Hình bộ Bắc Nhung nằm trong thiên lao ẩm ướt lạnh lẽo đên dị thường, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng gào thất thanh, đau đớn, đứng ở ngoài nhìn vào cũng không khỏi giật mình. Nguyệt Vân Sinh nhắm hai mắt, lẳng lặng ngồi im một góc trong phòng giam. Bị giam trong nơi này sẽ không thể thấy được ánh mặt trời, đến cả một tia nắng nhẹ cũng không có, hiện ra bao quỷ dị, u ám. Phòng giam giam Nguyệt Vân Sinh được đặt sâu bên trong thiên lao, bốn phía bức tường đều có đá rêu xanh bám đầy vững như tường đồng vách sắt, trong đó có một bức trên vách tường có một lỗ thông nhỏ được đóng lại bằng song sắt, trên cửa có một khoảng không lớn ấy để đưa thức ăn, nhưng dù cho như thế thì bên ngoài cũng đã có một quản ngục chuyên môn trông giữ.
Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ cười, Bắc Mộc Lân quả nhiên để mắt đến y. Mặc dù đem đến đây nhốt ở một nơi giam giữ nghiêm ngặt nhưng vẫn không sao an tâm. Bản thân y than nhẹ một tiếng, làm người hai đời tựa hồ đều không thể thoát khỏi ngục tù đầy tai ương.
Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng bước chân, thanh âm sau đó càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dường như đang dừng trước cửa.
Ngưng thần lắng nghe, đáy mắt Nguyệt Vân Sinh hiện lên một vệt sáng, thầm thở dài một tiếng.
Quả nhiên, như y sở liệu.
"Mở cửa ra."
Âm thanh của người đến đây ôn nhuận, u lãnh cả trong thiên lao, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian bên trong.
"Cung Thân Vương...." Quản ngục lấy làm cả kinh, chần chừ nhìn hắn "Nhưng bệ hạ đã phân phó rằng, không có thủ dụ của người thì bất luận kẻ nào cũng không thể vào đây."
Con mắt phượng nhỏ nheo lại, một đạo nhãn sắc sắc nhọn như lưỡi dao đâm về phía quản ngục.
Quản ngục không khỏi cả kinh, lập tức hoảng sợ quỳ xuống "Cung Thân Vương thỉnh thứ tội, hoàng mệnh không thể trái, ty chức cũng không thể làm gì."
Khí tức ôn hoà vốn có của Cung Thân Vương nhanh chóng trở nên lạnh băng.
"Thứ này đã đủ?"
Kim bài miễn tử màu vàng được kẹp trên đầu ngón tay, ngữ điệu Bắc Mộc Thần không có kiên nhẫn "Còn không mở cửa?"
Quản ngục bị làm khó dễ mà nhìn hắn "Chuyện này..."
Bắc Mộc Thần vung ống tay áo lên thu hồi kim bài, lớn tiếng trách mắng "Mở cửa!"
Thấy quản ngục mặc dù đã dao động những vẫn thời ơ không động đậy, tia ôn hoà cuối cùng trên mặt Bắc Mộc Thần biến mất không thấy tăm hơi. Hắn cao mày lạnh lùng trừng quản ngục, sau đó khẽ cười một tiếng "Mở cửa, nếu như bệ hạ trách tội, bản vương sẽ một mình gánh chịu, không quan hệ đến ngươi."
Ánh mắt phức tạp của quản ngục nhìn Bắc Mộc Thần, cuối cùng vẫn khuất phục trước khuôn mặt hiện lên bao khí tức lạnh lẽo của hắn "Vâng." Nói xong liền móc chìa khoá mở cửa ra.
Bắc Mộc Thần nhanh chân chạy vào phòng giam sau đó nhàn nhạt liếc qua quản ngục đang thấp thỏm lo âu "Đóng cửa, trông chừng bên ngoài, không cho phép bất luận một ai đến đây, chuyện này nghe hay không ngươi tự rõ."
Quản ngục vội vàng gật đầu, sau khi làm xong mọi thứ thì khúm núm, lập tức đứng cách rất xa phòng giam chừa lại không gian cho hai người, không dám theo dõi tình huống bên trong.
