Dấm Nghiện

Chương 51: Ma quỷ dụ hoặc bản nâng cấp



Liễu Khinh Ca không có mở họp cổ đông, bởi vì bây giờ Minh Thụ Ngạn cũng không tham dự được, hiện tại hắn vội đến sứt đầu mẻ trán, làm sao còn dư tinh lực đi giải thích chuyện này cho nhóm đổng sự, Liễu Khinh Ca thấy cổ phiếu dần dần hồi trở lại, đó là bởi vì chính mình đã thu mua một lượng lớn.


Nàng gọi điện thoại cho từng vị đổng sự, nói chính mình đã xuống tay xử lý, hiện tại cổ phiếu cũng đã ở hồi trở lại, nói bọn họ không cần lo lắng.


Bởi vì chuyện này, hình tượng của Minh Thụ Ngạn ở hội đồng quản trị xuống dốc không phanh, ngược lại Liễu Khinh Ca xử lý lưu loát nhanh chóng giành được tin tưởng của nhóm đổng sự, tất cả đều yên tâm giao chuyện này cho nàng xử lý.


Liễu Khinh Ca nhận được một cuộc điện thoại, nàng đoán quả nhiên không sai, Minh Thụ Ngạn hiển nhiên đang nơi nơi tìm Lý Cao, đáng tiếc Lý Cao đã sớm bị nàng đưa đến Canada rồi, còn bảo hộ nghiêm ngặt, Minh Thụ Ngạn muốn chạm vào đều không có cửa.


Minh Thụ Ngạn cũng bắt đầu liên lạc các bộ phận tương quan đem tin tức này áp xuống, chỉ tiếc là nhóm người trên mạng còn đang nhiệt liệt thảo luận, hơn nữa Liễu Khinh Ca cũng bị kéo xuống nước, nhưng mà đề tài về nàng là # Tổng tài Thiên Dực là cái đại mỹ nữ #, sau đó còn thả ảnh chụp của chính mình không biết là bị chụp vào lúc nào, mà người bên cạnh nàng Hoa Ngữ An cũng là đồng dạng mỹ mạo.


Đề tài mới lại ra tới # Trợ lý tổng tài Thiên Dực cũng là cái đại mỹ nữ #, lúc này, Liễu Khinh Ca có chút không vui, nàng không thích Hoa Ngữ An xuất hiện trước mặt công chúng, bị mọi người nhìn, Hoa Ngữ An là của nàng!


Hoa Ngữ An nhìn sắc mặt dần dần biến lãnh của Liễu Khinh Ca, cũng không biết nàng nhìn thấy cái gì, vừa định hỏi thì Liễu Tiêu Nguyệt lại gọi điện thoại tới.


"Tỷ, 10%, hoàn thành."


Liễu Khinh Ca trầm mặc một lúc lâu, nói: "Thu mua tài chính đã dùng xong rồi sao?"


"Xong rồi."


Liễu Khinh Ca nhắm hai mắt, nói: "Ân, hảo."


Liễu Khinh Ca cúp điện thoại, thở dài, đầu ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn.


"Khinh Ca, cần hỗ trợ gì không?"


Hoa Ngữ An mở miệng, vừa rồi nàng thu được tin nhắn của rất nhiều người hỏi nàng công ty đến tột cùng sao lại xảy ra chuyện như vậy, nàng không có trả lời, xem nhiều chỉ càng làm tâm phiền ý loạn, bất quá hiện tại cổ phiếu đã hồi trở lại, những người đó cũng không còn có phiền mình nữa.


Liễu Khinh Ca nhắm hai mắt lại, đang suy nghĩ tiến độ kế hoạch... Chính mình có 10%, vừa mới thu mua thêm 10%, Liễu Tiêu Nguyệt có 10%, Tiêu Vân có 10%, mà kế tiếp, chính là 11% trên tay Minh Dật Nhiên.


Nếu thuận lợi bắt được 11% trên tay Minh Dật Nhiên, như vậy nàng chính là cổ đông lớn nhất của Thiên Dực...


Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Khinh Ca câu lên, nói: "Không cần, đã có thể."


Nói vậy hiện tại Minh Thụ Ngạn đã chuẩn bị mời phóng viên để phủ nhận, chờ hắn trả lời phóng viên xong, cổ phiếu hồi trở lại càng nhanh, lúc đó Minh Thụ Ngạn lại là đưa cho mình một phần lễ mọn.


