Dấm Nghiện

Chương 32: Liễu yêu nghiệt ra chiêu



Liễu Khinh Ca nhìn bộ dạng Hoa Ngữ An như đang suy tư gì đó, bởi vì Hoa Ngữ An giải thích tức giận trong lòng bị đánh tan hơn phân nửa, nhưng bộ dạng vẫn như cũ lạnh băng, nàng không nghĩ sẽ bày ra cảm xúc chân thật của mình.


"Ngươi còn có việc sao?"


Thanh âm của Liễu Khinh Ca làm Hoa Ngữ An phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lập tức quẫn bách, cười khan vài tiếng, nói: "Không... Không có việc gì."


Liễu Khinh Ca đóng cửa lại, Hoa Ngữ An cọ cọ cái mũi, cười gượng quay về phòng khách, sờ sờ cái trán, nơi đó được Lạc Phỉ hôn qua, nàng có thể cảm giác được Lạc Phỉ bất đắc dĩ cùng thương cảm...


Ở một nơi khác, đúng 12 giờ trưa, Lê Kiều Kiều bởi vì say rượu, vẫn còn chưa tỉnh lại, nằm ở trên giường ngủ đến hồn đều muốn ném đi, nhưng lại bị điện thoại đánh thức lần nữa.


"Uy..."


Lê Kiều Kiều lung tung mà sờ sờ điện thoại sau đó liền phóng tới bên tai nghe, lông mày của nàng nhíu chặt, người bên kia điện thoại tốt nhất là có chuyện quan trọng đi, nếu không nàng sẽ cầm đao chém người.


"Lê Kiều Kiều."


Một thanh âm quen thuộc, giọng nữ kiều mị, thời điểm Lê Kiều Kiều còn đang suy nghĩ đây là ai, bỗng nhiên giật mình một cái, khuôn mặt của Liễu Tiêu Nguyệt hiện lên trong đầu, biểu tình hoảng sợ kia có thể so với một bộ phim kinh dị kinh điển.


"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Liễu Tiêu Nguyệt?"


Lê Kiều Kiều nhìn nhìn tên người gọi trên di động của mình, nàng không có lưu Liễu Tiêu Nguyệt vào danh sách liên lạc, cho nên hiển thị trên màn hình chỉ là một chuỗi dãy số.


"Như thế nào? Ta thực khủng bố sao?"


Liễu Tiêu Nguyệt đem hoảng sợ trong giọng nói của Lê Kiều Kiều đều nghe vào trong tai, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười giảo hoạt.


"Không có... Ngươi tìm ta có chuyện gì?"


Lê Kiều Kiều từ trên giường bắn dậy, thời điểm ngồi ở trên giường, tay không tự giác mà bưng kín đầu có chút phát đau.


Hiện tại nàng có việc cần Liễu Tiêu Nguyệt, nàng không thể phát giận... Chịu đựng chịu đựng...


"Mở cửa."


Lê Kiều Kiều ngốc, mở cửa? Có ý gì a? Nàng bỗng nhiên liền hiểu rõ, một giọt mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy xuống... Người này sẽ không ở trước cửa nhà mình đi?


Nàng nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, đi tới cửa nhà, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Liễu Tiêu Nguyệt ăn mặc một thân mỹ diễm đang đứng ở trước cửa nhà mình!


Gì! Yêu nghiệt này làm thế nào biết được địa chỉ nhà ta!


Lê Kiều Kiều phản ứng đầu tiên không phải là báo nguy, mà là rửa mặt trang điểm, hình tượng rất quan trọng!


"Ngươi từ từ."


Lê Kiều Kiều đối với người trong điện thoại nói một câu liền treo điện thoại, sau đó nhanh như chớp mà chạy đi rửa mặt trang điểm, làm xong một loạt hành động, đã là 30 phút sau.


Lê Kiều Kiều mở cửa, người nọ vẫn như cũ hảo tính tình đứng đợi ở cửa, chỉ là có lẽ là đứng mệt mỏi, nàng dựa vào trên tường, trong tay cầm hai phần cơm hộp.


"Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi."


Quả thực, làm một người ở bên ngoài chờ nửa giờ, nếu là Lê Kiều Kiều, không chỉ rời đi, mà sẽ tạc sơn hồng ở ngoài cửa, sau đó lấy một cây côn sắt đem cửa nhà người nọ đập hư mới có thể hả dạ rồi mới rời đi.


