Tiêu Vân đã trở lại, là trưởng nữ Tiêu gia, nàng ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được phóng viên, phóng viên liền bắt đầu truy vấn chuyện của Liễu Khinh Ca.
"Tiêu tiểu thư, không biết đối với chuyện con gái của mình công khai come out, ngài có ý kiến gì không?"
Tiêu Vân vốn dĩ muốn một người hưởng thụ buổi trà chiều, không nghĩ tới vừa vặn gặp phóng viên cũng ở chỗ này dùng cơm, hơn nữa bọn họ còn quá chuyên nghiệp, cự nhiên từ bỏ thời gian ăn cơm để phỏng vấn mình.
Cũng may, vị phóng viên kia gọi chính là ' Tiêu tiểu thư ' mà không phải là ' Liễu phu nhân ', nếu gọi Liễu phu nhân, sợ là nàng không chỉ không trả lời câu hỏi của hắn, mà còn cảnh cáo hắn không cần quấy rầy mình dùng cơm.
"Nàng thích là được."
Khóe miệng của Tiêu Vân vẫn mang theo ý cười dịu dàng, đây là quanh năm suốt tháng lắng đọng lại trên người Tiêu Vân.
"Tiêu tiểu thư ngài đồng ý cho con gái cùng bạn lữ đồng tính ở bên nhau sao?"
Vị phóng viên kia tiếp tục hỏi, Tiêu Vân chỉ cười cười, nói: "Nàng thích là được."
Vẫn là một câu này, nhấm nuốt nói ra giống như hương thuần của rượu ngon năm xưa, Tiêu Vân là một nữ nhân thành thục, cả người đều phát ra trí thức cùng cơ trí, vị phóng viên kia gật gật đầu, ghi nhận xong, nói câu cảm ơn, liền trở lại chỗ ngồi của mình.
Lúc này,TV ở nhà ăn phát ra tin tức, còn có một đoạn quay ngắn, đó là một nam nhân anh tuấn bị còng tay, trở tay đặt ở sau lưng, cúi đầu ngồi vào xe cảnh sát.
Tin tức còn lại là: Đại thiếu gia Minh gia bị tình nghi mua hung đả thương người, đã bị cảnh sát bắt giữ hỗ trợ điều tra.
Sau đó mỹ nữ biên tập viên nói ngày hôm trước Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An ở trên quốc lộ bị tập kích, Tiêu Vân một bên nhìn tin tức, khóe miệng mang ý cười càng ngày càng đậm, ngón tay bắt đầu có tiết tấu mà gõ lên mặt bàn...
"Minh gia... Đây là muốn xong rồi."
Tiêu Vân cười cười, tiếp tục uống trà, lúc này di động lại vang lên, người gọi đến lại là một cái tên đã thật lâu chưa từng thấy lại.
"Uy?"
"Vân tỷ."
"Ta cảm thấy ngươi nên gọi ta là Tiêu tiểu thư, như vậy tương đối hảo, Minh phu nhân."
Gọi lại đây chính là Tống Tiếu, thanh âm của nàng tràn đầy mệt mỏi, thoạt nhìn cũng là căng không chịu nổi nữa, mới nhớ tới mình.
Thời điểm còn chưa cùng Liễu Bá Trọng ly hôn, quan hệ của Tiêu Vân cùng Tống Tiếu cũng tính là không tồi, lúc ấy Tống Tiếu sẽ gọi mình một tiếng Vân tỷ, giống như bây giờ, nhưng thời điểm Minh Thụ Ngạn đối phó với mình, nàng đối với mình lại là chẳng quan tâm, làm lòng mình rét lạnh.
"Vân tỷ... Ta biết là Khinh Ca làm, cầu các ngươi... Cầu các ngươi buông tha Dật Nhiên đi..."
Thanh âm của Tống Tiếu mang theo khóc nức nở, Tiêu Vân cười lạnh, đều không phải là người lương thiện gì, ở trước mặt nàng giả vờ đáng thương chỉ làm nàng càng cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.
"Nếu con của ngươi không làm những việc đó, như thế nào sẽ bị cục cảnh sát chộp tới, Minh phu nhân, không cần quấy rầy ta."
