Mãn đem chút nhung hươu đến, mang đến ban cho Ngưng Hàn công tử."
Hoàng đế vung tay, Hồng Mãn lập tức đem dược liệu ra để chọn.
"Làm phiền hoàng đệ dẫn đường."
"Bệ hạ quá lời, hoàng đệ trước xin thay Ngưng Hàn công tử tạ ơn đã ưu ái."
Bắc Mộc Thần thấy vậy cũng biết mình không có cách nào ngăn cản hoàng đế, không thể làm khác gì hơn là để Tạ Đình đi trước thông báo một tiếng, để Nguyệt Vân Sinh sẵn sàng.
Hoàng đế thấy vậy, chỉ cười không nói, ý cười trong đáy mắt càng ngày càng dày.
Nguyệt Vân Sinh nghe tin, lúc hoàng đế còn đang đến Hạo Nguyệt Hiên đã cho bọn hạ nhân đợi trước ở cửa, y liền quỳ xuống thỉnh an.
Nhưng còn không đợi y quỳ xuống, hoàng đế đã bước nhanh vài bước tự tay đỡ lấy y vững vàng đứng dậy "Thương thế của Ngưng Hàn công tử vẫn chưa tốt, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."
Đáy lòng Nguyệt Vân Sinh thất kinh nhưng vẫn trấn định mà nói "Tạ ơn bệ hạ."
Thời điểm Nguyệt Vân Sinh ngẩng đầu lên, đây mắt hoàng đế tràn ra bao kinh diễm.
Chẳng trách Tần tướng quân lúc đó cũng phải nói là kinh động như gặp thiên nhân!
Đã từng thấy vô số mỹ nhân, nhưng lúc này cũng phải thất thần chốc lát.
Mái tóc dài đen óng nhu nhuận được trâm ngọc cài lên, ngũ quan vừa tuyệt mỹ lại tuấn tú mơ hồ dưới ánh mặt trời thật dễ đầu độc lòng người.
"Bệ hạ?" Thấy hoàng đế kinh ngạc, Nguyệt Vân Sinh thầm nghĩ không tốt, thế nhưng trên mặt vẫn hô lên một câu.
Ất Nhất đứng một bên, nhìn hoàng đế nắm chặt tay Nguyệt Vân Sinh, lửa giận trong lòng thiêu đốt, hận không thể lập tức tiến đến giật tay gã ra. Nhưng ngay tình cảnh này, Cung Thân Vương cũng không dám lên tiếng, nghĩ đến sự an toàn của hai người, hắn cũng chỉ có thể nhẫn lại.
Hoàng đế hồi lâu sau mới chậm rãi lấy lại tinh thần, nhưng cũng không buông tay, ngược lại rất tự nhiên mà nhìn hắn.
Trước đôi mắt này, con ngươi hờ hững băng lãnh của hoàng đế xẹt qua một tia sáng di động, môi mỏng như có như không mà cong lên.
Cho dù dung nhan có thay đổi nhưng gã sao có thể quên?