"Ta đốivới người lớn lên xinh đẹp luôn luôn thực hiền hoà, cho nên ta có thể đi vào không?"


Liễu Tiêu Nguyệt trong giọng nói không có chút nào bất mãn, ngược lại biểu hiện đến tự nhiên hào phóng, Lê Kiều Kiều cảm thấy nàng thật sự là hảo kiên nhẫn, bất quá chính vì Liễu Tiêu Nguyệt hảo kiên nhẫn, lại làm Lê Kiều Kiều càng thêm bất an... Một thợ săn kiên nhẫn tốt, tổng sẽ làm người sợ hãi.


"Mời vào."


Lê Kiều Kiều tránh ra một cái đường nhỏ, để Liễu Tiêu Nguyệt đi vào, Liễu Tiêu Nguyệt ở cửa cởi giày cao gót xong, liền một đường đi đến bàn cơm đem hai phần cơm hộp buông xuống.


"Ngươi như thế nào biết địa chỉ nhà ta?"


Lê Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nữ nhân này tựa hồ đối với chính mình hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.


"Tra một chút sẽ biết."


Liễu Tiêu Nguyệt làm như không có gì nói một câu, nhìn nhìn cách bài trí của phòng khách, có chút loạn, nhưng không tính là dơ, kiểu loạn này tương đối giống tính cách của Lê Kiều Kiều.


"Ngươi đây là xâm phạm riêng tư."


Lê Kiều Kiều nhíu chặt mày, nàng bất mãn nói, Liễu Tiêu Nguyệt nhún vai, ngồi xuống, một tay chống cái bàn đỡ hàm dưới, nói: "Nếu ta hỏi ngươi số điện thoại, ngươi nhất định không cho, hỏi ngươi địa chỉ, ngươi khẳng định cũng không cho, lãng phí bao nhiêu thời gian như thế làm gì, ta đây là đang quý trọng sinh mệnh, tiết kiệm thời gian, Kiều Kiều, ngươi thấy đúng không?"


Lê Kiều Kiều hít một hơi khí lạnh... Hay cho một cái quý trọng sinh mệnh, tiết kiệm thời gian... Miệng người này thật sắc bén.


"Nói đến cùng, ngươi vẫn là xâm phạm riêng tư của ta."


Lê Kiều Kiều nói xong, đi tới tủ lạnh, lấy sữa bò ra, nghĩ nghĩ, vẫn là cho Liễu Tiêu Nguyệt một lọ.


"Hảo a, ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào? Ân?"


Liễu Tiêu Nguyệt không có chạm vào sữa bò Lê Kiều Kiều đưa cho nàng, ngược lại rất có thâm ý mà nhìn Lê Kiều Kiều, chờ Lê Kiều Kiều mở miệng.


"Tùy ngươi xử trí?"


Liễu Tiêu Nguyệt hôm nay mặc áo sơmi dài tay cùng quần dài, bó sát người lộ rõ dáng người hoàn mỹ của nàng, chỉ thấy nàng sau đó mở tay ra, một bộ dạng tùy tiện ngươi xử trí, làm Lê Kiều Kiều không nhìn được trợn trắng mắt.


"Ngươi có thể không cần lưu manh như vậy được hay không?"


Lê Kiều Kiều không nhìn nàng, uống một ngụm sữa bò trong tay, nàng biết Liễu Tiêu Nguyệt yêu nghiệt, lại không nghĩ nguyên lai nàng yêu nghiệt như thế!


"Vậy ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào?"


Liễu Tiêu Nguyệt khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong mắt diệp diệp rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều là quyến rũ, giống một con yêu tinh câu nhân.


"Muốn cầm đao chém chết ngươi!"


Lê Kiều Kiều đối với ý nghĩ của chính mình không chút nào che dấu, cuối cùng thuận khí, nói: "Ai, dù sao đưa ngươi tiến vào trong cục, ngươi cũng có bản lĩnh đi ra, nói quan hệ ta cũng đấu không lại ngươi, hơn nữa ngươi cũng sẽ vẫn luôn hướng ta ở nơi này đến."


Lê Kiều Kiều rất nhanh liền thấy rõ hiện thực, nàng lấy cơm hộp do Liễu Tiêu Nguyệt mang đến, nói: "Là cho ta ăn đi?"