"Gọi đồ ăn ăn đi!"


Đã 2 giờ chiều, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca còn chưa có ăn cơm trưa. Hoa Ngữ An gọi chút cơm hộp, hai người liền ăn ở trong văn phòng, tùy tiện giải quyết vấn đề cơm trưa.


Liễu Khinh Ca vẫn luôn xem di động, giống như nàng nhìn thấy chuyện gì thú vị vậy, lập tức mở notebook ra, để Hoa Ngữ An cùng xem.


Nguyên lai là Minh Thụ Ngạn nói cho phóng viên biết, tất cả trong tin tức đều là giả, mà người trong phim nhựa kia căn bản không phải hắn, hắn là công dân tuân theo pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trái pháp luật, Liễu Khinh Ca nhìn xong, liền nhịn không được nở nụ cười.


"Da mặt thật là dày."


Bất quá nếu hắn có dũng khí nói với phóng viên như vậy, khẳng định là đả thông không ít quan hệ, tin tức ngày mai khẳng định sẽ nói tin tức chủ tịch Thiên Dực giết người là giả.


"Nhanh như vậy có thể phủi sạch quan hệ sao?"


Hoa Ngữ An thay Liễu Tiêu Nguyệt cảm thấy không đáng giá, ác nhân thật sự có thể sử dụng tiền mua được mọi người, sau đó biến sự thật thành tin tức giả sao?


"Tạm thời có thể, nhưng chờ thế cục ổn định, sẽ đến đợt thứ hai đánh sâu vào."


Liễu Khinh Ca lười biếng duỗi eo, sau đó hướng về Hoa Ngữ An ngoắc ngón tay: "Lại đây bên người ta."


Hoa Ngữ An vừa thấy, sắc mặt đỏ lên, không biết Liễu Khinh Ca lại làm cái gì đối với mình, bất quá hiện tại vẫn là thời gian công tác, tổng tài mở miệng, tiểu trợ lý có tư cách cự tuyệt sao?


Hoa Ngữ An vòng qua bàn làm việc, đi tới bên người Liễu Khinh Ca, chỉ thấy Liễu Khinh Ca lập tức ôm chầm lấy eo Hoa Ngữ An, đem nàng kéo ngã vào trong lòng ngực mình.


"Liễu... Liễu Liễu tổng?"


Hoa Ngữ An cả người xụi lơ ở trên người Liễu Khinh Ca, nàng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi phát ra từ trên người Liễu Khinh Ca, như là hương hoa sơn chi, còn có độ ấm ấm áp kia.


"Gọi ta Khinh Ca..."


Liễu Khinh Ca vùi đầu vào trong lòng ngực của Hoa Ngữ An, nàng rất mau bùn ngủ, vì hôm nay, nàng đã thật lâu không có hảo hảo ngủ qua một giấc.


"Khinh Ca..."


Hoa Ngữ An ngoan ngoãn gọi một tiếng, quả nhiên, nàng đối với Liễu Khinh Ca một chút kháng tính cũng không có a!


"Bồi ta ngủ một lát đi!"


Liễu Khinh Ca buông Hoa Ngữ An ra, ngay lúc Hoa Ngữ An còn chưa phục hồi lại tinh thần, nàng đã lôi kéo Hoa Ngữ An tiến vào phòng nghỉ, sau đó cởi giày cao gót, lôi kéo Hoa Ngữ An ngã vào trên giường đôi mềm mại.


Hoa Ngữ An hoàn toàn là ngốc, nàng căn bản không kịp phản ứng, lúc nàng phục hồi lại tinh thần, đã nằm ở trên giường mềm mại, mặt càng ngày càng đỏ, tim đập nhanh muốn nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt của Liễu Khinh Ca nhìn chính mình, nàng càng là thẹn thùng đến muốn thoát đi, nhưng Liễu Khinh Ca lại gắt gao ôm lấy eo nàng, nàng không thể động đậy, theo bản năng cũng không muốn nhúc nhích.


"Nếu cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi muốn làm gì đối với ta?"


Thanh âm của Liễu Khinh Ca truyền tới bên tai Hoa Ngữ An, giống như ma chú, nàng ngẩn ngơ nhìn mặt Liễu Khinh Ca, từ đôi mắt mê người kia, cái mũi, sau đó môi đỏ, khóe miệng nàng còn hơi hơi gợi lên độ cong, giống như yêu tinh mê người.


