Dấm Nghiện

Chương 17: Độ chua +15



Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca con ngươi kia dần dần lạnh băng, lưng không biết vì sao toát ra một tầng mồ hôi lạnh.


Nhưng Lạc Phỉ nhiệt tình hiển nhiên không có chú ý đến biến hóa cảm xúc của Liễu Khinh Ca, một đường hướng Hoa Ngữ An đem nàng nhẹ nhàng ôm ôm, Hoa Ngữ An cảm giác một tầm mắt lạnh băng trực tiếp muốn giết chết mình...


Tâm lộp bộp... Xong rồi... Hoa Ngữ An cảm giác chính mình xong rồi, vì cái gì Liễu Khinh Ca đột nhiên sinh khí?


"Khinh Ca, yêu các ngươi nha ~"


Lạc Phỉ ôm Hoa Ngữ An xong, lại xoay người ôm ôm Liễu Khinh Ca.


"Cơm."


Liễu Khinh Ca giơ cơm hộp trên tay lên, Lạc Phỉ lập tức tiếp nhận, ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người Hoa Ngữ An.


Lạc Phỉ còn muốn cùng Hoa Ngữ An nói gì đó, Liễu Khinh Ca liền nói với mọi người đã kêu cơm hộp cho mọi người rồi, mọi người hảo hảo làm.


"Đi thôi, trở về."


Nói xong Liễu Khinh Ca liền muốn mang Hoa Ngữ An đi, giống như muốn đem Đường Tăng ra khỏi Động Bàn Tơ vậy.


"Ai, đi nhanh như vậy?" Lạc Phỉ hiển nhiên có chút kinh ngạc cùng mất mát, Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An tới chỉ dừng lại một chút như vậy.


"Mệt mỏi." Liễu Khinh Ca chỉ lạnh lùng lưu lại một câu, Lạc Phỉ bỗng nhiên phát ngốc... Như thế nào cảm giác Liễu Khinh Ca đang sinh khí?


Hoa Ngữ An tự nhiên cũng không dám ở lâu, ở trên xe Liễu Khinh Ca không nói một lời, thẳng đến khi về tới khách sạn, thời điểm mở cửa phòng khách sạn...


"Như thế nào là giường đôi?"


Hoa Ngữ An ngẩn người... Nàng không phải đặt phòng hai giường đơn sao? Liễu Khinh Ca nhìn nàng một cái, Hoa Ngữ An lúng túng, lập tức tra xét... Phát hiện chính mình thật sự đặt sai rồi.


"Liễu tổng... Ta đặt sai rồi."


Hoa Ngữ An nói xong, lập tức nhìn về phía Liễu Khinh Ca, lại thấy nàng không có bất luận thần sắc bất mãn gì, lúc này mới yên tâm lại.


"Không có việc gì."


Liễu Khinh Ca đem hành lý thu thập hảo, liền nói: "Ngươi tắm trước hay ta tắm trước?"


Hoa Ngữ An ngồi trên mặt đất thu thập hành lý nghe được thanh âm của Liễu Khinh Ca, lập tức trả lời: "Liễu tổng, ngài tắm trước đi."


Hoa Ngữ An không nghe được đáp lại, vốn dĩ cho rằng không có gì, Liễu Khinh Ca lúc này lại vòng lại đây, Hoa Ngữ An còn chưa phản ứng, Liễu Khinh Ca liền dùng đầu ngón tay hơi lạnh nâng hàm dưới của Hoa Ngữ An.


"Ngữ An... Ngươi có phải lại quên mất cái gì hay không?"


Liễu Khinh Ca khóe miệng mang theo ý cười, thâm ý kia Hoa Ngữ An xem không rõ, lại bị dung nhan quá mức mỹ lệ cùng mùi hương trên người Liễu Khinh Ca làm mê muội.