"Ngươi đã đến rồi." Nguyệt Vân Sinh hơi ngước mắt lên nhìn hắn cười nói.
Bắc Mộc Thần hơi chậm bước lại sau đó bất đắc dĩ thở dài "Ngươi biết ta sẽ đến mà."
Nguyệt Vân Sinh cười không trả lời.
Đồng tử đen huyền lặng lẽ nhìn y, trong lòng Bắc Mộc Thần có hàng ngàn hàng vạn điều cần nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nguyệt Vân Sinh tĩnh lặng ngồi ở đằng kia, tuy rằng trước đó áp giải vào đây tóc tai đã hỗn loạn rất nhiều nhưng nhìn y vẫn như không nhiễm một hạt bụi trần nào. Dung nhan tuấn mỹ kia vẫn trấn định như cũ, bên ngoài trầm ngưng khiến người ngoài không thể không nhìn lại một lần nữa, mà khuôn mặt y như trước không đổi, vẫn trầm ổn hấp dẫn người khác, đáy lòng cũng thôi lo lắng.
"Tại sao?" Bắc Mộc Thần nhẹ giọng hỏi.
Tại sao lại không cùng trốn đi với Tiếu Kỳ?
Tại sao không còn làm bộ mất trí nhớ?
Tại sao bản thân đang lâm vào hiểm cảnh mà không chút lo sợ?
Tại sao....
Bắc Mộc Thần nhìn y, ánh mắt trầm ngâm không đổi.
Có phải việc hắn ngẫu nhiên cứu người này, tất cả mọi thứ, đều nằm trong tính toán của Nguyệt Vân Sinh hay không?
Nguyệt Vân Sinh chậm rãi đứng dậy đối mặt với ánh mắt sắc bén của Bắc Mộc Thần, nhẹ nhàng thốt ra "Bởi vì ngươi."
"Sao?"
Bắc Mộc Thần sau khi nghe xong thì sững sờ không dám tin nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Thanh âm Nguyệt Vân Sinh nhỏ như tiếng nước chảy róc rách, chảy qua nội tâm vô cùng êm tai, tại nơi lãnh lẽo trong thiên lao đây tựa như mang theo hơi ấm.
"Bởi vì ngươi..." Nguyệt Vân Sinh cười nói "Cho nên ta quyết định ở lại."
Bắc Mộc Thần cảm thấy bản thân như nghe lầm, mê man nhìn Nguyệt Vân Sinh, y nói gì vậy? Người này là vì hắn mới ở lại?
Nguyệt Vân Sinh cũng không gấp, nhìn thấy Bắc Mộc Thần thất thần thì nhẹ nhàng lên tiếng "Trọng Quang huynh..."
"Ngưng Hàn?" Bắc Mộc Thần theo bản năng đáp lời sau đó lại tự giễu mình, hắn nhìn người kia cười mỉa "Không, hẳn phải là Nguyệt lâu chủ mới đúng."
Quả nhiên, hắn vẫn oán hận mình. Nguyệt Vân Sinh trong lòng than nhỏ, cái này kỳ thực cũng là nhân chi thường tình.
"Thứ cho bản vương ngu dốt, xin hỏi Nguyệt lâu chủ, lời ngươi nói rốt cuộc có dụng ý gì?"
Bắc Mộc Thần trước mặt y chưa bao giờ tự xưng là "bản vương", mà lúc này.... Lông này Nguyệt Vân Sinh hơi cúi che đậy đi đôi mắt chứa đầy bất đắc dĩ, đến cùng vẫn là xa lạ. Ban đầu khi biết đến cá tính của Bắc Mộc Thần, tuy là nắm rất ít nhưng y cũng cảm thấy vì bách tính hai nước thì có thể thử một lần, nhưng hắn bây giờ... Chuyện đã đến nước này, bất luận là thế nào thì cũng phải thử một lần.
Hắn nhìn Bắc Mộc Thần, mỉm cười nói "Vương gia, đầu hàng đi."
Sau khi Nguyệt Vân Sinh nói xong thì Bắc Mộc Thần choáng váng.
