Dấm Nghiện

Chương 40: Đại Hoa cùng Tiểu Hoa



Liễu Khinh Ca cùng Lạc Phỉ đi một nhà ăn Trung Quốc, sau khi chọn ghế lô cùng ăn uống no đủ xong, Lạc Phỉ gọi chút rượu, hai người liền chậm rãi uống.


Liễu Khinh Ca không thích ầm ĩ, cho nên Lạc Phỉ mới chọn ghế lô, cũng thuận tiện để hai người có thể hảo hảo nói chuyện tâm sự.


"Nói đi, muốn nói cái gì?"


Liễu Khinh Ca biết Lạc Phỉ khẳng định có chuyện muốn nói với mình, nếu không, nàng như thế nào sẽ chủ động hẹn mình ra ăn cơm.


"Người hiểu ta chỉ có ngươi a!"


Lạc Phỉ uống một ngụm rượu, sau đó một tay chống cằm, hỏi: "Khinh Ca, ngươi thích Tiểu Hoa Tử như vậy, nếu kế hoạch của ngươi đến cuối cùng, bất đắc dĩ phải cùng Minh Dật Nhiên kết hôn thì ngươi sẽ như thế nào?"


Liễu Khinh Ca không nghĩ tới Lạc Phỉ sẽ hỏi vấn đề này, nàng hơi chau mày một chút, cười nói: "Ta sẽ không cùng Minh Dật Nhiên kết hôn."


Liễu Khinh Ca nói như chém đinh chặt sắt, giống như việc này không có khả năng vậy.


"Ta là nói nếu, nếu cuối cùng phải đi đến bước đường đó, ngươi sẽ như thế nào tồn tại?"


Trong mắt Lạc Phỉ đã có vài phần men say, trương dương trên mặt mang theo một loại tính trẻ con quật cường, Liễu Khinh Ca cúp mắt, khẽ thở dài, lại không nói gì, nhưng Lạc Phỉ vẫn kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Liễu Khinh Ca.


"Sẽ so với hiện tại càng thêm thống khổ, thống khổ gấp trăm lần..."


Liễu Khinh Ca chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, sinh hoạt hiện tại, nàng đã cảm thấy đặc biệt khó chịu rồi, nếu còn muốn cùng Minh Dật Nhiên kết hôn, như vậy nàng...


Không, nếu không có Hoa Ngữ An, có lẽ tất cả cũng sẽ không thay đổi đến mức gian nan như thế, đó là bởi vì có để ý cùng vướng bận một người, cho nên mỗi bước đi đều sẽ khó khăn, cũng sẽ trở nên sợ hãi...


Lạc Phỉ vừa nghe, trong mắt một tia thất thố hiện lên, nàng rũ mắt xuống, lại hỏi tiếp: "Nếu đi qua được thống khổ đó, ngươi mới có thể cùng Tiểu Hoa Tử ở bên nhau, ngươi có chấp nhận đi qua không?"


Liễu Khinh Ca lại lâm vào trầm mặc, đây là điều nàng không có nghĩ tới, cũng là sợ hãi không dám tưởng tượng, nhưng nếu thật sự đi đến tình trạng này...


"Sẽ đi qua."


Lại là một câu trả lời chém đinh chặt sắt, nhưng ngữ khí của Liễu Khinh Ca lại nhẹ vài phần.


"Chỉ là không biết Ngữ An có còn nguyện ý cho ta một cơ hội hay không."


Liễu Khinh Ca hiểu rõ chuyện được mất lần này, mọi chuyện tổng sẽ không hoàn toàn được như nguyện, ngươi muốn có được một ít đồ vật, nhất định phải từ bỏ một ít đồ vật khác, đưa ra quyết định, cần phải chấp nhận hậu quả kèm theo.


"Khinh Ca..."


Lạc Phỉ thở dài, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Cố Phiên Vũ... Khả năng nàng có bệnh trầm cảm."


Liễu Khinh Ca vừa nghe, trong nháy mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng được, sau đó lại bình tĩnh lại, nàng rất nhanh liền nghĩ thông suốt, Lạc Phỉ hỏi mình những vấn đề vừa rồi, đều là những việc Cố Phiên Vũ đã trải qua, riêng chỉ dựa vào tưởng tượng, cũng đã rất khó chịu rồi, nhưng Cố Phiên Vũ đã bước một đi qua, thống khổ trong đó, chỉ sợ người ngoài không thể nào cảm thụ được.