Hoa Ngữ An đầu một mảnh hồ nhão, nhìn dung nhan Liễu Khinh Ca gần ngay trước mắt ... Ngực trái không chịu khống chế mà bay nhảy tưng bừng.


"Ngữ An... Choáng váng?"


Liễu Khinh Ca ý cười nơi khóe miệng tuy rằng vẫn là nhàn nhạt, nhưng khóe mắt lại mang theo vài tia vũ mị... Ảo giác sao?


"Khinh... Khinh Ca!"


Hoa Ngữ An rốt cuộc nhớ tới mình đã làm sai cái gì, nàng lập tức sửa miệng, Liễu Khinh Ca lúc này mới buông nàng ra, tâm tình so với vừa rồi tốt lên không ít.


"Ta đi tắm rửa trước."


Liễu Khinh Ca cầm toàn bộ đồ dùng tắm rửa cùng quần áo liền tiến vào phòng tắm, Hoa Ngữ An vẫn còn ngốc lăng tại chỗ, mặt nóng như thiêu...


Như thế nào cảm giác Liễu Khinh Ca có tiềm chất đại yêu nghiệt a?


Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, thu thập xong hành lý, mở TV, ngồi ở trên sô pha nhìn, chính là trong đầu lại là dung nhan mỹ lệ của Liễu Khinh Ca vừa rồi được phóng đại ở trước mắt mình...


Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Liễu Khinh Ca mặc một cái váy ngủ bằng tơ lụa đi ra, lộ ra đùi thon dài trắng nõn, một ít phong cảnh ở trước ngực cũng thoáng lộ ra một ít...


Hoa Ngữ An nhịn không được nuốt nuốt nước miếng...


Yêu nghiệt... Tuyệt đối là yêu nghiệt...


Hoa Ngữ An không dám nhiều xem, lập tức cầm lấy đồ dùng tắm rửa cùng quần áo của mình muốn vọt vào phòng tắm, lại bị Liễu Khinh Ca lôi kéo cánh tay.


"Quần lót của ngươi rớt."


Hoa Ngữ An sắc mặt đỏ lên, ngoái đầu lại nhìn lại, mới phát hiện quần lót vừa rồi còn cầm trong tay đã rơi xuống đất.


Hoa Ngữ An lập tức quay đầu đem quần lót trên mặt đất nhặt lên, sau đó đỏ mặt vọt vào phòng tắm.


Liễu Khinh Ca nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, trên mặt dần dần gợi lên một nụ cười, người này thật đúng là chịu không nổi trêu đùa.


Liễu Khinh Ca ngồi vào bàn trang điểm, mở notebook ra, hai chân thon dài bắt chéo, bắt đầu xem báo cáo hội nghị hôm nay.


Hoa Ngữ An cảm thấy mặt nóng quá, nàng dùng nước lạnh cọ rửa mặt, nhìn nhìn chính mình trong gương, đó là cảm giác gì... Cả người đều nóng lên, tâm bùm bùm nhảy nhót...


Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, điều chỉnh nước ấm, chạy nhanh đi tắm rửa.


Nửa giờ sau, Hoa Ngữ An ra tới, mặc một cái áo to rộng cùng quần đùi, nàng thấy Liễu Khinh Ca còn chưa có thổi tóc đã làm việc, nàng nhíu chặt mày, thở dài.


"... Khinh Ca, sao lại không thổi tóc."


Lúc này Liễu Khinh Ca mới từ notebook ngẩng đầu lên, được Hoa Ngữ An nhắc nhở, mới phát hiện chính mình còn chưa thổi tóc.


"Ta quên."


Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, cầm lấy máy sấy tóc, nói: "Ta giúp ngươi thổi."


Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Liễu Khinh Ca cứ như vậy, sợ là sẽ đau đầu.


Liễu Khinh Ca dừng một chút, vẫn là ứng hạ, ánh mắt lại chuyển đến nội dung trong notebook.