Lý trí của Hoa Ngữ An nói cho nàng biết, Liễu Khinh Ca lại đang chọc ghẹo mình, nhưng lại có một phen thanh âm nói với nàng rằng... Nếu chính mình không động, liền bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo, cơ hội tuyệt hảo khi dễ Liễu Khinh Ca a.


Hoa Ngữ An khởi động thân mình, khóa ngồi ở bên hông Liễu Khinh Ca, đôi tay đem tay của Liễu Khinh Ca khóa lên trên đỉnh đầu, một đôi mắt vốn dĩ vô cùng sạch sẽ hiện giờ lại tràn ngập dục vọng, có chút hồng, mang theo nồng đậm tính xâm lược.


Liễu Khinh Ca hiển nhiên là bị dọa, nhìn đến đôi mắt của Hoa Ngữ An gấp đến không chờ nổi, trong lòng lại cảm thấy mừng rỡ, nhưng lại thấy trong mắt được Hoa Ngữ An hơi hơi hồng, cảm giác ánh mắt như là nhẫn nại thật lâu nhưng không chiếm được, nàng liền có chút đau lòng, chính mình có phải là hơi quá phận rồi hay không...?


Bất quá có cái gì quá phận đây?


Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt tươi cười không có hảo ý, Hoa Ngữ An vừa thấy, trong lòng giống như có một con sói đang ngủ say bị thức tỉnh, nàng cúi người xuống, hôn lên môi Liễu Khinh Ca, một cái hôn sâu, trong lúc nhất thời cướp đi hô hấp của cả hai.


Môi lưỡi liếm mút lẫn nhau, giống như cá chết đuối, cướp đoạt không khí trong miệng nhau, từ Hoa Ngữ An chủ đạo hôn sâu, đến Liễu Khinh Ca trầm luân triền miên, cứ như vậy một phát không thể vãn hồi.


"Ngô... Ân..."


Không biết là thanh âm của ai, kế hoạch của Liễu Khinh Ca là muốn trêu chọc Hoa Ngữ An, nhưng sau khi trầm luân trong nụ hôn này lại dần dần bị quên mất.


Tay Hoa Ngữ An không an phận cởi bỏ cúc áo của Liễu Khinh Ca, môi đỏ cũng từ từ dời xuống dưới.


Hoa Ngữ An hôn nồng nhiệt làm không khí xung quanh bắt đầu nóng lên...


Không được... Không thể... Hiện tại còn không thể... Lý trí của Liễu Khinh Ca bắt quay về, đôi tay của Hoa Ngữ An đã sớm buông tay nàng ra, nàng liền dùng tay ôm lấy gương mặt của Hoa Ngữ An kéo lên đến trước mặt mình, nhẹ nhàng hôn vài cái.


"Không phải nói cả hai đều phải bình tĩnh sao? Ngươi hiện tại là đang làm cái gì?"


Thanh âm của Liễu Khinh Ca có chút trầm thấp nghẹn ngào, đó là thanh âm bị dục vọng sở lây dính, như yêu tinh mê người, làm Hoa Ngữ An thanh tỉnh vài phần, nàng biết chính mình lại vượt rào, nhưng nàng thật sự nhịn không được muốn ăn Liễu Khinh Ca, lúc ấy liền không nên nói cái gì hai người cần bình tĩnh a, hiện tại Liễu Khinh Ca cự nhiên lại nhớ tới, hơn nữa lại nhiều lần lấy đó để trêu đùa mình.


"Không cần lại... Còn như vậy..."


Hoa Ngữ An thoát khỏi thân thể của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca ngồi dậy, đem mấy viên cúc áo trên người bị cởi bỏ một lần nữa gài lại hoàn chỉnh.


Hoa Ngữ An muốn chạy ra khỏi phòng, lại bị Liễu Khinh Ca lôi kéo, lập tức rơi vào cái ôm của Liễu Khinh Ca.


"Qua mấy ngày nữa, chờ giải quyết xong những việc này trước, được không?"


Liễu Khinh Ca giống như đang xin lỗi, nàng xác thực bị câu nói kia của Hoa Ngữ An kích thích, cho nên nàng mới muốn dụ hoặc Hoa Ngữ An, nhiều lần làm người nọ bước tới giới hạn.


Hoa Ngữ An đỏ mặt, nằm bất động ở trong lòng ngực của Liễu Khinh Ca, sau khi hô hấp bình phục lại, Hoa Ngữ An mới nói: "Ân... Nhưng ngươi đừng còn như vậy..."