"Ngươi làm sao biết được?"


Liễu Khinh Ca lấy một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Lạc Phỉ nghe thấy Liễu Khinh Ca nói, liền từ trong túi xách của mình lấy ra một phần báo cáo xét nghiệm.


"Ngày đó nàng đi nhà ta, không cẩn thận từ trong túi xách rơi ra một viên thuốc, ta liền cầm đi xét nghiệm, đây là kết quả."


Liễu Khinh Ca cầm lấy báo cáo xét nghiệm, nhìn lướt qua, sau đó trả lại cho Lạc Phỉ.


"Cho nên, suy nghĩ của ngươi là gì?"


Liễu Khinh Ca hỏi, nhìn biểu tìm tối tăm kia của Lạc Phỉ, trong lòng cũng có chút thương tâm, nàng biết Lạc Phỉ mềm lòng, nhưng những gì Cố Phiên Vũ trải qua, quả thực các nàng không thể biết được trong đó có bao nhiêu đau.


"Khinh Ca... Kỳ thật ta rất đau lòng..."


Lạc Phỉ đỏ hốc mắt, nàng đau lòng Cố Phiên Vũ, nữ nhân kia không từ thủ đoạn gì để đạt được mục đích, ngay cả chính mình đều có thể từ bỏ, đồng thời cũng đang đau lòng chính mình, đau lòng chính mình không ngừng thương tâm, một thân vết thương còn đi đau lòng người khác đau đớn.


"Lạc Phỉ... Đây là vấn đề tình cảm của ngươi, kỳ thật ta không thể nói được gì, chỉ là... Có một số việc giống như hạng mục giống nhau, nếu ngươi cứ giữ một ít sai lầm không bỏ, ngươi vĩnh viễn không thể đi về phía trước, ngươi muốn đi về phía trước, chỉ có thể tìm phương án khác thay thế, hoặc là tìm phương pháp giải quyết."


Lạc Phỉ biết Liễu Khinh Ca cuồng công tác, chỉ là không nghĩ tới ở phương diện tình cảm nàng lại dùng hạng mục để làm ví dụ, lại còn có thể nói rất có đạo lý, như thế làm Lạc Phỉ không nhịn được mỉm cười, yêu tinh này quả nhiên nhìn thấu triệt nhiều việc hơn so với chính mình a.


"Ngươi quả nhiên là một con yêu tinh, cái gì cũng có thể nhất châm kiến huyết mà nhìn thấu."


(Nhất châm kiến huyết : một châm thấy máu, ý là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu)


Lạc Phỉ cười, biểu tình tối tăm bị ví dụ của Liễu Khinh Ca trong nháy mắt đánh tan mở ra.


"Không phải ta có thể nhìn thấu, chỉ là ngoài cuộc nên tỉnh táo thôi."


Liễu Khinh Ca cười khẽ, nàng cũng không phải trí giả gì, nếu là đụng tới Hoa Ngữ An, nàng cũng sẽ mất đi lý trí, thấy không rõ phương hướng, bằng không cũng sẽ không hết lần này đến lần khác bởi vì Hoa Ngữ An mà sinh khí.


(Trí giả : chỉ người có trình độ học thức uyên thâm, hiểu biết sâu rộng)


"Ta suy nghĩ a, có lẽ ta chưa bao giờ chân chính hiểu rõ Cố Phiên Vũ."


Người nọ trong lòng cất giấu quá nhiều tâm sự, Lạc Phỉ nhìn không thấu, cũng không hiểu được.


"Kỳ thật..."


Liễu Khinh Ca nhấp một ngụm rượu, rồi nói tiếp: "Chúng ta không có cách nào chân chính hiểu rõ một người, người với người ở chung vẫn luôn là quá trình ta nguyện ý để ngươi lý giải ta, đồng thời ta cũng nguyện ý đi lý giải ngươi, cho nên không cần nhất quyết phán định, một người nên là bộ dáng gì."


Lạc Phỉ nghe xong, đầu vang lên ầm ầm, ngay sau đó cười khẽ ra tiếng, nói: "Không, ngươi thật là một con yêu tinh, không làm triết học gia thật là lãng phí, tới, kính ngươi một ly!"