Tiêu Vân cúp điện thoại, nàng làm việc luôn luôn quyết tuyệt, tiếp điện thoại của Tống Tiếu đã là khoan dung lớn nhất rồi, nàng thừa nhận nàng có một ít ác thú vị, nhưng nàng muốn nhìn một chút bộ dạng Tống Tiếu nghèo túng a.
Tiêu Vân nàng trước nay đều không phải người tốt.
Uống trà xong, Tiêu Vân trở về chung cư của Liễu Khinh Ca, phòng khách còn bày ra bàn mạt chược, trong nhà có không ít người.
Liễu Tiêu Nguyệt cùng Lê Kiều Kiều vai sóng ngủ ở trên sô pha, còn Lạc Phỉ thì gối đầu lên đùi Cố Phiên Vũ ngủ, Tiêu Vân nhìn nhìn thời gian, 2 giờ chiều, lại nhìn nhìn bàn mạt chược, nàng liền biết, những người này đại khái là đánh mạt chược cả đêm, sau đó thật sự chịu không nổi, không muốn mệt nhọc trở về liền ngủ ở nhà Liễu Khinh Ca.
Vậy hai người kia đâu?
Tiêu Vân đi hướng phòng bếp, Hoa Ngữ An đang chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, Liễu Khinh Ca thì ở một bên nhìn, thoạt nhìn là muốn nấu ăn cho nhóm nữ ma bài bạc kia ăn.
"Tính ta một phần đi!"
Thanh âm của Tiêu Vân rất nhẹ, thời điểm Tiêu Vân mở cửa, Liễu Khinh Ca liền biết nàng đã trở lại, nhà nàng trừ bỏ Hoa Ngữ An, cũng chỉ có Tiêu Vân có chìa khóa.
"A!"
Hoa Ngữ An hoảng sợ, lại chế trụ thanh âm của chính mình không la quá lớn, sợ đánh thức nhóm sâu ngủ ở phòng khách.
"Vân... Vân a di, ngài đã về rồi, hảo..."
Hoa Ngữ An vừa rồi quá chuyên tâm, không có chú ý tới âm thanh mở cửa cùng tiếng bước chân, lúc này mới bị Tiêu Vân làm hoảng sợ.
"Cảm ơn."
Tiêu Vân ôn nhu cười cười, sau đó nhẹ chân bước trở về phòng.
"Như thế nào ngươi không bị dọa?" Hoa Ngữ An nhẹ giọng hỏi Liễu Khinh Ca.
"Bởi vì ta nghe thấy tiếng mở cửa, là do ngươi quá chuyên tâm."
"Nga..."
Được rồi, Hoa Ngữ An thừa nhận thời điểm nàng nấu cơm rất chuyên tâm.
Lúc này, di động của Hoa Ngữ An vang lên, nàng rửa sạch tay, từ trong túi của tạp dề lấy điện thoại di động ra, thấy tên người gọi, mày không khỏi nhíu chặt.
"Ta đi nghe điện thoại."
Hoa Ngữ An cầm di động đi ra ngoài, thân hình thoăn thoắt đi vào phòng Liễu Khinh Ca, sau đó đóng cửa lại.
Ngay trước lúc nàng đi vào phòng, Liễu Khinh Ca rõ ràng nghe thấy được Hoa Ngữ An nói hai chữ.
"Uy, ba?"
Liễu Khinh Ca lo lắng, nhưng lại không dám quấy rầy bọn họ.
"Bên cạnh ngươi đều là những người nào? Vì cái gì sẽ ở quốc lộ bị tập kích?"
Ngữ khí của Lão Hoa không tốt, nhưng lại làm đôi mắt của Hoa Ngữ An đỏ một vòng, bởi vì nàng nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Lão Hoa.
"Là Minh gia thua không nổi... Mới có thể tập kích chúng ta."
Hoa Ngữ An nhẹ giọng nói một câu, Minh gia cùng Liễu gia ân oán nháo đến ồn ào huyên náo, Lão Hoa mỗi ngày có thói quen xem tin tức, Hoa Ngữ An biết Lão Hoa khẳng định đã biết từ đầu đến cuối.
"Ân oán hào môn thế gia ngươi trộn lẫn vào làm cái gì?"
Lão Hoa phi thường bất mãn, cái mũi Hoa Ngữ An lại chua xót, nói: "Ta muốn cùng Khinh Ca cùng nhau vượt qua."
