[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 72



Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Hai người Tiếu Lâm và Tiếu Kỳ đều một thân huyền hắc giáp, sau khi mọi người đứng lên, một người bước trước một người bước sau, lần thứ hai hướng hoàng đế phía trên quỳ xuống hành lễ.

Tiếu Lâm mở miệng trước "Nhi thần cùng Cửu hoàng đệ lần này xuất binh chinh phạt Bắc Nhung may mắn thay không làm nhục long mệnh, hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ đã giao phó cho nhi thần. Mười xe cống phẩm của Bắc Nhung đã được đem về, xin kính dâng lên bệ hạ, tuyên uy Bách Việt quốc ta."

"Được được được!" Hoàng đế nhìn hai hoàng tử phía trên điện vô cùng thoả mãn, mặc dù lần đi Bắc Nhung này đường xa khó nhọc nhưng cũng không giấu đi được tư thế oai hùng, nét khôi ngô trên gương mặt, khuôn mặt lúc này đã trải qua phong sương mà trầm ổn, ông càng nhìn lòng lại càng vui vẻ, ý cười trên mặt càng đậm, liên tục đáp ba chữ "Được!". Sau đó, ánh mắt mọi người kinh ngạc khi thấy hoàng đế tự mình xuống nâng Tiếu Lâm và Tiếu Kỳ dậy "Hai hoàng nhi của ta cực khổ rồi, mau mau bình thân."

Trong triều, các đại thần đều ngầm trao đổi ánh mắt hiểu ý nhau.

Tiếu Mặc lúc này đứng trước mọi người, giờ này hơi hơi cúi đầu, tuy tư thế có phần ung dung tuỳ ý nhưng lại khiến mọi người không rõ thần sắc, chỉ là nhếch môi mỏng, tựa là có thể thấy được tâm tình hắn lúc này có bao nhiêu phức tạp. (R9: Bị nhớ anh Mặc nè! Lâu lắm mới thấy lên sân (((o(*゚▽゚*)o))))

"Tạ ơn phụ hoàng." Tiếu Kỳ và Tiếu Lâm thấy động tác này của hoàng đế, nhất thời thụ sủng nhược kinh.

"Sau chiến thắng của Lãnh Tướng quân, hai hoàng nhi xuất binh chinh phạt Bắc Nhung lần này không chỉ chiến thắng trở về mà còn khiến Bắc Nhung quy thuận Bách Việt, định ra hiệp ước 《Ứng Thiên Minh hội》không xâm phạm lãnh địa của nhau, hàng năm tiến cống, hàng năm nghị chầu. Nhiều năm chinh chiến Bách Việt sớm đã không chịu nổi gánh nặng không thể tả được. Lần này đại thắng thật là một bước chuyển biến mới, Bách Việt được như vậy, trẫm được an ủi phần nào!"

"Phụ hoàng quá khen, nhi thần không dám nhận." Tiếu Kỳ Tiếu Lâm cùng lên tiếng sau đó hành lễ.

Nhưng sau đó hoàng đế lại đưa tay ngăn lại, "Các ngươi không cần đa lễ." Nói xong, ông nhìn quanh điện một vòng, không khỏi nhíu mày, "Trẫm nghe nói trong trận chiến Ứng Thiên lần này, Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh có công lớn nhất, sao không thấy y ở đây?"

"Bẩm phụ hoàng, Nguyệt lâu chủ nửa đường thì rời đi ngay, dường như trong lâu có chuyện gì gấp gáp, là nhi thần chủ trương cho y đi, vậy nên hôm nay không thể gặp mặt, thỉnh phụ hoàng trách tội."

Tiếu Kỳ nói xong liền quỳ xuống thỉnh tội.

Mày kiếm hoàng đế khẽ nhíu, nhưng chỉ suy tư có chốc lát liền cười nói "Thật là không đúng dịp, Cửu hoàng tử đâu có tội gì."

"Tạ ơn phụ hoàng." Thấy hoàng đế không tỉ mỉ truy cứu, Tiếu Kỳ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Hai vị hoàng nhi cùng Nguyệt Vân Sinh lần này vì đại nghiệp thiên thu Bách Việt lập được công lớn, trẫm đương nhiên phải trọng thưởng." Hoàng đế đưa tay vỗ vỗ hai người, một lần nữa trở lại long ỷ, từ từ ngồi xuống. Đối với việc ban thưởng, hoàng đế từ lâu đã cân nhắc, dù sao thì việc này cũng không quan hệ gây câu nệ khách sáo.