Liễu Tiêu Nguyệt gật gật đầu, sau đó nói: "Ngươi rất nhanh thấy rõ tình thế a."


Thật ra Liễu Tiêu Nguyệt một chút cũng không sợ Lê Kiều Kiều dám làm gì đó đối với nàng, bởi vì nàng luôn có biện pháp hóa giải, điểm này Lê Kiều Kiều rất nhanh liền hiểu rõ, không hổ là nữ nhân nàng nhìn trúng.


Lê Kiều Kiều không nói chuyện nữa, dạ dày của nàng rất không thoải mái, muốn ăn một chút rồi uống thuốc dạ dày, không nghĩ lại cùng nữ nhân Liễu Tiêu Nguyệt này ở nơi riêng tư dây dưa cùng một chỗ, nàng đấu không lại nữ nhân này.


Liễu Tiêu Nguyệt cũng lấy một phần cơm hộp khác để ăn, hai người an an tĩnh tĩnh mà ăn, cuối cùng vẫn là Lê Kiều Kiều chịu không nổi.


"Ngươi tới cũng chỉ là tới đây cùng ta ăn cơm hộp?"


Lê Kiều Kiều không tin nữ nhân này sẽ đơn thuần tới ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.


"Vốn dĩ muốn nói đến ăn cơm thuận tiện tìm cơ hội ngủ cùng ngươi, bất quá thoạt nhìn, ta còn phải tốn chút tâm tư mới được."


Liễu Tiêu Nguyệt cũng không chút nào che dấu mục đích của mình, từ trong miệng nàng nói ra, thật giả khó phân biệt, càng là lớn mật đến dọa người.


"Ai, coi như ta không hỏi qua, ta đôi mắt mù nghe không thấy."


Lê Kiều Kiều trợn trắng mắt, nàng biết Liễu Tiêu Nguyệt lộ liễu, nhưng không nghĩ tới nàng lại lỗ liễu đến như vậy, nàng đều nói nàng không thích nữ nhân, người này như thế nào cứ muốn quấn lấy mình.


"Ăn xong rồi, bồi ta xuống lầu đi một chút đi."


Liễu Tiêu Nguyệt nói xong, Lê Kiều Kiều ' ân ' một tiếng xem như đồng ý, nàng trong lòng không ngừng mà nói với chính mình, nàng còn có việc cầu với Liễu Tiêu Nguyệt, nàng cần thiết phải chịu đựng!


Thật vất vả, một bữa cơm trưa xấu hổ cứ như vậy mới ăn xong, Lê Kiều Kiều cũng thực hiện hứa hẹn bồi Liễu Tiêu Nguyệt xuống lầu đi một chút, nhưng mà Liễu Tiêu Nguyệt không có nói là đi nơi nào, Lê Kiều Kiều tay chắp sau lưng liền nghênh ngang mà đi ở trên đường phố.


"Ngươi muốn đi nơi nào?"


Dưới chung cư của Lê Kiều Kiều là các loại cửa hàng, bán các loại quần áo trang sức cùng đồ ăn, nhưng Liễu Tiêu Nguyệt tựa hồ đều không có hứng thú, chỉ câu lấy tay Lê Kiều Kiều, đem cánh tay của nàng ôm sát vào thân mình, làm Lê Kiều Kiều đi mỗi một bước đều cảm thấy xấu hổ.


Lúc này, một tiểu tử tuổi trẻ, ăn mặc thời thượng, vẻ mặt đầy ý cười hướng Lê Kiều Kiều đi đến, lấy di động ra, liền nói: "Tiểu tỷ tỷ, ta có thể xin số điện thoại của ngươi không?"


Lê Kiều Kiều nhìn tiểu tử này lớn lên không tồi, thời điểm đang muốn phải đáp ứng, lại nghe thấy Liễu Tiêu Nguyệt mở miệng nói.


"Tiểu ca ca, ta cho ngươi ba giây để rời đi, nếu làm không được, tự gánh lấy hậu


quả nga ~"


Ngữ khí của Liễu Tiêu Nguyệt không phải cường ngạnh, ngược lại là phong tình vạn chủng, nhưng đôi mắt đẹp lại lãnh đến dọa người, tiểu tử kia vừa thấy, sợ đến phát run, lập tức quay đầu rời đi.


