Dấm Nghiện

Chương 81: Phiên ngoại 1



Tuần trăng mật qua đi, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An trở về X thị, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, Tiêu Vân vẫn tiếp tục chu du khắp thế giới.


Liễu Khinh Ca khó có được thời gian ở nhà, cũng không mở notebook ra đi đối diện với đống số liệu khó hiểu, chỉ nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi.


Hoa Ngữ An ôm tiểu ngoan chậm rãi đến gần, sau đó ngồi xổm xuống, một người một mèo cứ như vậy an tĩnh nhìn Liễu Khinh Ca, sau đó, tiểu ngoan đại khái là cảm thấy không thú vị, liền dựa vào lòng ngực của Hoa Ngữ An ngủ mất...


Liễu Khinh Ca ngủ rất cạn, rất nhanh liền mở bừng mắt, dung nhan của Hoa Ngữ An nháy mắt đi vào cặp mắt đẹp mang theo mông lung cùng lười biếng kia.


Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt tươi cười sung sướng, nhưng một khắc sau lại thấy được tiểu ngoan đang dựa vào lòng ngực của Hoa Ngữ An ngủ ngon lành, tươi cười cứng lại ở bên khóe miệng.


"Liễu tiểu ngoan, nếu còn ngủ tiếp, đêm nay liền không cho ăn cơm."


Liễu Khinh Ca chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo uy hiếp còn có vài phần tính tình trẻ con, làm Hoa Ngữ An không nhịn được cười ra tiếng.


Giống như bởi vì tiếng động, tiểu ngoan từ trong lòng ngực của Hoa Ngữ An tỉnh lại, quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh băng của Liễu Khinh Ca, lập tức từ trong lòng ngực của Hoa Ngữ An nhảy xuống.


"Ngươi a... Ngay cả dấm của một con mèo cũng muốn ăn."


Hoa Ngữ An không khỏi lắc đầu cười khổ, Liễu Khinh Ca một khi nổi tính tình trẻ con lên, thật sự sẽ mê hoặc chết người.


"Bất quá vì cái gì lại là Liễu tiểu ngoan, mà không phải Hoa tiểu ngoan?"


Hoa Ngữ An bắt đầu rối rắm chỉ vì không biết tại sao tiểu ngoan lại mang họ Liễu mà không phải họ Hoa.


"Bởi vì ta là người thu dưỡng."


Liễu Khinh Ca thong thả ung dung mà nói, khóe môi treo lên một mạt cười xấu xa, được rồi, Hoa Ngữ An không phản bác, đúng là Liễu Khinh Ca thu dưỡng, chính mình chiếu cố nó nhiều một là được.


"Thời tiết có vẻ không tồi... Không bằng chúng ta đi phòng tập thể thao đi?"


Liễu Khinh Ca nghĩ, hình như đã thật lâu không có đi phòng tập thể thao, bất quá nghe được ba chữ ' phòng tập thể thao ' này, Hoa Ngữ An lại không vui, nàng không thích vận động, hơn nữa... Cũng không thích Liễu Khinh Ca ăn mặc đồ vận động hở ngực ở trước mặt người khác.


"Đổi đề nghị khác."


Khó có được lúc Hoa Ngữ An bác bỏ đề nghị của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cũng không tiếp tục kiên trì, dù sao nàng cũng thấy được lão bà nhà mình sắc mặt không tốt.


"Không bằng..."


Đi dạo siêu thị? Đề nghị này khẳng định Hoa Ngữ An sẽ thích, nhưng lời nói của nàng còn chưa kịp nói xong, chuông cửa đã vang lên...


Liễu Khinh Ca có dự cảm bất an... Bởi vì lần trước chuông cửa vang lên cũng là vì...


Hoa Ngữ An đi mở cửa...


"Khinh Ca, Tiểu Hoa Tử, chúng ta lại tới chơi mạt chược đây!"


Lại nói, từ sau khi mình từ chức, Lạc Phỉ cũng từ chức theo, mà người nhận vị trí của nàng cự nhiên là người bị mình sung quân đi biên cương Trương Hiểu Quang... Nói thật, Trương Hiểu Quang kia thật là có chút thực lực, có thể tiếp nhận xử lý được công việc trên tay Lạc Phỉ.