Việc ban thưởng giao cho Cáp Xích, hoàng đế cười nhìn văn võ bá quan "Bách Việt gần đây luân phiên đại thắng, lẽ ra khắp chốn nên vui mừng. Trẫm đã lệnh cho hoàng hậu đêm nay bố trí tiệc khánh công tại Nhân Thái điện, đặc biệt cho phép các khanh đêm nay mang theo nữ quyến đến, khao thưởng tam quân, hạ thắng trở về."

Chúng thần dồn dập tạ ân.

Nói nhiều lời liên tiếp, hoàng đế tựa như có chút mệt mỏi, một mặt khó nén nổi uể oải, thấy đã an bài thoả đáng liền bãi triều.

Sau khi tan triều, chúng thần đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy bất an. Mắt thấy thân thể hoàng đế ngày càng kém, nhưng ông vẫn lặng thinh không đề cập đến vị trí Thái tử, lúc trước cũng có đại thần tính thăm dò nên đã tấu lên lại bị hoàng đế không quan tâm chẳng thèm để tâm lại làm mọi người bàn tán sôi nổi, không biết trong lòng hoàng đế rốt cuộc có dụng ý gì.

Hoàng đế Bách Việt Tiếu Khải Chính có đến chín vị hoàng tử, hai người xuất sắc nhất chính là Tiếu Mặc và Tiếu Lâm, cả hai đều giỏi về văn hoá, giáo dục và võ công, mà Tiếu Mặc lại chiếm được sự ưu ái của Đỗ phủ và có Lãnh đại tướng quân chống đỡ đằng sau, lại có cách cư xử lễ độ, đúng mực, làm người khiêm tốn bởi vậy lọt vào mắt xanh hoàng đế, gần đây đem rất nhiều công việc chính sự giao cho hắn xử lý, trong chín người con thì hắn mang danh tiếng vô lượng nhất. Các đại thần thậm chí còn cho rằng chẳng bao lâu nữa hoàng đế sẽ hạ chỉ ban ngôi vị Thái tử cho Tiếu Mặc. Cũng không ngờ, hoàng đế lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có động thái. Mà Tiếu Lâm, các đại thần ban đầu đều cho rằng Tiếu Lâm chinh chiến Bắc Nhung lần này chắc chắn bại rồi, không ngờ cuối cùng lại tuyệt tử phùng sinh*. Ngày hôm nay xem thái độ của hoàng đế thật càng ám muội. Vậy nên xem ra, ngôi vị Thái tử này không biết sẽ rơi vào tay ai, nói ra thì thật không chắc chắn. Nhóm công thần đứng đầu giờ khắc này vô cùng do dự.

(*: Có đường sống trong cõi chết)

Sau khi hạ triều, Tiếu Lâm đã sớm bị các chúng thần vây quanh bốn phía, dồn dập chúc mừng hắn đại thắng trở về. Tiếu Kỳ ngược lại mừng rỡ thoải mái sớm lui mình vào một góc ở Phụng Thiên điện, nhìn Tiếu Lâm đang uể oải bất kham không thể không lên tinh thần ứng phó với chúng thần mà thích thú nhìn đến hả hê.

Trong lúc Tiếu Lâm hi vọng Tiếu Kỳ có thể giúp hắn ứng phó với mọi người thì lại phát hiện người kia đã không biết trốn đi nơi nào, bất đắc dĩ cực điểm, chỉ có thể kiên trì đối chọi với họ.

Thật vất vả trở về ăn mừng thần công, Tiếu Lâm lúc này môi tiêu lưỡi khô lại thấy Tiếu Kỳ ung dung không biết từ ngõ ngách nào chui ra đi về phía mình thì tức giận lườm hắn một cái.

Tiếu Kỳ cười khanh khách bưng lên cho Đại huynh mình một bát ngó sen.

Lòng kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ, Tiếu Lâm nhận lấy uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thấy thả lỏng người lắc lắc bát trong tay "Cửu đệ, ngươi lấy ở đâu vậy?"

"Vừa rồi Đại hoàng huynh bị các quan vây lại, thần đệ đã bảo Thẩm Đại Hải đi Ngự Thiện phòng lấy về." Tiếu Kỳ cười híp mắt nói "Thần đệ không quen dùng mấy ngôn từ đó, vừa rồi thật khổ cực cho Đại hoàng huynh."