"Liễu Tiêu Nguyệt, ta không phải vật sở hữu của ngươi, ngươi dựa vào cái gì quản thúc xã giao của ta?"


Lê Kiều Kiều không vui, cảm giác của nàng hiện tại là tất cả đều bị Liễu Tiêu Nguyệt bá đạo chiếm đóng.


"Không có quản thúc a, ta là nói, nếu ba giây sau hắn không đi, ta tính toán đem thông tin của ta và ngươi cho hắn, đâu biết hắn liền chạy đâu..."


Liễu Tiêu Nguyệt vẻ mặt vô tội, Lê Kiều Kiều ngốc... Nàng cảm thấy cảnh giới da mặt dày chơi xấu của chính mình đã rất cao rồi, không nghĩ tới còn gặp phải tông sư, nàng bái phục.


"Ai, ta nói không lại ngươi."


Lê Kiều Kiều khó chịu, nàng rốt cuộc đã trêu chọc vào cái dạng người gì a...


Ở một nơi khác, Liễu Khinh Ca đã sớm ra phòng khách vội công tác, còn Hoa Ngữ An thì ngồi ở nhà ăn, vẫn luôn nhìn Liễu Khinh Ca, hỏi nàng có cái gì có thể hỗ trợ không, nàng chỉ bảo chính mình hảo hảo nghỉ ngơi, liền đem nàng ném qua một bên.


"Cái kia... Khinh Ca?"


Hoa Ngữ An vẫn là mở miệng, Liễu Khinh Ca ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hoa Ngữ An.


"Ngươi muốn ăn cái gì? Ta nấu cho ngươi."


Hoa Ngữ An cảm thấy nàng nên xuống lầu, mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về nấu cơm cho Liễu Khinh Ca, như vậy nàng mới có vẻ có chút tác dụng.


Liễu Khinh Ca ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn đi!"


Liễu Khinh Ca nói xong, Hoa Ngữ An ngồi ngay ngắn lại, nói: "Kia, mấy giờ chúng ta ra cửa?"


Liễu Khinh Ca lại nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ là 4 giờ 10 phút chiều.


"4 giờ rưỡi chúng ta liền ra cửa đi! Đi ăn BBQ nướng Hàn Quốc."


Liễu Khinh Ca cảm thấy hôm nay không khí có chút nghiêm trọng, muốn cùng Hoa Ngữ An ra ngoài ăn chút đồ ngon hòa hoãn không khí một chút.


"Hảo a!"


Hoa Ngữ An nghe được ăn, liền lên tinh thần, lập tức vọt vào phòng bắt đầu thu thập chính mình, Liễu Khinh Ca thấy vậy cười cười, lắc lắc đầu, thật là đứa nhỏ dễ hống...


Chờ đến 4 giờ 30, hai người liền ra cửa, chỉ là ở trong tiệm BBQ nướng Hàn Quốc, hai người gặp một người quen...


"Khinh Ca... Kia không phải..."


"Suỵt..."


Liễu Khinh Ca tính toán không để ý tới, rốt cuộc đây là thời gian cá nhân của nàng, nàng không muốn bị phát hiện sau đó lại phải khách sáo một phen.


Hoa Ngữ An ngoan ngoãn ngậm miệng, gọi một phần BBQ nướng, nhưng người kia đã đi tới.


"Ngài hảo Liễu tiểu thư, còn có vị tiểu thư này, chúng ta lần trước đã gặp qua."


Quả nhiên vẫn là tránh không được... Hoa Ngữ An ha hả cười cười, nói: "Ngài hảo, Cố tiểu thư."


"Ngài hảo, Cố tổng như thế nào rảnh rỗi đến X thị vậy?"


Liễu Khinh Ca không thể nề hà, vẫn là bắt đầu khách sáo một phen.


"Một ít việc tư..."


Cố Phiên Vũ nói như thế, nàng một thân váy liền thân màu đen ôm lấy dáng người quyến rũ, mặt mày ôn hòa bình đạm thâm thúy, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.


"Vậy không quấy rầy Cố tổng."


Liễu Khinh Ca phản ứng rất nhanh, khách sáo cũng khách sáo rồi, thời gian cá nhân, không cần vô vị với người lôi kéo làm quen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.