Cũng bởi vì việc từ chức này... Cho nên lâu lâu liền tìm tới Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An để chơi mạt chược!


Hơn nữa Cố Phiên Vũ người này cũng sẽ đi theo tới, nghe nói nàng cũng từ chức Phó giám đốc rồi, đem công ty giao cho ca ca Cố Phong Dạ của nàng, nhưng nàng cũng giống như Liễu Khinh Ca, đều là chủ tịch công ty là được rồi.


"...Ta phải nói hoan nghênh sao?"


Liễu Khinh Ca lắc đầu cười khổ, tuy rằng Lạc Phỉ có chút ồn ào, nhưng cũng vì vậy mà căn phòng có thêm chút hơi thở sung sướng.


"Đương nhiên! Tiểu ngoan, Phỉ Phỉ tỷ tỷ lại tới rồi!"


Từ lần nàng cùng Hoa Ngữ An đi V thị, tiểu ngoan lại lần nữa nhờ Lạc Phỉ chiếu cố, đi du lịch tuần trăng mật lúc ấy cũng là Lạc Phỉ chiếu cố, cho nên Lạc Phỉ hiện tại rất đau tiểu ngoan.


Nhưng bệnh dị ứng lông chó mèo của nàng vẫn không chút nào được cải thiện, mỗi lần chiếu cố tiểu ngoan xong, trên người đều sẽ nổi rất nhiều điểm đỏ, nhưng nàng rất vui vẻ chịu đựng, Cố Phiên Vũ cũng khuyên không được, cũng may tình huống này không phải thường xuyên xảy ra.


"Kiều Kiều cùng Tiêu Nguyệt vẫn chưa đem sự tình giải quyết sao?"


Lúc này Cố Phiên Vũ đã cùng những người khác quen thuộc, đặc biệt là người ở trên bàn mạt chược, cho nên nàng vẫn rất quan tâm hỏi han một chút tình huống, dù sao nàng mới từ Hongkong bay qua, rất nhiều tin tức cần được bổ sung một chút.


"Vẫn chưa, Kiều Kiều vẫn bị nhốt ở nhà, Tiêu Nguyệt mỗi ngày đều đi tìm nàng, đều bị người nhà Kiều Kiều cự tuyệt ngoài cửa."


Hoa Ngữ An nhún vai, chính mình cũng từng thử qua muốn đi tìm Lê Kiều Kiều, nhưng từ khi Lê ba biết quan hệ của mình cùng Liễu Khinh Ca, liền không cho mình bước vào cửa Lê gia, nhưng Lê Kiều Kiều mỗi ngày vẫn gọi điện thoại cho mình, tinh thần còn tốt đây, cho nên Hoa Ngữ An cũng yên tâm.


"Khi nào mới được, ngày hôm qua ta thấy Tiêu Nguyệt cả người đều tiều tụy không ít."


Liễu Khinh Ca, Lạc Phỉ cùng Liễu Tiêu Nguyệt ba người là một đội, cũng chỉ có Liễu Tiêu Nguyệt là chưa từ chức, bởi vì nàng còn cần một phần sự nghiệp để đi đầu tranh vì tình yêu của nàng.


"Hẳn là nhanh đi! Ta nghe nói ngày hôm qua Tiêu Nguyệt đã vào được nhà của Lê gia."


Liễu Khinh Ca mỗi ngày cũng gọi điện thoại cho Liễu Tiêu Nguyệt, muốn hẹn nàng ra gặp mặt, nhưng nàng nói muốn đi Lê Kiều Kiều nơi đó, vài lần đều vậy, nên Liễu Khinh Ca từ bỏ.


"Rốt cuộc đánh vỡ vòng thứ nhất của tuyến phòng ngự rồi sao?"


Lạc Phỉ cũng là người từng trải, tự nhiên biết mùi vị này không dễ chịu, nhưng một khi vòng thứ nhất của tuyến phòng ngự bị phá hư, như vậy kế tiếp tuyến phòng ngự rất nhanh sẽ bị đánh vỡ, dù sao lấy thụ đoạn cùng kiên trì của Liễu Tiêu Nguyệt, người nhà Lê gia cũng kiên trì không được bao lâu.