Sau đó hắn không dám tin ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh lại không tỏ ra sợ hãi, đối mặt với ánh mắt Bắc Mộc Thần không khác gì muốn giết mình, Nguyệt Vân Sinh nói tiếp "Vương gia, trong trận chiến giữa Bách Việt và Bắc Nhung, Bắc Nhung đã bại rất nhiều lần, người quy hàng cũng càng ngày càng nhiều. Một khi lòng người đã loạn cũng đồng nghĩa với việc Bách Việt đánh hạ Ứng Thiên là một điều chắc chắn, khác biệt duy nhất cũng chỉ có thể là thời gian mà thôi. Bách Việt đã có ý định ngồi xuống đám phán, thế nhưng theo như tính cách của Bắc Mộc Lân thì thà làm ngọc vỡ còn hơn giữ ngói lành, chắc chắn sẽ không đầu hàng Bách Việt. Vương gia, ngươi vốn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả sẽ là sinh linh đồ thán, khổ đau, mà những người đó đều là con dân của Bắc Nhung."
Ánh mắt phẫn nộ của Bắc Mộc Thần sau khi nghe Nguyệt Vân Sinh nói xong thì trở nên bình tĩnh hơn, trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh.
"Nếu không phải nhiều lần Bắc Nhung khiêu khích, Bách Việt cũng sẽ không xuất binh xuất chiến. Cục diện lúc này mọi người đều có thể nhìn thấy, ta biết từ lúc bắt đầu Bách Việt đã muốn đàm phán với Bắc Nhung. Bắc Nhung nếu nguyện ý quy hàng Bách Việt, hàng năm tiến cống theo đúng thời gian thì chiến tranh giữa hai nước có thể lập tức đình chiến. Nhưng Bắc Mộc Lân lại khư khư cố chấp cuối cùng vẫn không thể nào cứu vãn nổi cục diện. Vương gia, mặc dù việc đã đến nước này, cho dù là kết cục xấu nhất thì vẫn có biện pháp để tránh mà..." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói "Nếu như không muốn thấy con dân Bắc Nhung máu chảy thành sông, thành Ứng Thiên thành chốn không người thì chỉ có thể binh biến đoạt quyền sau đó cùng Bách Việt đàm phán tìm cách giải quyết." Nguyệt Vân Sinh lặng lẽ nhìn Bắc Mộc Thần tiếp tục nói "Cho nên ta mới quyết định ở lại. Đó là vì ta cho là, người có thể làm những việc này, có thể thay đổi tất cả, có tầm nhìn bao quát thiên hạ cũng chỉ có một mình ngài mà thôi."
Bắc Mộc Thần im lặng chốc lát bỗng nhiên cười lạnh "Không ngờ tới, nghe đồn truyền bên ngoài rằng Nguyệt lâu chủ nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Vương gia, chính ngươi biết điều đó, không phải sao?" Nguyệt Vân Sinh thở dài một tiếng "Nếu như không phải như vậy, ngươi cũng sẽ không đến đây gặp ta."
"Ha..." Bắc Mộc Thần chắp tay mà đứng nhưng lại không nhìn Nguyệt Vân Sinh.
"Vương gia, Nguyệt Vân Sinh mặc dù lời nhẹ, người nhỏ* nhưng có thể đảm bảo rằng nếu vào thời điểm công thành, nếu Vương gia nguyện trợ giúp Bách Việt chút ít sức lực thì sau khi vào thành, Bách Việt sẽ không làm thương tổn con dân Bắc Nhung, sau đó để sứ giả hai nước ngồi xuống đàm phán." (*: tức là người không có chức vụ gì quan trọng)
Bắc Mộc Thần sau khi nghe xong thì không nói gì, chậm rãi bước đi trong phòng giam.
Sau đó Nguyệt Vân Sinh nghe thấy thanh âm cực thấp của hắn "Ngươi dựa vào cái gì đảm bảo để ta tin tưởng ngươi?"
Nhưng không chờ Nguyệt Vân Sinh trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng rối loạn.
Sau đó một người là thân tín của Bắc Mộc Thần vọt vào thiên laol quỳ xuống "Vương gia, việc lớn rồi."
Cửa lao đột nhiên bị mở ra, Bắc Mộc Thần bước nhanh ra ngoài, lông mày ngưng lại nhìn thủ hạ "Xảy ra chuyện gì mà lại kinh hãi như vậy?"
