Dấm Nghiện

Chương 9: Tiểu Hoa tổn hữu



Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca thức dậy thật sớm, đồng hồ báo thức trên di động còn chưa có kêu, chỉ là, nàng cảm giác được bên người có độ ấm của một người khác, còn có mùi hương độc hữu thuộc về người nọ, nghiêng đầu, nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của Hoa Ngữ An.


Liễu Khinh Ca tâm tình tốt lên, Hoa Ngữ An là người thực sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm nàng nhịn không được muốn đi bảo hộ phần tốt đẹp này.


Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ngữ An không phải là lúc phỏng vấn khi ấy, mà là ở một trung tâm hỗ trợ, khi đó nàng thấy Hoa Ngữ An, tận tâm tận lực chiếu cố những tiểu miêu tiểu cẩu, tuy rằng dơ hề hề, nhưng trên mặt luôn là tươi cười đẹp đẽ sạch sẽ, khi đó nàng tựa hồ bị nụ cười kia làm hoa mắt...


Mười tám tuổi nàng liền đến tập đoàn Thiên Dực làm việc, thấy hết thói đời nóng lạnh, cũng thấy hết rất nhiều lục đục giữa người với nhau, nàng biết không có người nào là hoàn toàn sạch sẽ, bao gồm chính nàng, tâm tư thâm trầm, có lẽ là phòng bị, có lẽ là hại người, tất cả đều là vì chính mình.


Mà người trước mắt này, nàng thấy được nụ cười sạch sẽ nhất đều đến từ người này... Thế cho nên khi nhìn thấy lý lịch sơ lịch của nàng, để nàng một đường quá quan trảm tướng đi đến trước mặt mình, đôi mắt của nàng trước sau như một vẫn sáng ngời mà sạch sẽ, vẫn là người lúc trước mình nhìn thấy.


Liễu Khinh Ca mệt mỏi, nàng không muốn cùng trợ lý ở bên người chơi tiểu tâm cơ, nàng đã không còn dư tinh lực đi phòng bị với người gần mình nhất trong công tác nữa, cho nên nàng lựa chọn Hoa Ngữ An, nàng tin tưởng Hoa Ngữ An sẽ là người làm nàng vừa lòng nhất.


Liễu Khinh Ca thật cẩn thận rời giường, cầm lấy di động, thời điểm đang muốn rời đi, lại nghe thấy di động của Hoa Ngữ An vang lên.


Nàng quay đầu lại nhìn, không giống âm thanh của đồng hồ báo thức, chỉ thấy Hoa Ngữ An hướng tủ đầu giường mò mẫm, sau khi bắt được di động liền phóng tới bên tai.


"Uy..."


Hoa Ngữ An câu được câu không, nói chuyện còn mang theo vài phần buồn ngủ.


"Lê Kiều Kiều, ngươi có bệnh sao... Hiện tại là mấy giờ ngươi liền gọi điện thoại cho ta... Thật muốn cầm đao chém chết ngươi."


Hoa Ngữ An tựa hồ thanh tỉnh vài phần, Liễu Khinh Ca còn chưa dời bước chân, nàng giống như phát hiện ra một mặt khác của Hoa Ngữ An, nàng muốn nhìn một chút Hoa Ngữ An trước mặt bằng hữu là cái dạng gì.


"Phải, chia tay..."


Ngươi đầu dây bên kia có chút ồn ào, ngay cả Liễu Khinh Ca ở cách đó không xa cũng mơ hồ có thể nghe thấy một ít thanh âm.


"Tra nam kia xuất quỹ..."


Cảm xúc của Hoa Ngữ An như không có gì dao động, không biết có phải vì mới tỉnh ngủ hay không, bất quá nàng giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Liễu Khinh Ca đang đứng ở mép giường nhìn nàng, biểu cảm trên mặt nàng 囧, lập tức nói: "Lê Kiều Kiều, ta hiện tại không tiện, chút nữa ta gọi lại cho ngươi."


Nói xong, nàng lập tức treo điện thoại, sau đó có chút xấu hổ nhìn Liễu Khinh Ca, chỉ thấy khóe miệng Liễu Khinh Ca cũng treo một mạt ý cười cực thiển.


"Hôm nay cho ngươi hai tiếng nghỉ ngơi ăn cơm trưa, muốn đi chỗ nào thì đi, nếu cần ta có thể đưa ngươi đi."


Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu, liền quay đầu rời đi, Hoa Ngữ An lại ngã trở về trên giường, bằng hữu của nàng Lê Kiều Kiều, mỗi lần cùng nàng nói chuyện, tất cả hình tượng đều đạp đổ, không kiêng kỵ gì, cũng không biết vừa rồi Liễu Khinh Ca nghe được mình cùng Lê Kiều Kiều nói chuyện phiếm, sẽ có cảm tưởng gì.


Hoa Ngữ An hoàn toàn thanh tỉnh, sau khi rửa mặt một phen, phát hiện Liễu Khinh Ca đã đắp mặt nạ, khấy sữa bò.


"Liễu tổng, ta làm bữa sáng cho ngài."


Hoa Ngữ An nói xong liền cầm bánh mì cùng trứng gà tới phòng bếp mân mê, Liễu Khinh Ca cũng không nói gì, ngồi ở phòng khách, hai chân bắt chéo, có thể thấy được cặp chân thon dài tuyết trắng cùng quần đùi nhỏ, mê người đến cực điểm, Hoa Ngữ An vừa thấy, sắc mặt liền đỏ lên, lập tức quay đầu chuyên tâm làm bữa sáng.


Đợi Hoa Ngữ An chuẩn bị tốt bữa sáng đem ra, Liễu Khinh Ca đã đắp xong mặt nạ, ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu ăn bữa sáng.


"Cảm ơn."


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng mà nói thanh ' cảm ơn ', Hoa Ngữ An cười khẽ, bỗng nhiên nhớ tới Liễu Khinh Ca có nói qua mình sẽ là cái hiền thê lương mẫu, lúc nay nhớ tới, thật là có chút châm chọc.


Hoa Ngữ An giương mắt nhìn nhìn Liễu Khinh Ca, bỗng nhiên nhớ tới mình mơ thấy Liễu Khinh Ca, trong mộng Liễu Khinh Ca cười thật đẹp, thực sáng lạn, đẹp đến mức nàng không muốn tỉnh lại, chỉ là Liễu Khinh Ca trong hiện thực, ngay cả tươi cười đều là cực nhạt nhẽo, trừ bỏ lạnh lẽo ngẫu nhiên lộ ra trong mắt nàng, tựa hồ không có cảm xúc gì khác.


"Đẹp không?"


Liễu Khinh Ca nhướng mày ngước mắt, tâm Hoa Ngữ An nhảy thình thịch, lập tức cúi đầu, ăn bánh mì.


"Ngươi không có trả lời câu hỏi của ta."


Liễu Khinh Ca tựa hồ thực thích rối rắm ở cái vấn đề nhỏ này, nàng đương nhiên là đẹp, là người đẹp nhất, hoàn mỹ nhất mà Hoa Ngữ An từng gặp qua.


"Đẹp."


Hoa Ngữ An thành thật trả lời, Liễu Khinh Ca đích xác rất đẹp, 360 độ không góc chết, thật là khiến người hận.


Liễu Khinh Ca chỉ cười cười, không nói gì nữa, nàng đối với dung mạo của mình vẫn luôn thực tự tin, chỉ là hành động nhìn lén này của Hoa Ngữ An, có phải là quá rõ ràng hay không, rõ ràng đến mức nàng nhịn không được muốn trêu đùa nàng một ít, người này thật đúng là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mình.


"Liễu tổng... Nếu ngươi cười lên, nhất định rất đẹp."


Hoa Ngữ An nói một câu không đầu không đuôi, trong đầu nàng vẫn là Liễu Khinh Ca trong mộng tươi cười mỹ lệ.


"Ân...?"


Liễu Khinh Ca phản ứng không kịp, không phải mình vẫn luôn cười đó sao? Nhưng nàng rất nhanh hiểu được, nàng hiểu rõ tính cách của mình, cho dù cười, cũng là tươi cười chức nghiệp, nếu không chính là mỉm cười cực nhạt nhẽo, nàng đã thật lâu không có tươi cười thoải mái.


"Không cười liền khó coi sao?"


Liễu Khinh Ca cố ý xụ mặt, Hoa Ngữ An nhất thời nghẹn lời, mạng chó quan trọng, lập tức nói: "Đẹp đẹp, ngài như thế nào đều đẹp."


Liễu Khinh Ca cười khẽ lắc lắc đầu, ăn xong liền về phòng trang điểm, mà Hoa Ngữ An cũng thu thập rồi đi trang điểm một phen, cùng nhau ra cửa đi công ty.


Vừa đến công ty không bao lâu, Lê Kiều Kiều lại gọi điện thoại lại đây.


"Uy."