Hoa Ngữ An mở máy sấy, thật cẩn thận thổi tóc cho Liễu Khinh Ca, sau đó ánh mắt nàng chuyển qua notebook của Liễu Khinh Ca, mới phát hiện bên trong tất cả đều là số liệu... Hoa Ngữ An xem đều cảm thấy hoa cả mắt.


Hoa Ngữ An bưng lên đầu tóc Liễu Khinh Ca, tóc màu nâu mềm mại mượt mà, thật là làm người yêu thích không buông tay.


"Khinh Ca, chất tóc của ngươi thật tốt."


Hoa Ngữ An không khỏi có chút hâm mộ, Liễu Khinh Ca dừng hành động, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười.


"Thích không?"


Hoa Ngữ An nghe được câu hỏi, lập tức gật gật đầu, nói: "Thích."


Hoa Ngữ An xác thực thích đầu tóc của Liễu Khinh Ca, thậm chí nhịn không được lấy một dúm để lên chóp mũi ngửi ngửi, hương vị thật là dễ ngửi, mang theo một ít hương chanh nhàn nhạt, lại như có thêm một ít vị sữa nhàn nhạt.


Liễu Khinh Ca ngồi trước bàn trang điểm, nàng có thể xuyên qua gương nhìn thấy hành động của Hoa Ngữ An, ngay cả hành động ngửi tóc của nàng cũng thu vào đáy mắt, Liễu Khinh Ca bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác xa lạ... Tâm... rung động.


"Liễu tổng... Không phải, Khinh Ca, ngươi dùng dầu gội gì a, thơm quá a."


Hoa Ngữ An thật sự là quá thích hương vị của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca còn đang ngây người, nàng nhìn ánh mắt sạch sẽ của Hoa Ngữ An, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn ôm nàng... Muốn đem thân mình mệt mỏi dựa vào người nàng...


"Khinh Ca?"


Hoa Ngữ An phát hiện Liễu Khinh Ca đang nhìn mình, ánh mắt kia cực nóng, nàng nhịn không được lại kêu một tiếng, Liễu Khinh Ca lúc này mới phục hồi lại tinh thần.


"Giúp ta mát xa, ta nói cho ngươi."


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt cười xấu xa, Hoa Ngữ An không khỏi chửi thầm, quả nhiên là thương nhân...


Thổi xong tóc, Hoa Ngữ An mát xa bả vai cho Liễu Khinh Ca, lực đạo vừa phải, làm cho Liễu Khinh Ca kinh ngạc một phen, nha đầu này mát xa lành nghề như vậy?


"Ngươi có học qua?"


Liễu Khinh Ca hỏi, Hoa Ngữ An gật gật đầu, nói: "Ân, vì muốn mát xa cho cha mẹ, liền đi học."


Liễu Khinh Ca nghe xong, con ngươi bỗng nhiên có chút ảm đạm...


"Ngươi thật hiếu thuận."


Hoa Ngữ An hiển nhiên không có chú ý tới thần sắc của Liễu Khinh Ca, chỉ hơi hơi cười, liền không nói chuyện nữa.


"Khinh Ca, cho nên ngươi dùng dầu gội gì?"


Hoa Ngữ An hỏi hỏi, Liễu Khinh Ca không nói lời nào, đứng lên, hương thơm quấn quanh chóp mũi, nàng một đường đi đến chỗ hành lý, sau đó cầm lấy dầu gội đưa cho Hoa Ngữ An.


"Cái này."


Hoa Ngữ An nhìn, bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu... Đây là một nhãn hiệu nước Pháp, mặt trên đều là tiếng Pháp, nàng xem một chữ cũng đều không hiểu a.


"Lần sau ta mua cho ngươi mấy bình."


Liễu Khinh Ca nói xong lại ngồi trở lại bàn trang điểm, Hoa Ngữ An cũng thổi tóc cho chính mình, sau đó nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ.


Liễu Khinh Ca thấy vậy, cũng khép lại notebook, điều tối ánh đèn, thật cẩn thận nằm lên giường.