Lạc Phỉ giơ lên chén rượu, Liễu Khinh Ca cười khẽ cũng đáp lễ một chút, đinh một tiếng, là thanh âm chén rượu va chạm, cũng giống như trong lòng phát ra thanh âm thanh thúy vậy, một chút tìm được phương hướng rồi.


Ở một nơi khác, Lê Kiều Kiều cùng Hoa Ngữ An dẫn đầu đi vào ghế lô trong nhà ăn, Hoa Ngữ An nghiêm túc nhìn thực đơn, còn Lê Kiều Kiều chính là sung sướng nhìn loạn xung quanh, sau lại giương mắt nhìn thấy Hoa Ngữ An nhíu chặt mày, trong đầu có một đoạn ký ức bỗng nhiên hiện thoáng qua.


Ngày ấy ở toilet, thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt quanh quẩn ở bên tai nàng.


"Khinh Ca coi trọng hảo tỷ muội của ngươi, nếu ngươi dựa vào nàng quá gần, nàng chính là sẽ ghen."


Liễu Tiêu Nguyệt ôm ngực, bộ dạng xem kịch vui mà nhìn Lê Kiều Kiều.


Miệng Lê Kiều Kiều run lên, không biết nên nói cái gì cho tốt, đến cuối cùng, chỉ nói một câu: "Liễu Tiêu Nguyệt, có phải ngươi cong nên nhìn ai cũng cong hay không?"


Liễu Tiêu Nguyệt vừa nghe, liền bật cười, tươi cười kiều mị hào phóng kia nháy mắt làm Lê Kiều Kiều thấy chói mắt.


"Ngươi có thể không tin, nhưng Kiều Kiều a, chuyện này ngươi trước tiền đừng nói cho Ngữ An, rốt cuộc Khinh Ca còn chưa có ra tay, nàng da mặt mỏng, nếu ngươi nói cho Ngữ An... Chỉ sợ..."


Liễu Tiêu Nguyệt tay phóng tới trên cổ, làm một động tác cắt cổ, Lê Kiều Kiều lập tức dùng đôi tay bảo vệ cổ mình, mồ hôi lạnh chảy ròng...


"Kiều Kiều, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"


Hoa Ngữ An nhìn bộ dạng Lê Kiều Kiều đang xuất thần, trên mặt còn mang theo điểm hoảng sợ, trong lòng liền cảm thấy tò mò.


"Nga nga, không có gì, đói đến hồn đều bay."


Lê Kiều Kiều lập tức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống thực đơn, gọi vài món ăn xong, Hoa Hãn Phi lúc này mới đẩy cửa ghế lô đi vào.


"Muội muội đáng yêu của ta a!"


Hoa Hãn Phi mặc một thân tây trang màu đen, thân cao 1m9, bộ mặt anh tuấn, sạch sẽ lưu loát, từ cánh tay đến mu bàn tay đều có hình xăm long đồ đằng, bất quá hắn mặc tây trang nên chỉ thấy được một chút hình xăm ở trên mu bàn tay thôi.


Hoa Hãn Phi vừa tiến vào liền hướng về phía Hoa Ngữ An ôm, đây là muội muội của hắn, đã hơn nửa năm không gặp mặt, nghĩ đến tâm can hắn đều đau.


"Hai ngươi có thể đừng mới vừa gặp mặt liền ghê tởm như vậy được hay không?"


Lê Kiều Kiều ở một bên ghét bỏ mà nhìn hai huynh muội lâu ngày không gặp ôm nhau thắm thiết chỉ kém khóc ra nước mắt nữa thôi, ít nhiều xem thường cả hai huynh muội.


Hoa Hãn Phi cũng không để ý lời nói của Lê Kiều Kiều, cho dù như thế nào nàng cũng sẽ phun tào.


(Phun tào : là hay nói mấy lời lải nhải, chua ngao, độc mồm độc miệng)


"Kiều Kiều, nửa năm không gặp, lại béo."