Lão Hoa nơi đó trầm mặc, thở hổn hển, tựa hồ như đang nhẫn nại gì đó, cho nên trước sau không có mở miệng.
"Bị thương không?"
Thật lâu sau, thời điểm Hoa Ngữ An cho rằng Lão Hoa sẽ treo điện thoại, hắn mới chậm rãi nói ra những lời này.
"Khinh Ca bảo hộ ta, ta không có việc gì, tay nàng bị thương."
Lão Hoa nơi đó lại trầm mặc, Hoa Ngữ An chậm rãi mở miệng: "Thực xin lỗi... Ba, chờ chuyện ở nơi này làm xong, ta sẽ trở về cùng ngài nói chuyện, hảo hảo chiếu cố thân thể."
Đây là lần đối thoại tâm bình khí hòa nhất của hai người trong mấy ngày gần đây, Lão Hoa nơi đó không nói chuyện, hô hấp mấy cái liền treo điện thoại, ngay cả ' tái kiến ' cũng không có nói.
Hoa Ngữ An biết Lão Hoa vẫn không tiếp thu được, nhưng hiện tại không nói lời nào, so với hắn nói lời đả thương người như vậy thật ra khá hơn nhiều rồi.
Hoa Ngữ An hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc xong, mới mở cửa ra.
Nàng liền thấy Liễu Khinh Ca dựa vào cửa phòng bếp chờ nàng...
Hoa Ngữ An ngay sau đó lộ ra một mạt ý cười ôn nhu...
Xoay người, có thể thấy ngươi ở bên ta... Thật tốt.
Minh Dật Nhiên bị bắt giữ, nhưng hắn cái gì cũng không nói, căn cứ lời khai hắn thuê người, cùng lời khai của Liễu Khinh Ca, hoài nghi hắn là muốn mạng của Hoa Ngữ An, theo sau cảnh sát lấy hắn tội danh cố ý giết người không thành đưa lên toà án xét xử.
Chuyện của Minh Dật Nhiên kết thúc, tâm tư của Liễu Khinh Ca liền chuyển tới trên người Minh Kỳ Nhiên.
Nhưng một đoạn này thời gian Minh Kỳ Nhiên giống như biến mất vậy, không có động tĩnh gì.
Thiên Dực vẫn hoạt động như thường, hạng mục cũng rất thuận lợi, mọi chuyện giống như đều trở về quỹ đạo vốn có của nó, nhưng lại có một việc đánh gãy tiết tấu cuộc sống của Hoa Hoa Ngữ.
Liên a di, mẹ của Thành Ý Văn, qua đời.
Ở lễ tang, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca mặc một thân đồ đen, tiễn Liên a di một đoạn đường cuối cùng, Thành Ý Văn cùng Quan Như Nguyệt, Quan Như Nguyệt toàn bộ hành trình đều nắm lấy tay Thành Ý Văn, chống đỡ nam nhân yếu ớt kia.
Có lẽ Quan Như Nguyệt thật sự rất yêu Thành Ý Văn, nhưng luôn bởi vì Thành Ý Văn phản bội mình, lợi dụng mình, mới có thể trở nên cực đoan mà cố chấp như vậy.
Nhưng thời điểm Thành Ý Văn chân chính cần một người ở bên, Quan Như Nguyệt lại yên lặng canh giữ ở bên người hắn...
Hy vọng Thành Ý Văn ngày sau có thể hảo hảo đối tốt với Quan Như Nguyệt.
Ánh mắt của Hoa Ngữ An rơi xuống di ảnh của Liên a di, vẫn là một mạt ý cười hiền lành.
Liên a di... A Văn hắn, về sau nhất định sẽ hảo hảo.
"Thành Ý Văn."
Hoa Ngữ An gọi Thành Ý Văn một tiếng, Thành Ý Văn khóc đỏ đôi mắt làm khuôn mặt tuấn tú của hắn, hiện tại thoạt nhìn cũng không thể nào đẹp được.
"Hảo hảo đối tốt với nàng."
"Ân."
Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca rời khỏi lễ tang, ngay lúc lá cây bay xuống, Hoa Ngữ An quay đầu lại...
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Liên a di, vĩnh biệt.
Chờ đến khi mọi chuyện đều kết thúc xong, Hoa Ngữ An liền quyết định cùng Liễu Khinh Ca trở về nhà của mình gặp cha mẹ một lần.
