Dấm Nghiện

Chương 43: Say rượu (hạ)



Liễu Khinh Ca dùng hết sức lực đem Hoa Ngữ An nâng trở về phòng khách sạn, cũng còn may Hoa Ngữ An vẫn còn duy trì vài phần thanh tỉnh, phối hợp với nàng, nếu không, lấy sức lực của Liễu Khinh Ca không nhất định có thể hoàn hảo đem người nâng đi lên được.


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng đặt Hoa Ngữ An ở trên giường, người nọ giống như cảm giác được giường mềm mại, thoải mái hừ một tiếng, Liễu Khinh Ca thấy vậy, lắc đầu cười khổ, người này uống say thật giống hài tử.


"Thực xin lỗi... Phiền toái ngươi..."


Hoa Ngữ An hiển nhiên còn thanh tỉnh, nàng biết Liễu Khinh Ca gian nan tốn không ít sức lực để nâng chính mình trở về khách sạn, nàng giãy giụa đứng dậy dựa vào đầu giường, vẻ mặt mê mang mà nhìn Liễu Khinh Ca.


Liễu Khinh Ca nhìn người nọ bộ dạng giống như ủy khuất, lại giống như làm nũng, trong lòng động đậy, ngồi xuống mép giường, nhìn Hoa Ngữ An hơi hơi đô đô cái miệng.


"Vậy ngươi muốn báo đáp ta như thế nào?"


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười tà mị, Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca, cảm giác ngay cả mặt của Liễu Khinh Ca nàng cũng xem không rõ, chỉ có thể ngây ngốc mà cười.


"Ta sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon, làm rất nhiều rất nhiều cho ngươi... Ăn... Ăn."


Hoa Ngữ An vung tay lên vẽ một vòng tròn lớn, vui tươi hớn hở mà cười, ai biết thân mình mềm nhũn, lại muốn ngã xuống, cũng may Liễu Khinh Ca nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cứ như vậy toàn bộ cơ thể của Hoa Ngữ An đều dựa vào trên người Liễu Khinh Ca.


Nhịp tim của Liễu Khinh Ca chậm rãi tăng tốc, thân thể người nọ có chút khô nóng, mềm mại, mang theo hương rượu...


Hoa Ngữ An ngẩng đầu nhìn Liễu Khinh Ca, lúc này mới phát hiện mình cách Liễu Khinh Ca rất gần, một cái ngẩng đầu, môi đã muốn dán lên cằm của Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An bỗng nhiên thanh tỉnh vài phần, thời điểm đang muốn thối lui, lại bị Liễu Khinh Ca gắt gao ôm chặt, không thể động đậy.


"Khinh Ca... gần quá..."


Ánh mắt của Hoa Ngữ An vốn dĩ có vài phần mê ly trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng khi đối diện với đôi mắt mỹ lệ Liễu Khinh Ca, ánh mắt lại lần nữa mê ly lên.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca gọi Hoa Ngữ An một tiếng, Hoa Ngữ An luôn luôn thực thích thanh âm của Liễu Khinh Ca khi nàng gọi tên chính mình, chỉ là lần này mang theo vài phần nghẹn ngào cùng lười biếng, khi thanh âm gợi cảm truyền vào tai nàng, Hoa Ngữ An chỉ cảm thấy trong bụng có một cổ chua xót.


"Trước tiên ta... Lấy một ít lợi tức đi!"


Liễu Khinh Ca nói xong, Hoa Ngữ An ' ân? ' một tiếng, không rõ nguyên do, nhưng môi Liễu Khinh Ca đã hạ xuống, ấn trên môi của nàng, cảm giác mềm mại nóng bỏng trong nháy mắt làm đầu nàng nổ tung.


"Ngô..."


Hoa Ngữ An nhẹ nhàng giãy giụa một chút, nhưng lại không hoàn toàn chống cự cảm giác triền miên này, tiện đà ma xui quỷ khiến nhắm mắt lại, tùy ý Liễu Khinh Ca hôn lên chính mình, khiến cho chính mình trầm luân trong sự ngọt ngào này.