"Không quen dùng ngôn từ...." Tiếu Lâm am hiểu tính tình Tiếu Kỳ, giờ cũng lười tranh luận với Tiếu Kỳ "Thôi, nhìn thấy bát canh này, coi như Cửu đệ cũng có chút lương tâm."

"Thần đệ biết, Đại hoàng huynh trước giờ đều không câu nệ tiểu tiết, khoan dung độ lượng."

"Cửu đệ, ngươi thanh tỉnh lại a, bớt nói đi." Tiếu Lâm liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ, Cửu hoàng đệ đệ vô sự lấy lòng, nhất định là có việc muốn nhờ "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cái đó... Phải nói thế nào đây." Tiếu Kỳ có chút ngượng ngùng ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra.

"..." Tiếu Lâm lúc này mới thực bị đè ép, nhìn hoàng đệ hắn không hề di chuyển mắt, sửng sốt hồi lâu mới đỡ trán "Cửu đệ, cái biểu cảm này hình như không thích hợp với ngươi cho lắm."

"Thật à?" Tiếu Kỳ thất vọng bĩu môi "Thẩm Đại Hải lúc nói ra rõ ràng cũng đâu có tệ, thế mà dám gạt ta, ta trở về sẽ trừng trị lão, đương nhiên vừa rồi hai ta còn cố ý luyện tập một lúc lâu."

"..." Tiếu Lâm che mặt.

"Đại hoàng huynh."

"Cửu đệ, ngươi có chuyện gì cứ nói rõ ràng đi." Vốn đã mệt đến uể oải, Tiếu Lâm tới tới lui lui lại bị dằn vặt mấy lần, lúc này trực tiếp nói "Chỉ cần không quá khó thì vi huynh nhất định sẽ đáp ứng ngươi."

Tiếu Kỳ lập tức vứt đi biểu cảm ngượng ngùng kia, mong đợi nhìn Tiếu Lâm "Đại hoàng huynh, vì xuất chinh Bắc Nhung, ta khẩn cầu phụ hoàng kéo dài thời hạn kỳ hôn, nên đã đẩy nó lên đến một năm sau, không ngờ rằng..."

Không ngờ rằng bọn họ thu phục Bắc Nhung nhanh như thế! Quả thực thất sách!

"Cho nên ngươi muốn đem kỳ hôn thay đổi tâu lên phụ hoàng?" Tiếu Lâm cúi đầu trầm tư chốc lát, "Cái này cũng không khó lắm, nhưng mà không phải trước đó ngươi không muốn thành hôn với Vệ quốc công chúa? Sao hiện tại lại thay đổi chủ ý."

Tiếu Kỳ dày mặt, cảm khái nói "Lần này xuất chinh, ta từ lâu đã thấy được sinh tử trước mặt, nếu đã không có cách nào thay đổi kết quả, không bằng ta chết sớm đi sau đó siêu sinh."

"..." Tiếu Lâm không nói, Tiếu Kỳ nói như vậy, nếu để cho Vệ công chúa biết được không biết sẽ xảy ra phiên cảnh như thế nào "Cho nên, Cửu đệ ngươi cảm thấy việc thành hôn lần này...."

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!" Tiếu Kỳ nhanh miệng đáp liền "Tốt nhất là ngày mai đi, đỡ phải lo đêm dài lắm mộng!" (; ̄ェ ̄)

"..." Tiếu Lâm nghẹn lời, lúc này thật không còn gì để nói.

"Việc này thật xin nhờ vả Đại hoàng huynh, thần đệ thật không tiện mở miệng xin phụ hoàng." Tiếu Kỳ thật phiền muộn ngửa đầu lên trời nhìn đám mây màu xanh. Lúc trước tuyên bố chắc như đinh đóng cột, tâm trạng sục sôi, hiện tại thì ảo não trở lại cầu thay đổi hôn kỳ, thật là mất mặt làm sao.

"Được." Tiếu Lâm suy nghĩ một lúc, thấy việc này cũng không khó liền gật đầu đáp ứng.

Tiếu Kỳ nghe xong thì vui mừng ra mặt, cầm lấy tay Tiếu Lâm cảm ơn liên tục, Tiếu Lâm còn cả kinh cho là Tiếu Kỳ mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, hành vi của hắn do mệt mỏi hao tâm quá độ mà khác thường như vậy.