"Ân? Đừng như thế nào?"


Khóe miệng Liễu Khinh Ca lại gợi lên ý cười xấu xa, Hoa Ngữ An mặt lại đỏ vài phần, không nói chuyện nữa, Liễu Khinh Ca cũng cười cười, nói: "Đều đáp ứng ngươi."


Hoa Ngữ An nghe được, liền không tự giác cười cười ngọt nị, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ thích một nữ nhân, càng không nghĩ tới sẽ cùng nữ nhân ở bên nhau, nhưng hết thảy đều đã xảy ra...


Hoa Ngữ An nhẹ nhàng giật giật hai chân mình...


Nàng nghĩ muốn đổi quần lót a...


Hoa Ngữ An thở dài, trong nhà lão ba cùng lão mẹ nếu biết mình thích nữ nhân, đại khái sẽ chém chết chính mình đi!


Hoa Ngữ An cười khổ... Cái gì đến sẽ đến, chỉ là muốn nàng cùng Liễu Khinh Ca tách ra...Không có khả năng.


Liễu Khinh Ca thật sự rất mệt mỏi, nàng ôm Hoa Ngữ An từ phía sau, đầu tựa vào lưng nàng, nói: "Ta thật sự rất mệt mỏi, bồi ta ngủ một lát"


Thanh âm của Liễu Khinh Ca mang theo vài phần yếu ớt cùng mệt mỏi, Hoa Ngữ An biết người này thật sự rất mệt mỏi, liền nhẹ nhàng ứng hạ.


Hai người một lần nữa ngã lên giường, Liễu Khinh Ca giương mắt liếc nhìn Hoa Ngữ An một cái, giống như muốn trước lúc ngủ đem khuôn mặt nàng ấn đi vào giấc mộng vậy.


Sau đó mới an tâm nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười an tâm.


Hoa Ngữ An nhìn trước mắt người nọ an tĩnh ngủ, có chút đau lòng, có chút thẹn thùng, nhìn nàng ngủ, lại có cảm giác an tâm.


Nguyên lai nhìn người nọ an tĩnh ngủ, lại là một chuyện tốt đẹp như vậy, năm tháng tĩnh hảo.


Ở một nơi khác, Minh Thụ Ngạn sau khi tiếp đón phóng viên xong, liền quay về nhà lớn của Minh gia, hắn an tĩnh ngồi ở thư phòng, đứng trước mắt hắn là luật sư cùng Minh Dật Nhiên, nhưng bọn họ cái gì cũng không làm được, người tung những tin tức hắn mua giết người đó cũng tra không được.


Minh Thụ Ngạn con ngươi lạnh lùng, duỗi tay quét tất cả đồ vật trên bàn sách rơi xuống đất, cái gì cũng không nói, hắn lạnh lùng nhìn luật sư cùng Minh Dật Nhiên, bọn họ càng không dám nói lời nào.


"Ta muốn kiện những báo xã đó, có bao nhiêu phần thắng?"


Thanh âm của Minh Thụ Ngạn truyền đến, luật sư thân mình chấn động, nói: "Một nửa, nhưng loại hoàn cảnh này thực xấu hổ, nếu kiện bọn họ, nếu thua, thanh danh của ngài chỉ sợ..."


Kỳ thật luật sư có nhìn những chứng cứ báo xã đưa ra, cũng để chuyên gia kiểm tra đối chiếu qua, không có bất luận dấu vết chỉnh sửa gì, ngay cả phim nhựa kia, cũng không có lấy một điểm bị chỉnh sửa, điều duy nhất bọn họ có thể kiến nghị với Minh Thụ Ngạn chính là dùng tiền bịt miệng truyền thông, còn có đả thông một ít quan hệ, đem chuyện này áp xuống, rốt cuộc mọi người đều rất dễ quên, sự tình qua đi, liền không có việc gì.


"Phế vật! Đều là phế vật!"


Minh Thụ Ngạn đem gạt tàn thuốc trên bàn trực tiếp ném ra ngoài, rơi xuống trên người vị luật sư kia, phát ra một tiếng trầm vang, nhưng người nọ như thế nào cũng không dám động.


"Dật Nhiên, đem Kỳ Nhiên gọi trở về."


Minh Thụ Ngạn nghĩ, nếu là bạch không thể thực hiện được, vậy để hắc tới, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người này, còn có người ở sau lưng bán mấy tin tức này nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.