"Khởi bẩm vương gia, trong cung truyền tin gấp, ba gia tộc lớn cùng phản bội, cả ba lúc này đều đã quy hàng Bách Việt. Vương gia, trong cung lúc này cũng loạn cả lên, Bách Việt giờ Hợi đã công thành, bệ hạ đang tìm ngài, ngài mau chóng tiến cung thương nghị đối sách!"
"Cái gì?" Thần sắc Bắc Mộc Thần đại biến.
Ba gia tộc lớn liên thủ làm phản, vậy là mang ý nghĩa... Cấm quân của bọn họ lúc này đều đi mất! Sức mạnh bảo vệ thành Ứng Thiên lúc này ngoại trừ thủ hạ không tới một ngàn người của Bắc Mộc Lân trực thuộc báo doanh thì chính là năm ngàn thủ hạ của Bắc Mộc Thần trong Hắc giáp tinh kỵ.
"Thỉnh vương gia mau chóng tiến cung!" Tên thân tín thấy Bắc Mộc Thần vẫn không có động tác gì thì lập tức lên tiếng nói.
Bắc Mộc Thần lúc này mới lấy lại tinh thần nhấc chân bước ra ngoài.
"Vương gia." Nguyệt Vân Sinh thấy Bắc Mộc Thần đã đi được một thì mở miệng gọi hắn lại.
Bước chân của Bắc Mộc Thần đột nhiên dừng lại, nhưng hắn không quay đầu, chỉ là đứng chờ xem câu sau đó của người kia.
"Bắc Nhung đã sắp không giữ lại được rồi, ngươi còn muốn u mê không tỉnh?"
Trong lòng chấn động mạnh nhưng trên mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt, Bắc Mộc Thần cười lạnh nói "Nguyệt Vân Sinh, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nguyệt Vân Sinh cũng không lảng tránh, hờ hững cười đáp "Ta biết."
"Ha... Ngươi không sợ?" Bắc Mộc Thần trào phúng nói "Cho dù Bắc Nhung có bại đi nữa thì Tiếu Kỳ cũng chưa chắc đã kịp đến cứu ngươi."
"Vậy thì sao?" Nguyệt Vân Sinh hỏi ngược lại.
"Hừ."
Nguyệt Vân Sinh cười nhàn nhạt, trong tù không lớn vang lên tiếng nhộn nhạo, dường như có luồng gió nhẹ buổi sớm thổi qua đầu của Bắc Mộc Thần "Vương gia, Nguyệt Vân Sinh nếu đã dám lưu lại thì chắc chắn cũng đã dự tính đến kết quả xấu nhất của mình."
"Ngươi..." Bắc Mộc Thần nghe thấy câu trả lời của y thì trong lòng ngũ vị tạp trần.
Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Nguyệt Vân Sinh cắn răng nói "Nguyệt Vân Sinh, ngươi đang dùng tính mạng của mình đánh cược..."
Góc tường có luồng sáng của ánh đèn dầu chiếu xuống, cái bóng Nguyệt Vân Sinh trong tù lờ mờ lung lay, tay áo trắng hơn tuyết tựa như vẻ lạnh lùng của vầng sáng bao phủ y, mặt tựa như ngọc, như đoá Bạch Liên cô đơn giữa bùn nhưng lại lặng yên toả ra bao kinh diễm.
Nguyệt Vân Sinh nhìn thật sâu vào con mắt Bắc Mộc Thần "Đúng vậy, ta đang đánh cược." Nụ cười của y kiên định, như nhìn thấu tất cả mọi thứ, cặp con ngươi thâm sắc như ngôi sao sáng ngời giữa đêm, lăng liệt thấu triệt.
Bắc Mộc Thần kinh sợ giật mình.
Ý cười thanh đạm chậm rãi tràn đầy gương mặt tuấn mỹ của Nguyệt Vân Sinh, y nhìn Bắc Mộc Thần nở nụ cười nhu hoà, kinh diễm mà cũng thật tuyệt mỹ, tuấn tú.
"Vương gia, ta đang đánh cuộc, đánh cuộc ngươi sẽ không đành lòng." Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn nhấn mạnh từng chữ "Ta tin tưởng rằng ngươi sẽ không để ta phải thua."
