Có thể Tiếu Kỳ là kẻ vô liêm sỉ, ấy thế mà một câu kia thôi cũng khó có thể mở miệng.
Nguyệt Vân Sinh cũng không gấp gáp, cười khanh khách nhìn hắn, dường như muốn quyết tâm cùng hắn đùa.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, huống hồ thời khắc này đã trông mong từ rất lâu, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà quét hết tất cả được? Tiếu Kỳ quyết định đánh chủ ý, đành đến gần như muốn thương lượng, đưa tay sờ sờ chóp mũi "Văn Cẩn, ngươi xem thời gian cũng không còn sớm nữa. Chuyện gì cũng không nên tự dằn vặt đến tận giờ, chuyện khác chúng ta bàn sau, bây giờ thì nên đi nghỉ sớm một chút. Đến đây đến đây, ta giúp ngươi thay y phục khác."
Lời nói thoát ra thật ngắn gọn, nhưng đối với sự rõ ràng cả tai lẫn mắt của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ vẫn nhịn không được mà chột dạ, lấy một hơi sâu, hắn vẫn là cây ngay không sợ chết đứng bắt đầu động thủ giúp vị hoàng phi nào đó lột bỏ y phục ra.
Nguyệt Vân Sinh dở khóc dở cười trốn tránh bàn tay ác ôn của Tiếu Kỳ, nhìn là thấy đầu tóc cùng hỉ phục của hai người đều quấn lại với nhau thành khối, rất nhanh sau đó cả khối kia bị vứt qua một bên. Tiếu Kỳ nhân cơ hội đem người kia ôm vào lòng.
"A Kỳ, ngươi buông tay trước đi." Mũ phượng nặng nề kia nghiêng ngả trên đầu, Nguyệt Vân Sinh đau đến híp mắt một cái, không thể không đẩy hắn ra.
Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh vô cùng đau đớn lập tức không dám nháo nữa, vội vã nâng y dậy, đưa tay lấy mũ phượng tiu nghỉu trên kia xuống. Tóc Nguyệt Vân Sinh bị mũ quấn lấy, vừa rồi bọn họ náo loạn một trận khiến nó làm đứt mấy sợ tóc. Tiếu Kỳ nhìn mà đau lòng muốn chết, thấy Nguyệt Vân Sinh muốn trở mình vội hỏi "Văn Cẩn, đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi mang xuống." Nói rồi liền cẩn thận bắt đầu đem mũ xuống.
Nguyệt Vân Sinh thấy bộ dạng hắn đau lòng nâng lấy tóc mình, động tác trên tay nhẹ nhàng vô cùng, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm đau người yêu, đáy lòng nhất thời cảm thấy như có giọt lệ ấm áp chảy xuống, trấn an nói "A Kỳ, ta không sao, ngươi yên tâm lấy xuống đi."
Tiếu Kỳ gật đầu, để Nguyệt Vân Sinh quay người lại, mình thì nửa quỳ ở trên giường kiên nhẫn chậm rãi đem mũ phượng gỡ ra. Tóc Nguyệt Vân Sinh vô cùng đẹp, lúc nâng tóc hiện lên ánh sáng kia khiến hắn yêu thích đến không thể buông tay, ngược lại còn có điểm cử chỉ điên rồ. Mái tóc thật dài óng đó được mười ngón tay của hắn xuyên qua, giống như muốn đem người này chặt chẽ giam giữ ở trong tâm. Kỳ thực hắn chưa từng nghĩ rằng đời này hắn lại có thể yêu một người, mà người đó còn là một nam nhân bí ẩn, hơn nữa còn yêu thương đến tận xương tuỷ, ngay cả thuốc, kim châm thông hiệu cũng không chữa được.
"A Kỳ."
Lúc mũ phượng được gỡ ra được một nửa, Tiếu Kỳ chợt nghe thấy Nguyệt Vân Sinh đang trầm ngâm bỗng hô tên hắn một cái, không dừng công việc trên tay, theo bản năng đáp một tiếng "Hả?"
Nguyệt Vân Sinh trầm mặc chốc lát sau đó nói rằng "Thật ra lòng ngươi thấy bất an đúng không?"
Động tác trên tay Tiếu Kỳ đột nhiên đình trệ, mũ phượng vì không cầm chắc mà loảng xoảng một tiếng rơi xuống giường.
Nguyệt Vân Sinh nhìn mũ phượng trên mặt đát, hơi nghiêng đầu sang, quả nhiên thấy Tiếu Kỳ thất thần trong nháy mắt.
Tiếu Kỳ rất nhanh trở lại bình thường, đưa tay muốn đem mũ phượng nhặt lên lại bị tay Nguyệt Vân Sinh đưa ra nắn chặt lấy tay hắn. Tiếu Kỳ ngẩn người, không hiểu lý do nhìn xánh tay thon dài của Nguyệt Vân Sinh, sau đoa ngẩng đầu hỏi y "Văn Cẩn?"
"A Kỳ, cứ để ta."