Liễu Khinh Ca thấy Hoa Ngữ An không giãy giụa nữa, ngay sau đó cúi người xuống, đẩy Hoa Ngữ An ngã ở trên giường, đôi tay phủ lên gương mặt của Hoa Ngữ An, không cho nàng đào tẩu, mà môi lưỡi của mình lại càng thêm làm càn mà tàn sát bừa bãi Hoa Ngữ An, thậm chí cạy ra khớp hàm của nàng, cùng nhau cộng vũ.


Hô hấp càng ngày càng trầm nặng, Liễu Khinh Ca lần đầu tiên cảm thấy, chính mình thật sự yêu chết cái cảm giác môi lưỡi giao nhau triền miên này, một loại cảm giác muốn đem Hoa Ngữ An chiếm làm của riêng mình.


Hoa Ngữ An cảm thấy thần kinh của mình đều bị nụ hôn này làm tê liệt, cộng thêm chất cồn, nàng phóng túng chính mình cùng Liễu Khinh Ca hôn môi, quên hết thân phận, quên hết giới tính... Từ từ... Nàng...!


Hoa Ngữ An mở mắt, nhẹ nhàng đẩy Liễu Khinh Ca ra, lúc này Liễu Khinh Ca cách môi Hoa Ngữ An nửa tấc, còn câu lấy một đoạn chỉ bạc ở bên miệng, không biết từ lúc nào Hoa Ngữ An đã bị lôi kéo bán lộ ra vai ngọc, ngực không ngừng phập phồng... Lúc này Liễu Khinh Ca thoạt nhìn thật sự giống như một yêu nghiệt.


Hoa Ngữ An cảm nhận được một cổ hơi thở mê loạn, nếu Liễu Khinh Ca lại lần nữa hôn xuống, sợ là sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy...


"Minh Dật Nhiên..."


Hoa Ngữ An vẫn là mở miệng nói ba chữ này, kỳ thật nàng rất để ý, để ý Liễu Khinh Ca có bạn trai, trong nháy mắt tỉnh táo lại kia, nàng càng là để ý Liễu Khinh Ca có bạn trai lại đối với chính mình như vậy.


Liễu Khinh Ca nghe được Hoa Ngữ An nói ra ba chữ kia, bỗng nhiên cả người giống như rơi xuống hầm băng, cả người rét run, ngay cả ánh mắt cũng biến lạnh.


"Thực xin lỗi..."


Liễu Khinh Ca xin lỗi, lập tức rời khỏi thân thể Hoa Ngữ An, sau đó một đường đi thẳng tới toilet, Hoa Ngữ An liền nghe được từng trận tiếng nước truyền tới.


Hoa Ngữ An cơ hồ thanh tỉnh lại rất nhiều, nàng dựa vào đầu giường, vuốt ve môi mình, môi có chút sưng đỏ, hơn nữa hương khí của Liễu Khinh Ca vẫn còn lưu lại, tim nàng đập nhanh còn chưa hoãn lại... Liễu Khinh Ca chủ động hôn mình, hơn nữa mê luyến kia, hơi thở mê loạn không phải giả... Liễu Khinh Ca thích mình...


Chính là... Ở giữa các nàng lại có một người Minh Dật Nhiên...


Trong tình cảm Hoa Ngữ An có thói sạch sẽ, nàng không thể chịu đựng được Thành Ý Văn xuất quỹ, càng không thể chịu đựng được chính mình làm kẻ thứ ba...


Hoa Ngữ An che mặt mình lại, chính là đã vượt rào... Cảm tình của nàng đối với Liễu Khinh Ca đã vô pháp thu hồi lại...


Hoa Ngữ An không biết khi nào tiếng nước dừng lại, nàng đắm chìm trong thế giới của chính mình, cũng không phát hiện được Liễu Khinh Ca đã ra khỏi toilet, càng không biết nàng đã đứng ở chân giường đang nhìn chính mình.


"Ngữ An..."


Nghe được thanh âm của Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An mới hồi phục lại tinh thần, nàng buông đôi tay đang che mặt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, trên mặt một mảnh đỏ bừng.