"Ân."


Thời điểm Liễu Khinh Ca nói đã đem bàn mạt chược dọn ra, chuẩn bị bắt đầu.


"Lại nói tiếp cũng thật là châm chọc, một phần cảm tình quán không nhà trên thù quốc hận, lại phải cùng người nhà đấu tranh, làm thế giới đang xem chê cười, thật là... Buồn cười cực kỳ."


(Câu này thật sự mị không hiểu 〜( ̄△ ̄〜))


Cố Phiên Vũ cho tới nay đều giống như người ngoài cuộc, nhưng lúc ấy nàng cùng Cố gia đối chọi, thậm chí liên hợp với ca ca đi đối phó với lão ba của mình, đoạn thời gian gian nan kia, đúng là làm nàng suốt đời khó quên, cũng cảm thấy nghĩ lại mà kinh, cũng không dám nhớ lại lần nữa.


"Chỉ có thể nói có đôi khi giáo dục là tiến bộ, cũng là giam cầm đi! Không nói, chơi mạt chược!"


Liễu Khinh Ca cũng không muốn nhiều lời, mọi người ăn ý đình chỉ đề tài này, bởi vì đề tài này vẫn tính là trầm trọng, cũng may mọi người đều đã vượt qua.


Thời điểm bốn người ở đây sung sướng chơi mạt chược, thì Lê Kiều Kiều cùng Liễu Tiêu Nguyệt bên kia xác thật là nước sôi lửa bỏng.


Đây là lần thứ hai Liễu Tiêu Nguyệt tiến vào nhà Lê gia, lần thứ hai đối mặt với Lê ba cùng Lê mẹ.


"Ngươi ra điều kiện đi, như thế nào mới có thể buông tha con gái của ta?"


Lê ba mở miệng trước, lần trước để Liễu Tiêu Nguyệt tiến vào, hắn đã nói rất nhiều lời khó nghe, cho rằng Liễu Tiêu Nguyệt sẽ biết khó mà lui, lại không nghĩ tới người này vẫn dám tới.


"Kiều Kiều không phải hàng hóa, không nên lấy ra để trao đổi."


Liễu Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói, trên mặt yêu mị là nghiêm túc chưa bao giờ từng có.


Lê ba vừa nghe, thân hình chấn động, mặt có chút hồng, ngữ khí không tốt nói: "Vô luận như thế nào, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha Kiều Kiều."


"Nói thật thúc thúc...Điều kiện hiện tại ta có, Lê gia các ngươi cũng đã ra không bằng rồi, như thế nào còn nói điều kiện với ta?"


Lê gia có tiền, nhưng sau lưng Liễu gia là toàn bộ tập đoàn Thiên Dực, loại tiểu xí nghiệp như Lê gia so không được, vừa nghe như vậy, Lê ba càng là thẹn quá hóa giận, cả giận nói: "Ngươi liền nói, ta đem Lê thị đều cho ngươi!"


Lê ba lúc này là dùng bất cứ giá nào, Lê mẹ không thể tưởng tượng được Lê ba lại xúc động như vậy, lập tức kéo Lê ba lại, Lê thị nếu cho Liễu Tiêu Nguyệt, như vậy gia nghiệp tổ truyền của Lê gia chẳng phải là thua ở trong tay Lê ba sao?


"Ta đối với Lê thị của ngươi không có hứng thú, ta chỉ cần Lê Kiều Kiều, không bằng thúc thúc ngươi nói một chút, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?"


Liễu Tiêu Nguyệt từ sau lần trước bị Lê ba nói qua rất nhiều lời khó nghe, trong lòng có chút tức giận, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt, nàng không được trầm ổn như Liễu Khinh Ca, hiện tại nàng không có dỗi thiên dỗi địa đã xem như không tồi rồi.


"Ngươi... Ngươi!"


Lê ba chỉ vào Liễu Tiêu Nguyệt nói ' ngươi ' nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, thoạt nhìn tức giận đến không nhẹ, Lê mẹ lập tức an ủi Lê ba, làm hắn nguôi giận.


"Ba... Ngươi cũng đừng tức giận."


Lúc này Lê Kiều Kiều đi ra, một thân váy dài trắng tinh, giấu đi trương dương ngày thường, thêm vài phần ngoan ngoãn.