Nguyệt Vân Sinh cầm tay hắn có chút dùng sức, mắt vẫn mang theo ý cười nói.
Nhìn đáy mắt Nguyệt Vân Sinh ôn nhu như vậy, viền mắt Tiếu Kỳ liền có chút ửng đỏ.
So với việc long phượng giá lâm, nhìn người kia tuấn mỹ như vậy còn kinh tâm động phách hơn.
Đột nhiên đưa tay ra, dùng sức gắt gao ôm đối phương vào trong ngực, Tiếu Kỳ nghẹn ngào nói "Ta biết, ta biết, ta tin tưởng ngươi."
Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng ôm lấy hắn "Có lẽ lúc trước ta từng do dự, nhưng giờ đều đã qua rồi."
Nguyệt Vân Sinh nói vậy Tiếu Kỳ làm sao không biết, tuy Nguyệt Vân Sinh không bao giờ thực sự đi ngăn cản hắn, nhưng nội tâm vẫn vô cùng bất an, sợ rằng một ngày Tiếu Kỳ biết được tương lai rồi sẽ đi thẳng một mạch không về.
Mà, Nguyệt Vân Sinh thật ra đều nhất nhất đặt bất an đó trong mắt.
Thế nhưng, bây giờ.... Nguyệt Vân Sinh đã nói như vậy, có phải là đang mang ý nghĩa là.... Tiếu Kỳ buông tay y ra, giống như muốn tiến vào hai mắt đẫm lệ của Nguyệt Vân Sinh, khẽ nâng thanh âm trầm thấp mà nói "Ta có thể không?"
Nguyệt Vân Sinh thở dài một hơi, cười cười chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiếu Kỳ biết y làm vậy là đã ngầm cho phép, ngửa đầu hôn lên đôi môi hơi lành lạnh của y, sau đó nhẹ nhàng dán vào môi của y "Văn Cẩn, bếu như ngươi không thích thì có thể từ chối ta."
Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay ôm lấy eo của Tiếu Kỳ, rốt cuộc dỡ bỏ mọi tâm phòng bị lo âu.
Tiếu Kỳ hai tay run run nhẹ nhàng nâng mặt y, con người này đẹp như thế, vẻ đẹp hiện giờ thật khiến người ta lạc vào mộng cảnh.
Nhất cố khuynh nhân thành; Tái cố khuynh nhân quốc. Lúc đó đọc đến đoạn này, hắn chỉ cản thấy mấy cuốn sách viết thật khoa trương, thế gian này lấy đâu được người đẹp như vậy. Nhưng giờ đây.... hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi của người kia.
Chỉ cảm thấy nghiêng nước nghiêng thành, cũng chớ có quá như vậy.
Tay Tiếu Kỳ trượt xuống, đầu ngón tay triền miên mà ôn nhu giống như mang theo vô số sủng ái mà mê luyến, muốn bàn tay mình đều xoa đến từng tấc da thịt trên người này.
Tiếu Kỳ như mang theo phép thuật thần bí, Nguyệt Vân Sinh chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt bị hắn chạm qua đều có ảm giác như bị lửa thiêu, cả người giống như muốn bốc cháy, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Cảm giác được Nguyệt Vân Sinh đã động tình, cổ họng Tiếu Kỳ nhịn không được trượt xuống phát ra một tiếng cười, càng cố ra sức lấy lòng hoàng phi của mình.
Mở mắt ra vì khó nhịn, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên đưa tay đè lại bàn tay đang châm lửa đốt mình của Tiếu Kỳ.
"Sao vậy?" Tiếu Kỳ hơi nhíu mày, nhìn mặt Nguyệt Vân Sinh ửng hồng, Tiếu Kỳ cố ý tiến đến bên tai y ám muội thủ thỉ "Văn Cẩn, ta lúc này dừng lại, ngươi sẽ khó chịu."
Nguyệt Vân Sinh không khỏi lườm hắn một cái, người này thật là....
"A Kỳ." Thanh âm lúc này của Nguyệt Vân Sinh không còn giọng điệu bình tĩnh kiềm chế bình thường nữa mà lại mang theo vài phần liêu nhân.
Tiếu Kỳ nghe, nhìn khoé mắt người kia lại lơ đãng chảy ra một chút nước mắt long lanh, cỗ hoả khí trong người nhất thời không nhịn được liền đưa tay trượt vào vạt hỉ bào màu đỏ kia, chốc chốc vuốt ve làm da nhẵn nhụi như ngọc, hờ hững như đang hướng Nguyệt Vân Sinh tà mị cười, lập tức vô cùng hài lòng phát hiện hô hấp của Nguyệt Vân Sinh cũng trở nên dồn dập không ít.
Người trước mặt này thật là ác liệt, Nguyệt Vân Sinh không khỏi có chút căm tức, giống như cố tình nắm lấy 7 tấc xà mà mềm oặt ngã vào lồng ngực Tiếu Kỳ không nhúc nhích.
"Tiếu Kỳ?"
"Ừ, ta đây!"