Có lẽ là cảm giác được ấm áp, Hoa Ngữ An hướng thân thể Liễu Khinh Ca xê dịch, cánh tay còn đặt trên eo của Liễu Khinh Ca.


Liễu Khinh Ca cả người chấn động, thân thể mềm mại cứng đờ lên, Hoa Ngữ An hô hấp phun trên cánh tay của Liễu Khinh Ca.


Liễu Khinh Ca quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An, nửa khuôn mặt đang chôn ở cánh tay của mình, không tự giác mà lộ ra tươi cười, cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng.


Người này... Như thế nào có thể sạch sẽ tốt đẹp như vậy?


"Ngủ ngon... Ngữ An." Thanh âm của Liễu Khinh Ca cực nhẹ, sợ đánh thức người đang ngủ say kia.


Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoa Ngữ An là người tỉnh dậy trước, nàng phát hiện chính mình đang dán vào một thân thể mềm mại ấm áp khác, chóp mũi đều là hương thơm của người nọ...


Nàng lập tức thanh tỉnh... Liễu Khinh Ca đưa lưng về phía nàng, mà nàng từ phía sau ôm lấy eo Liễu Khinh Ca, mặt đều vùi trên lưng Liễu Khinh Ca, cơ hồ toàn thân đều nhiễm lấy mùi hương của Liễu Khinh Ca.


Hoa Ngữ An tâm lại bắt đầu hoảng loạn, nàng hẳn là muốn lập tức rời giường, buông Liễu Khinh Ca ra, nhưng mùi hương kia, độ ấm kia... Cảm giác mềm mại, làm nàng nhất thời không thể lập tức làm ra phản ứng.


Hoa Ngữ An không tự giác buộc chặt lực độ cánh tay, rồi lại không dám quá dùng sức, rất sợ người nọ sẽ phát hiện nàng đang trộm ngọc trộm hương.


Hoa Ngữ An cảm thấy chính mình khẳng định là điên rồi... Nhưng nàng thật sự rất thích cảm giác ôm Liễu Khinh Ca.


"Còn không muốn dậy sao?"


Thanh âm của Liễu Khinh Ca mang theo vài phần lười biếng cùng buồn ngủ truyền đến, Hoa Ngữ An bỗng nhiên chấn động toàn thân, lập tức bắn từ trên giường dậy.


"Cái kia... Liễu Liễu liễu... Liễu tổng, không, Khinh Ca, ta đi tắm rửa trước."


Hoa Ngữ An hưu một tiếng cầm quần áo vọt vào phòng tắm, lúc này Liễu Khinh Ca chậm rãi từ trên giường ngồi dậy...


Nàng sờ sờ bụng của mình, nơi đó phảng phất còn lưu giữ độ ấm của Hoa Ngữ...


Khi Hoa Ngữ An tỉnh dậy, nàng cũng tỉnh theo, vốn dĩ nghĩ rời giường, chính là người nọ lại không có ý tứ buông eo mình ra, ngược lại còn tăng vài phần lực độ, làm hô hấp của nàng lơ đãng mà hỗn loạn lên, không được, chỉ có thể mở miệng làm người nọ rời giường.


Liễu Khinh Ca không thích người khác đụng chạm, thậm chí Minh Dật Nhiên đã kết giao được một năm, trừ bỏ ôm cùng nắm tay, hắn căn bản không thể làm nhiều tiếp xúc khác đối với Liễu Khinh Ca, bởi vì Liễu Khinh Ca không thích.


Nhưng với Hoa Ngữ An lại bất đồng... Bất đồng là Liễu Khinh Ca muốn chủ động đi ôm nàng, tuy rằng nàng không có làm như vậy, nhưng thời điểm Hoa Ngữ An ôm chính mình, nàng lại không có cảm giác bài xích... Ngược lại cảm thấy có chút ấm áp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.