"Chờ ta..."


Chờ một chút, chờ một chút thì tốt rồi, trên mặt Liễu Khinh Ca ngoài ửng đỏ còn hiện lên một tia bi thương cùng bất đắc dĩ, Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca, thật sâu cùng Liễu Khinh Ca đối diện, sợ một cái chớp mắt, tất cả ở trước mắt đều sẽ biến mất.


"Ta cảm thấy... Chúng ta đều cần bình tĩnh một chút."


Hoa Ngữ An nói xong, xuống giường, thời điểm đi ngang qua Liễu Khinh Ca, lại bị Liễu Khinh Ca lôi kéo, bước chân không được, sau đó bị Liễu Khinh Ca kéo vào trong lòng ngực, bị nàng gắt gao giam cầm trong lòng ngực.


"Ngươi không thể rời đi ta."


Liễu Khinh Ca mạnh mẽ ôm chặt lấy Hoa Ngữ An, nàng đem đầu vùi vào trên cổ Hoa Ngữ An, lưu luyến mà hấp thu nhiệt độ cơ thể của nàng.


"Ta... Ta chỉ là đi đi toilet..."


Hoa Ngữ An thật sự chỉ là muốn đi toilet, rửa cái mặt, cho chính mình bình tĩnh một chút, ai biết một khắc kia người này đem mình ôm vào trong lòng ngực, cảm xúc trong lòng thật vất vả mới bình tĩnh trở lại lại tung bay đi lên.


Liễu Khinh Ca giống như mắt điếc tai ngơ, vẫn gắt gao ôm lấy Hoa Ngữ An, giống một đứa nhỏ quật cường vậy.


"Ta không đi..."


Hoa Ngữ An ngữ khí mềm xuống nửa phần, Liễu Khinh Ca lúc này mới buông lỏng ra, cặp con ngươi mang theo vài phần hơi nước, an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An.


"Ta... Đi toilet..."


Liễu Khinh Ca buông Hoa Ngữ An ra, Hoa Ngữ An vội vàng đi toilet, còn Liễu Khinh Ca lại chậm rãi ngồi xuống mép giường của mình...


Có một số việc cuối cùng là mất khống chế... Nàng sợ hãi Hoa Ngữ An sẽ thoát ly khỏi chính mình, rốt cuộc nàng là nhát gan, Liễu Khinh Ca chính là sợ một cái không cẩn thận, liền đánh mất người này...


Liễu Khinh Ca vô lực nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại, nàng cảm thấy mệt cực kỳ, trong đầu lại là một mảnh hỗn loạn, liền trong mảnh hỗn độn đó nàng ngủ quên đi, nhưng ngủ đến không an ổn...


Hoa Ngữ An từ toilet đi ra thì thấy Liễu Khinh Ca đã ngủ, nhưng chăn còn gấp chỉnh tề ở dưới chân nàng, Hoa Ngữ An không khỏi lắc đầu, uống rượu xong, lại tùy ý ngủ, không có đắp chăn, sợ là muốn cảm lạnh, nghĩ xong, nàng liền tiến lên đắp chăn cho Liễu Khinh Ca...


Nàng ngồi ở mép giường, nhìn Liễu Khinh Ca ngủ nhưng nhíu chặt mày, ngay cả trong lúc ngủ mơ, người này cũng có nhiều phiền não như vậy sao?


Chờ ta...


Chờ ngươi? Hoa Ngữ An bỗng nhiên bị hai chữ này lấp đầy trái tim, sau đó như có một dòng nước ấm dần dần từ trong lòng tản ra.


Khinh Ca... Ngươi là khi nào thích ta?


Một buổi tối không an ổn cứ như vậy qua đi, ngày hôm sau là Liễu Khinh Ca tỉnh lại trước, đồng hồ sinh học của nàng luôn luôn tới thực chuẩn, mặc kệ chính nàng có bao nhiêu mệt.


Nàng tỉnh lại, thấy Hoa Ngữ An còn đang ngủ, lòng bàn tay theo bản năng mà sờ sờ miệng mình...