"Ai cho ngươi đi ra! Trở về cho ta!"


Lê ba rất tức giận, như thế nào lúc này nữ nhi lại ra phá đám!


Liễu Tiêu Nguyệt đã thật lâu không thấy Lê Kiều Kiều, trong mắt phiếm lệ quang, tức giận vừa rồi đều đánh tan hơn phân nửa.


Lê Kiều Kiều tuyệt thực một đoạn thời gian, nếu Lê ba dùng cái chết tới uy hiếp nàng, như vậy nàng liền lấy độc trị độc để đối phó.


Khi đó Lê ba sợ hãi, liền đáp ứng có thể để Liễu Tiêu Nguyệt cùng mình nói chuyện, sau đó đúng là có nói chuyện, nói là nói, chi bằng nói là Lê ba đơn phương châm chọc mỉa mai, nhưng Liễu Tiêu Nguyệt không có từ bỏ, hiện tại lại tới nữa.


Lê Kiều Kiều cũng liếc nhìn Liễu Tiêu Nguyệt một cái, trong mắt nhớ nhung như thế nào cũng nhịn không được, nhưng hiện tại không phải thời điểm rải cẩu lương a.


"Ba, ngươi báo nguy đi!"


"Báo cái gì nguy?"


Lê ba khó hiểu, đứa nhỏ này đầu hỏng rồi sao, như thế nào bỗng nhiên kêu mình báo nguy?


"Ta phạm tội, ngươi để cảnh sát tới bắt ta đi thôi!"


Lê Kiều Kiều vươn đôi tay, làm tư thế chờ còng tay, Lê ba càng khó hiểu, nói: "Ngươi nói cái gì vậy, ngươi khi nào thì phạm tội!"


"Đúng vậy, nguyên lai ngươi cũng cho rằng ta không có phạm tội a... Nhưng ngươi giam lỏng ta ở trong phòng, cùng ngồi tù có cái gì khác nhau, ta chỉ là yêu một người, không có phạm tội, ngươi dựa vào cái gì giam lỏng ta, thậm chí dùng thân tình bắt cóc ta?"


Lê Kiều Kiều nói, khóe miệng vốn dĩ treo ý cười khinh thường lại dần dần tiêu tán, theo sau đó là hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng ủy khuất, từ nhỏ người cha luôn luôn yêu thương chính mình lại bởi vì người yêu của mình là đồng tính, liền dùng hết tất cả phương pháp làm mình ủy khuất khó chịu tới đối phó với chính mình.


"..."


Lê ba trầm mặc, Lê Kiều Kiều lại nói tiếp: "Đừng nói là vì tốt cho ta, giam lỏng ta, bức ta cùng người yêu chia tay, thậm chí còn muốn đẩy ta vào lòng một nam nhân ta chưa từng gặp mặt, đây là tốt mà ngươi nói sao, ba?"


Mấy ngày này, Lê Kiều Kiều không muốn câu thông cùng Lê ba đang tức giận, bất quá hiện tại Liễu Tiêu Nguyệt tới rồi, nàng chính là muốn đem hết lời nói trong lòng đều nói ra rõ ràng.


"Ngươi thân cướp đoạt hạnh phúc của ta, vì muốn ta vui sướng, còn nói vì tốt cho ta, ngươi nói tốt cho ta lại không đi lý giải ta lựa chọn một đoạn cảm tình này... Ba, ta cũng đứng ở góc độ của ngươi để nghĩ, ta không có rêu rao bốn phía, không có thể hiện thừa nhận, bởi vì ta biết ngươi sĩ diện, chính là ba... Ngươi trước nay lại không có vì ta mà suy xét qua."


Lê Kiều Kiều đi bước một đi đến bên cạnh Liễu Tiêu Nguyệt bên người dắt tay nàng.


"Cả đời này, ta chính là không phải nàng không cưới, ba, ngươi có thể tiếp tục giam lỏng ta, thậm chí có thể tiếp tục giới thiệu nam nhân cho ta, nếu là nàng, ta sẽ vô cùng cao hứng mà kết hôn, còn những người khác, ngươi có thể nâng thi thể của ta đến hôn lễ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.