Rời khỏi Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh cũng không vội càng hồi cung mà là cùng Thương Câu và Tử Viêm trở lại trú điểm của Trai Nguyệt Lâu tại Trường An. Nhưng y vừa mới vào bên trong khách điếm, ngay lúc mọi người kinh ngạc thốt lên thì đã thấy một đoàn đồ bạch sắc xông thẳng vào mình.

Theo bản năng né tránh, vật kia thế mà linh hoạt, trở mình trên không trung nhào tới bên người y. Sức của nó rất lớn, Nguyệt Vân Sinh nhất thời không ổn định được thân hình, suýt chút nữa bị nó nhào cho ngã xuống đất.

"Bạch Lang Vương?" Nguyệt Vân Sinh đỡ tay ôm lấy cái "đồ vật" trên thân toàn lông mềm mềm màu trắng kia, cúi đầu định thần lại thì không ngờ đây lại là Bạch Lang Vương mà Tiếu Kỳ và y từng cứu trước đây!

Bạch Lang Vương duỗi móng vuốt ra, vỗ nhẹ lên mặt y một cái rồi tránh thoát khỏi ngực y. Bốn chân chạm đất, sau đó nó bày ra một bộ dạng cao quý lãnh diễm đi tới cái ghế ngồi xuống, cho dù bận đánh giá y nhưng vẫn ung dung.

"..." Nguyệt Vân Sinh nhìn Bạch Lang Vương so với lúc trước mập thêm một vòng, nhìn về phía Tử Viêm và Thương Câu như muốn từ họ lấy một lời giải thích.

"Lâu chủ, lão tử thấy bảo bối này là sủng vật của ngài nên liền cùng tên ẻo lả chủ trương đem về." Thương Câu cười đĩnh đạc "Lang vương so với trước kia rất dễ ở chung, không uổng công lão tử mỗi ngày đều nuôi nó bằng mấy món nó sành ăn, còn thỉnh thoảng cho ăn gà nướng. Ngài xem, Lang vương vẫn không quên chào hỏi ngài kìa."

"..." Nguyệt Vân Sinh yên lặng nhìn Bạch Lang vương.

Tuy rằng bị nuôi nhốt nhiều ngày, nhiều năm dưỡng thành tập tính nhưng Bạch Lang vương vẫn cực kì mẫn cảm, phát giác ánh mắt Nguyệt Vân Sinh, Bạch Lang vương ngạo mạn liếc nhìn y.

Vẻ mặt đó, biểu cảm đó... Nguyệt Vân Sinh chẳng hiểu vì sao mà lại vô hình kích động đến mức muốn đánh nó một phát.

"Nếu thương thế Bạch Lang vương đã khỏi hẳn, vậy thì các ngươi phái người đưa nó đuổi về Bắc Nhung, thả nó đi." Nguyệt Vân Sinh liễm liễm tâm thần, nhìn hai người Thương Câu "Nó đâu có thuộc về nơi này."

"Lâu chủ, ngài..." Tử Viêm mở miệng tựa hồ muốn nói gì đó.

Nguyệt Vân Sinh liếc mắt nhìn Bạch Lang vương thở dài một hơi.

Không hề phủ nhận, y chính xác đã từng nghĩ tới có nên đem con Lang vương này ở lại hay không, nhưng chung quy thì... Cũng có vẻ không thích hợp lắm.

"Không cần nói nữa, cứ như vậy đi, Thương Câu, việc này giao cho ngươi." Nguyệt Vân Sinh giao phó xong quay người tiến lên lầu, đi được một đoạn lại dừng lại nhìn Tử Viêm ở dưới lầu nói "Tử Viêm, ngươi cho người lập tức truyền tin vào trong cung, chuyện tiếp theo, chúng ta cần phải thương nghị lại từ đầu."

"Vâng, lâu chủ, thuộc hạ lập tức đi làm." Tử Viêm chắp tay nói xong thì vội vã rời đi.

"Lâu chủ, ngài thật sự muốn ta đem con sủng vật này đi à?" Thương Câu chưa hết hi vọng, nhìn Nguyệt Vân Sinh sau đó lại nhìn Bạch Lang vương hỏi.

Nguyệt Vân Sinh lúc này mới thu tầm mắt nhìn về phía Thương Câu "Đi làm đi."

Thương Câu thực lòng không muốn nhưng cũng không thể không tuân theo mệnh lệnh của Nguyệt Vân Sinh.

Hoàn chương 72

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.