"Tiểu Hoa, ngươi cùng tiểu tử Thành Ý Văn kia rốt cuộc sao lại thế này, tối hôm qua tiểu tử kia vẫn luôn gọi điện thoại cho ta nói chuyện này đây."


"Không phải đã nói với ngươi rồi sao, chia tay."


"Hắn xuất quỹ thật?"


"Hắn không cùng ngươi nói sao?"


Hoa Ngữ An cười khẽ, nam nhân a, đến thời khắc mấu chốt, vẫn luôn không thành thật...


"Cơm trưa gặp mặt, ta hiện tại nhịn không được muốn cầm đao đi chém chết hắn!"


Lê Kiều Kiều tính tình nóng nảy, nhà nàng mở một công ty nhỏ, hiện tại nàng là giám đốc, chỉ là tính tình nóng nảy này vẫn không đổi được.


"Bắt được tại trận?"


Lê Kiều Kiều ngữ khí dồn dập, giống như nàng hận không thể cầm lấy một cây đao đi chém chết Thành Ý Văn.


"Ân."


Hoa Ngữ An ảm đạm mà lên tiếng, nàng nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, vẫn như cũ cảm thấy ghê tởm, đặc biệt là khi Thành Ý Văn nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu kia, nhìn chính mình giống như trước kia.


"Đại Hoa biết không?"


Hoa Ngữ An cười khẽ, ' Đại Hoa ' trong miệng Lê Kiều Kiều là đường ca của Hoa Ngữ An Hoa Hãn Phi, là tổng giám đốc, bối cảnh gia tộc hắn có chút liên quan đến hắc đạo, từ nhỏ yêu thương Hoa Ngữ An nhất, cho hắn biết, nói không chừng sẽ kêu người đem Thành Ý Văn chém thành mười tám khúc.


"Không biết."


Hoa Ngữ An vẫn đạm mạc trả về một câu, Lê Kiều Kiều lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: "Còn tốt còn tốt, nếu không thật muốn nháo ra mạng người, trước như vậy, giữa trưa ở nhà ăn XX gặp."


Lê Kiều Kiều nói xong liền cúp điện thoại, Hoa Ngữ An trong lòng bổng nhiên có chút an lòng, mình bị cắm sừng, bị Thành Ý Văn quấy rầy, hai việc này nàng còn chưa nói cho Lê Kiều Kiều và Hoa Hãn Phi, nhưng khi các nàng đã biết, nghĩa vô phản cố đứng ở bên người mình, muốn vì mình mà xuất đầu, loại chuyện này xảy ra trên người mình mà vẫn luôn có người đứng bên cạnh cảm giác thật tốt.


(Nghĩa vô phản cố : vì chính nghĩa không chùn bước)


Hoa Ngữ An tiếp tục xử lý sự vụ của công ty, gần đây có vài hạng mục lớn, các giám đốc bộ môn đều hướng mình đưa văn kiện, yêu cầu Liễu Khinh Ca ký tên xác minh, mà chính mình vẫn luôn hỗ trợ xem văn kiện, đem trọng điểm đều liệt kê ra đưa cho Liễu Khinh Ca, sau đó lại đem văn kiện giao đi.


Thật nhanh liền đến giờ cơm trưa, Hoa Ngữ An ở trong văn phòng chờ Liễu Khinh Ca ký tên, không tự giác mà nhìn nhìn đồng hồ, Liễu Khinh Ca hiển nhiên chú ý tới hành động của nàng.


"Đến giờ cơm trưa rồi, ngươi đi ăn đi, hai tiếng, sáng nay đã hứa với ngươi, cần ta đưa ngươi đi không?"


Hoa Ngữ An vừa nghe, lập tức nói: "Cảm ơn Liễu tổng, không cần, ta đón xe đi là được."


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng ứng một câu, lại cúi đầu nhìn về phía văn kiện, thời điểm Hoa Ngữ An đang muốn xoay người rời đi, chợt nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Liễu tổng."


Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An chờ nàng nói tiếp.


"Nhớ rõ ăn cơm, ta đi trước"


Hoa Ngữ An nói xong liền vội vã mà rời đi, Liễu Khinh Ca còn có chút thất thần, trong lòng có chút ấm áp, khóe miệng không khỏi gợi lên một mạt ý cười.


Nàng gọi nội tuyến xuống quầy.


"Angela, giúp ta gọi cơm trưa, cháo thịt cá, tới chỗ ta lấy tiền, còn dư, không cần trả ta."


"Hảo, Liễu tổng."


Liễu Khinh Ca treo điện thoại, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một mạt nhàn nhạt mỉm cười, trợ lý này thật đúng là xứng chức...