Bắc Mộc Thần há miệng nhìn y, một chữ không nói ra được.
Sau đó hắn đột nhiên xoay người không nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Nhưng không đợi cho hắn ra khỏi thiên lao thì Tạ Đình đã nhanh chân chạy đến trước mặt hắn.
Bắc Mộc Thần cau mày "Lại làm sao?"
"Bách Việt vừa rồi phái người đến yêu cầu bệ hạ đầu hàng nhưng bệ hạ dưới cơn nóng giận đã xuống tay giết chết sứ giả Bách Việt, buông lời từ chối đầu hàng. Lúc này bệ hạ thực sự rất tức giận, người trên cung điện đều muốn được chiêu hàng, toàn bộ đều bị đẩy ra ngoài giết hết không giữ lại một ai. Mọi người trên dưới, lòng người đều bàng hoàng."
"Cái gì?" Bắc Mộc Thần sững sờ.
Tạ Đình tiếp tục nói "Bệ hạ dưới cơn thịnh nộ nói rằng nếu như thành Ứng Thiên bị phá thì sẽ giết sạch phi tử trong hậu dung, sau đó..." Tạ Đình do dự một chút dường như đang tìm một từ ngữ nào đó để nói.
"Nói!" Đôi mắt Bắc Mộc Thần híp lại lạnh lùng nhìn Tạ Đình.
"Bệ hạ... Bệ hạ nói, nếu phá thành thì sẽ đồ thành. Nói để Bách Việt đánh hạ Ứng Thiên thì cũng chỉ là chiến được một toà thành trống không."
Cung Thân Vương nghe vậy không khỏi kinh hãi.
"Thỉnh Vương gia mau chóng tiến cung." Tạ Đình cúi đầu đến cùng "Bệ hạ giờ khắc này trong lòng nóng như lửa đốt, bốn phía phái người tìm kiếm vương gia."
"Ta biết rồi." Sắc mặt Bắc Mộc Thần trầm ngưng, vung ống tay áo lên nhanh chóng bước ra ngoài.
"Vương gia, ta tin ngươi."
Thanh âm Nguyệt Vân Sinh vọng ra từ phòng giam sâu nhất của thiên lao.
Ta Đình cung kính đi phía sau lại thấy bước chân Bắc Mộc Thần đột nhiên rối loạn chốc lát nhưng cũng không có dừng lại mà bước nhanh ra ngoài.
Mấy người họ mới ra khỏi thiên lao đã thấy phía chân trời kia là một mảnh khói đen, sau đó càng toả ra hồng một mảng. Phong hoả nổi lên bốn phía, ánh lửa hiện ra trong thành Ứng Thiên dưới màn đêm sáng rực, mà sự yên tĩnh của màn đêm cũng không còn, bốn phương vang lên tiếng khóc, tiếng thét chói tai tàn nhẫn xé tan mọi thứ, tất cả hiện ra vô cùng khốc liệt.
Bắc Mộc Thần bỗng vô lực nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng.
Tạ Đình nhìn khuôn mặt nặng nề của hắn thì lo lắng "Vương gia?"
Bắc Mộc Thần đứng ở nơi đó trầm mặc hồi lâu, giống như muốn cùng màn đêm dày đặc hoà lại một thể.
"Cung Thân Vương!"
Hoàng đế phái người tìm Bắc Mộc Thần nhìn thấy hắn đơn độc đứng trong màn đêm thì lập tức vui mừng kêu thành tiếng sau đó chạy đến quỳ xuống trước mặt hắn.
"Vương gia bệ hạ gấp chiếu, mời ngài mau chóng tiến cung nghị sự!"
Bắc Mộc Thần bỗng dưng mở mắt ra, nhìn người đang quỳ trước mặt mình, chậm rãi nở nụ cười.
Rõ rành trên khuôn mặt là nụ cười nhã nhặn nhưng Tạ Đình đứng một bên lại không nhịn được run rẩy, sợ hãi trong lòng mà hoán câu "Vương gia?"
Bắc Mộc Thần thu hồi nụ cười lại, thản nhiên liếc nhìn bọn họ sau đó giao phó "Đi thôi. Tiến cung!"