Ngày hôm qua... Nàng hôn Hoa Ngữ An... Lý trí hoàn toàn bị chặt đứt...


Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, đi phòng tắm tắm rửa một cái, thời điểm chuẩn bị trang điểm thì Hoa Ngữ An tỉnh lại.


Thân thể của Liễu Khinh Ca rõ ràng đình trệ một chút, nàng cũng không biết nên đối mặt với Hoa Ngữ An như thế nào.


"Chào buổi sáng."


Trước sau như một, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An nói câu chào buổi sáng, Hoa Ngữ An cũng trả về một câu chào buổi sáng, liền đi vào tắm rửa.


Chờ hai người thu thập hảo hết thảy, mới đi công ty con của Thiên Dực ở D thị, trên đường hai người đều không có nói chuyện, không khí xấu hổ đến cực điểm.


Hai người đều hiểu biết hạng mục ở D thị, cùng tổ hạng mục ở D thị nơi này làm việc xong cũng đã tới giờ tan tầm, lúc này hai người lại tiến vào một phiên xấu hổ khác.


"Muốn ăn cái gì?"


"Đều có thể."


Liễu Khinh Ca hôm nay cơ hồ là hỏi một câu, Hoa Ngữ An liền đáp một câu, không nói nhiều thêm một câu, cái này làm cho lòng nàng thập phần không dễ chịu.


Ngay lúc Hoa Ngữ An đang thất thần, Liễu Khinh Ca nói tài xế ngừng ở ven đường.


"Sao... Làm sao vậy?"


Hoa Ngữ An nhìn nhìn chung quanh, đích xác có ít nhà ăn, Liễu Khinh Ca liền mở miệng nói: "Xuống xe, ăn cơm."


Ngữ khí thực lãnh, lưng Hoa Ngữ An chợt lạnh, cảm giác mồ hôi lạnh lại lấm tấm toát ra.


Liễu Khinh Ca chọn một nhà ăn Nhật Bản, một gian ghế lô, sau đó ngồi xuống, Hoa Ngữ An liền thập phần bất an mà ngồi đối diện Liễu Khinh Ca.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca gọi tên Hoa Ngữ An, tâm đều mềm vài phần...


"Chuyện tối hôm qua..."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, nàng vén lên tóc rũ ở bên tai, động tác ưu nhã, mà Hoa Ngữ An cẩn thận lại phát hiện lỗ tai của Liễu Khinh Ca hồng hồng... Nguyên lai... Nguyên lai Liễu Khinh Ca cũng thẹn thùng.


"Không phải ngoài ý muốn, ta... Vẫn luôn muốn làm như vậy, hơn nữa, đó cũng không phải lần đầu tiên."


Không phải... Không phải lần đầu tiên??


Đầu Hoa Ngữ An giống như bị nổ tung, ầm ầm vang lên... Nàng khi nào cùng Liễu Khinh Ca... Hôn môi? Nàng đào tất cả ký ức lên đều nhớ không nổi, chính mình khi nào...


"Cái gì... Có ý tứ gì?"


Hoa Ngữ An thử hỏi hỏi Liễu Khinh Ca, chỉ thấy Liễu Khinh Ca kia gương mặt vốn dĩ mang theo một phân thẹn thùng bỗng nhiên trở nên vũ mị động lòng người, lộ ra ý cười sâu xa.


"Ngươi đoán."


Hoa Ngữ An nghe hai chữ này, nháy mắt cảm thấy sắp điên rồi, nàng nhìn không ra Liễu Khinh Ca đây là đang nói thật hay là giả, nếu là thật, vậy rốt cuộc là khi nào, nếu là giả... Không, Liễu Khinh Ca làm gì rãnh rỗi đi nói như vậy...


Nhìn biểu tình trên mặt Hoa Ngữ An thay đổi thất thường, một chút xấu hổ vừa rồi của Liễu Khinh Ca biến mất không còn sót lại chút gì... Chỉ còn lại tâm chơi trêu chọc người này, nhìn xem Hoa Ngữ An còn có thể quẫn bách đến mức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.