Hoa Hãn Phi vừa thấy Lê Kiều Kiều liền nhịn không được muốn cạnh khóe nàng vài câu, Lê Kiều Kiều bị nói dáng người béo, chỗ nào có thể nhẫn được, trực tiếp cầm lấy khăn ăn trong tầm tay ném qua Hoa Hãn Phi, chọc Hoa Ngữ An ở một bên cười không ngừng, chờ hai người ngừng nghỉ, Hoa Hãn Phi mới quay đầu hỏi Ngữ An, nói: "Đúng rồi, Ngữ An, như thế nào thay đổi công tác cũng không nói cho ta một tiếng?"


Vừa nói đến đổi công tác, chuyện này nếu kể cũng quá dài, Hoa Ngữ An vừa mới trương miệng, Lê Kiều Kiều liền lập tức đoạt lấy câu chuyện.


"Đại Hoa! Nói đến chuyện này, muội của ngươi nàng khôi phục lại độc thân!"


Hoa Hãn Phi hiển nhiên chịu đả kích, Hoa Ngữ An như thế nào khôi phục lại độc thân cũng không nói cho mình, thật thương tâm a!


"Như thế nào sẽ...!"


"Kiều Kiều ngươi bớt nói..."


Hoa Ngữ An muốn chặn lại miệng súng máy Lê Kiều Kiều kia, nhưng mà người nọ giống như là vòi nước không khóa, bá bá bá bắt đầu nói tiền căn hậu quả, nói Thành Ý Văn như thế nào đem Hoa Ngữ An cắm sừng, sau đó lại như thế nào dây dưa không thôi.


Hoa Hãn Phi nghe xong, đại chưởng ' bàng ' một tiếng đánh lên trên mặt bàn, tất cả đồ ăn trên bàn đều chấn động, hắn hung tợn nói: "Nam nhân đáng giận, dám khi dễ Tiểu Hoa nhà ta, xem ta cầm đao chém chết hắn!"


Hoa Hãn Phi nói xong, liền cầm lấy di động, Hoa Ngữ An lập tức dùng toàn bộ sức lực ngăn chặn cánh tay cường tráng của Hoa Hãn Phi, nói: "Ca... Ngươi đã không làm đại ca nhiều năm rồi."


Hoa Hãn Phi trong nhà có bối cảnh hắc đạo, mà lúc Hoa Hãn Phi còn trẻ cũng làm đại ca hắc đạo một thời gian, nhưng trong nhà dần dần tẩy trắng, Hoa Hãn Phi đã không còn làm đại ca nữa, bất quá thế lực hắc đạo kia vẫn còn đó.


"Ta để tẩu tử ngươi ra tay!"


Hoa Hãn Phi nói xong lại muốn mở di động, lại bị Hoa Ngữ An ấn xuống, lão bà của Hoa Hãn Phi là Cầm Tố hiện nay là nữ nhi của lão đại hắc đạo ở X thị, mà Cầm Tố cũng là đại tỷ hắc đạo, sau khi gả cho Hoa Hãn Phi xem như rửa tay chậu vàng, chỉ là nàng ngẫu nhiên vẫn sẽ giúp lão cha xử lý một ít chuyện trên đường.


"Không cần ca! Đều đã qua, hơn nữa ta hiện tại sống rất tốt a!"


Hoa Hãn Phi nhìn ánh mắt cầu xin của Hoa Ngữ An, siết chặt di động, sau lại buông ra, cuối cùng thở dài, nói: "Hảo đi! Lần này ta tạm tha cho hắn, lần sau nhìn thấy hắn ta liền cầm đao chém chết hắn!"


Hoa Ngữ An rốt cuộc yên tâm, Hoa Hãn Phi nếu thật sự ra tay, sợ là Thành Ý Văn ở X thị là sống không nổi nữa, nàng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.


"Ta liền biết Đại Hoa đủ ý tứ! Tới, kính Đại Hoa một ly, kính Đại Hoa tẩu một ly!"


Lê Kiều Kiều cùng Hoa Hãn Phi trộn lẫn cùng một khối, theo như Hoa Ngữ An nói chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, rắn chuột một ổ, nàng vẫn cảm thấy may mắn lúc ấy Lê Kiều Kiều không có đi theo Hoa Hãn Phi cùng nhau quậy phá, mà trở về quản lý sinh ý của gia tộc, nếu không lấy tính cách của Lê Kiều Kiều, sợ là muốn phá thành cái Hỗn Thế Ma Vương rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.