Liễu Khinh Ca có bệnh bao tử, vì sinh hoạt của nàng quá bận, ăn uống không có quy luật, ngẫu nhiên sẽ đau, mỗi lần đều đau đến không rời giường được, nhưng từ khi Hoa Ngữ An nhận chức, nàng phát hiện thói quen ăn uống của mình không tốt, nàng liền chú ý đến vấn đề ăn uống này, thường xuyên nhắc nhở, ngẫu nhiên sẽ gọi cơm hộp cho mình hoặc ngoài ra mang một ít đồ ăn về.


Mấy ngày này, bệnh bao tử giống như không phát tác nữa...


Hoa Ngữ An trăm cay ngàn đắng đón xe đi vào nhà ăn XX, Lê Kiều Kiều đã sớm chờ ở bên trong.


"Tiểu Hoa tiểu Hoa, nơi này."


Nghe được Lê Kiều Kiều kêu nhũ danh của mình, đỏ mặt lên, sau khi ngồi xuống, mới nhẹ giọng nói: "Lê Kiều Kiều, nói bao nhiêu lần, nơi công cộng đừng gọi ta Tiểu Hoa!"


"Ai, không sao cả mà!"


Lê Kiều Kiều gọi người phục vụ tới, không cho Hoa Ngữ An xem thực đơn liền giúp Hoa Ngữ An gọi đồ ăn nàng thích ăn.


"Thế nào? Tra nam kia còn tìm ngươi không?" Lê Kiều Kiều nhấp một ngụm đồ uống, vội vàng hỏi.


"Ân, hắn muốn cùng ta gặp mặt."


Hoa Ngữ An là vừa nhận được tin nhắn, Thành Ý Văn muốn cùng mình gặp mặt, nhưng mà hiện tại nàng chỉ cần thấy hắn liền cảm thấy ghê tởm, đương nhiên không có trả lời hắn.


"Gặp! Nhìn thấy ta liền cầm đao chém chết hắn!"


Lê Kiều Kiều mặc một thân trang phục công sở, trên mặt trang điểm nhẹ, tóc dài ngang vai, là một mỹ nhân, so với Hoa Ngữ An chỉ là thiếu đi tiên khí cùng điềm tĩnh, nhiều hơn vài phần sáng chói tươi đẹp, nhưng tính cách thật sự là hỏa bạo, là một mỹ nhân nóng nảy.


"Mắt ta bị mù, ta còn tưởng rằng hắn là nam nhân có thể phó thác cả đời, lúc ấy ta nên điều tra bối cảnh của hắn nhiều hơn!"


Lê Kiều Kiều nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bàn, một ngụm oán khí kẹt ở cổ họng, giống như nàng mới là người bị cắm sừng vậy, làm Hoa Ngữ An không nhịn được cười ra tiếng.


"Ngươi còn cười, ta còn hận không thể cầm đao giết hắn..."


Lê Kiều Kiều còn chưa nói xong, Hoa Ngữ An liền ngăn lời nói của nàng, nói: "Lê Kiều Kiều, nơi công cộng, chú ý cách nói chuyện."


Lê Kiều Kiều đem lời nói nuốt trở về, lại uống một hớp lớn đồ uống, đem hỏa trong lòng nhịn xuống đi.


Nhưng vào lúc này, di động của Hoa Ngữ An lại vang lên, Lê Kiều Kiều vừa thấy tên người gọi, trong lòng giận dữ, nói: "Phi.., ngươi còn không kéo hắn vào danh sách đen!"


Không đợi Hoa Ngữ An phản ứng, Lê Kiều Kiều liền cầm lấy di động của Hoa Ngữ An tiếp cuộc gọi.


"Phi..., Thành Ý Văn, ngươi còn dám gọi lại đây?"


Lê Kiều Kiều đã tận lực đè thấp âm thanh, lúc này mới không thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh.


"Hảo hảo hảo, ngươi muốn gặp nàng đúng không, ngươi hiện tại đến nhà ăn XX, tới nói rõ ràng, bằng không ta đem chuyện này nói cho Đại Hoa, ngươi ăn không hết gói đem đi!"


Lê Kiều Kiều nói xong, treo điện thoại, lúc này Hoa Ngữ An trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lê Kiều Kiều...


"Ngươi... Ngươi kêu hắn tới?"


Lê Kiều Kiều nhất thời ngây người, xấu hổ mà cười cười, vừa rồi khí tràn lên não, cũng không biết chính mình nói cái gì...


"Ờ... Hình như là..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.