Nghe ra giọng nói chậm chạp của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ nhịn không được hạ một nụ hôn động viên ở trên trán Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh cho dù đã hai đời làm người, nhưng chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh như vậy. Coi như năm đó y cùng Tiếu Mặc dây dưa không rõ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc da thịt như vậy. Cảm giác này thật xa lạ và bí ẩn, giống như sóng thuỷ triều từng làn từng làn vỗ đến, làm cho Nguyệt Vân Sinh không cách nào kháng cự. Y cỗ giữ cho mình một tia thanh tỉnh, đẩy thân thể lên nhìn thẳng Tiếu Kỳ "Ngươi có biết, quy định của Bách Việt từ trước đến giờ đã bất thành văn, một kia hoàng tử cưới nam thê, thì sẽ không thể kế thừa sự nghiệp của đất nước."
Tiếu Kỳ sững sờ, xem mắt Nguyệt Vân Sinh đang xoắn xuýt, phản ứng sau đó lại nhịn không được cười hỏi "Vậy thì đã sao?"
"...." Nguyệt Vân Sinh yên lặng.
Tỉ mỉ bố cục, Tiếu Kỳ ngậm nhục phụ trọng đã nhiều năm, bàn về thực lực, hắn không hề thua kém bất cứ hoàng tử nào, thậm chí.... Nguyệt Vân Sinh nhớ tới những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Tiếu Kỳ ở kiếp trước, so ra vẫn vô cùng xuất sắc.
Nếu không phải hắn từng vì mình, có lẽ năm đó Tiếu Mặc cũng không thể thuận lợi đăng cơ.
Không đành lòng nhìn Nguyệt Vân Sinh khổ não, Tiếu Kỳ than nhẹ một tiếng cúi đầu đến bên mặt y "Văn Cẩn, nếu như ta muốn đoạt giang sơn, ngươi cùng ta đoạt nhé?"
Không chút nào suy nghĩ, Nguyệt Vân Sinh gật đầu.
Nếu đời này, Nguyệt Vân Sinh đã lựa chọn Tiếu Kỳ, cho dù có ra làm sao, thì đều sẽ cùng hắn tiếp bước.
Tiếu Kỳ hài lòng nở nụ cười "Ngươi xem, như vậy là không được rồi."
"Tiếu Kỳ...."
"Văn Cẩn, ngươi cùng ta đã là phu thê thì đã định sống cùng một phòng, chết chung một huyệt. Tiếu Kỳ ta có ngươi, những người kia đã sớm đố kị muốn chết. Hơn nữa ta cũng không muốn nghĩ tới vị trí kia, căn bản là không quan tâm đến nó, nam thê thì đã làm sao? Bọn họ nếu muốn ngăn ta thì cũng nên cân nhắc một chút."
Khẩu khí người này thật là lớn!
Nguyệt Vân Sinh không khỏi cười ra tiếng.
"Cho nên, cho dù là xảy ra chuyện gì đi nữa, nếu tay ngươi đã nằm trong tay ta thì đời này ngươi cũng đừng mong rời khỏi đây."
Sau khi nghe xong, thái độ khác thường của Nguyệt Vân Sinh chủ động đặt tay lên tay Tiếu Kỳ "Đời này chỉ cần ngươi dứt khoát thì ta sẽ không rời đi."
Tiếu Kỳ nghe vậy cất tiếng cười to "Vậy ngươi đủ mà tuyệt vọng rồi."
Nguyệt Vân Sinh nhìn gương đồng cách đó không xa phản chiếu bóng hai người ôm nhau, như vậy cũng tốt, như truỵ trong mộng.
"Văn Cẩn, ngươi như vậy là tốt rồi. Coi như bây giờ ta ôm ngươi, nhưng luôn cảm thấy rất không chân thực, giống như là đang ở trong một giấc mộng đẹp." Hắn nói rồi liền quấn lên "Thật là sợ, tỉnh lại phát hiện lại là hoàng lương nhất mộng."
Nguyệt Vân Sinh nghiêng đầu nhìn hắn "Nếu là một giấc mộng, hai ta nguyện đời này vĩnh viễn cũng không tỉnh lại."
Nghe vậy, Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh cùng nhau nở nụ cười.
Người sống một đời, không phải chuyện nào cũng như tâm ý đến tám chín phần mười. Mà bọn họ thật may mắn, đều có thể đến được bên nhau.
"Nếu như việc này đã nói xong rồi thì chúng ta cũng nên làm chút chuyện chính đi."
Tiếu Kỳ nghe xong lại cành dùng sức đặt Nguyệt Vân Sinh ở dưới thân, trên mặt của người nào đó bùng nổ nhiễm toàn bộ màu đỏ, rất là động nhân, nhìn ra Tiếu Kỳ đã thay lòng đổi dạ.
Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thôi thì cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.
Trướng được thả xuống, nến lớn được cháy hết, giống như muốn được tham gia vào góp vui.
Từ đây không ước gì khác, chỉ muốn là một đôi uyên ương.