Liễu Khinh Ca đồng ý, trong lòng chỉ còn một việc còn vướng bận, đó là Minh Kỳ Nhiên.
Người này giống như tiêu thất vào hư không, cũng không có dấu hiệu xuất cảnh, biết được hắn còn ở quốc nội, cả người Liễu Khinh Ca liền không thoải mái.
Liễu Khinh Ca chạy xe năm tiếng đồng hồ đi tới V thị, ở trước tiểu khu của nhà Hoa Ngữ An tìm chỗ đậu xe, hai người ngồi ở trong xe, đều trầm mặc.
"Vốn dĩ không khẩn trương, gặp ngươi trầm mặc, liền khẩn trương rồi."
Liễu Khinh Ca vừa nói như vậy, Hoa Ngữ An cũng cười cười, nói: "So với ngươi nói một cái đại hạng mục còn khẩn trương hơn?"
"So với đó còn khẩn trương hơn nhiều."
Liễu Khinh Ca mở dây an toàn, Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca có chút biểu tình bất an, lại cười, người này thoạt nhìn không gì không làm được, nguyên lai cũng có thời điểm khẩn trương vô thố a...
Hôm qua nàng phát tin nhắn báo Hoa Hãn Phi biết hôm nay nàng sẽ trở về, Hoa Hãn Phi cũng nói cho Lão Hoa, Hoa ba cùng Hoa mẹ lại không có phản ứng gì, lúc này mới làm cho Hoa Ngữ An thấy thấp thỏm...
(Tự nhiên muốn mở bài Thấp thỏm cho Tiểu Hoa nghe ghê (ಥ⌣ಥ))
Bất quá không có phản ứng gì, so với phản ứng kích thích vẫn còn tốt.
Hai người cuối cùng vẫn là xuống xe, lên lầu, tay Hoa Ngữ An đặt ở nút bấm chuông cửa, nhưng trước sau lại không có ấn xuống.
Tâm tình phức tạp...
' leng keng ——'
Rất nhah, cửa liền mở ra, là Cầm Tố, nàng vừa thấy là Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca, lập tức cười nói: "Đã về rồi! Chúng ta còn đang nấu cơm, các ngươi mau vào đi!"
Cầm Tố rất nhiệt tình, xắn tay áo lên còn có thể nhìn thấy hình xăm của thời trẻ lưu lại, trên mặt cùng với hình xăm khí phách hoàn toàn bất đồng một thân hòa cảm.
"Ngài hảo."
"Tẩu tử hảo."
Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An trước cùng Cầm Tố chào hỏi, sau đó mới đi vào, ngay lúc Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca nhìn đến Lão Hoa đang ngồi ở trên sô pha xem báo chí, hai người thân thể đều đình trệ tại chỗ, chỉ thấy báo chí dần dần hạ xuống, lộ ra bộ dạng của Lão Hoa.
Một nam nhân khoảng 50 tuổi, thân thể rắn chắc, khuôn mặt tuy rằng đã có dấu vết của năm tháng, nhưng lại khó che lấp khí chất thanh tú, cặp mắt kia sáng ngời có thần, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người Liễu Khinh Ca.
"Thúc thúc hảo."
Thời điểm Hoa Ngữ An còn đang ngây người, Liễu Khinh Ca đã dẫn đầu mở miệng trước, lão hoa lại không có phản ứng gì, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn tay Liễu Khinh Ca, trên tay băng gạc còn chưa có tháo xuống.
"Ba..."
Một tiếng gọi của Hoa Ngữ An đem chú ý của Lão Hoa gọi về, ánh mắt hắn chuyển qua người Hoa Ngữ An.
Ánh mắt xoay chuyển, cuối cùng buông báo chí xuống, đứng dậy đi về phòng, toàn bộ hành trình đều không nói một câu.
Hoa Ngữ An rõ ràng có chút mất mát, Liễu Khinh Ca lại nắm chặt tay Hoa Ngữ An, hướng hắn cười cười.
Không có mở miệng mắng, đã là một bắt đầu không tồi rồi không phải sao?
"Ai, các ngươi đừng trách Lão Hoa, dù sao lão nhân gia cần chút thời gian."
Cầm Tố lúc này đi hoà giải, ha hả cười, hóa giải được không ít xấu hổ.