Đẫm Nước - Âm Bạo Đạn Nguyệt Bán Đinh

Chương 16



Anh làm thêm bước nữa được không?

Sức kiềm chế của Bạch Thuận mạnh hơn người bình thường, dù vậy, tác dụng của thuốc đối với anh vẫn rất rõ ràng.

Từ nhà vệ sinh đến thang máy, từ thang máy đến phòng nghỉ, Bạch Thuận gần như phải dựa vào người cậu mới có thể đi lại được bình thường, hơi thở cũng rất nặng nề.

Trong thang máy có gương, Khúc Trì từ trong gương quan sát tình trạng của Bạch Thuận, khuôn mặt tuấn tú nhuộm màu ửng đỏ, khiến anh trông càng quyến rũ hơn bình thường.

Anh luôn là một người rất toàn năng, không gì không làm được, là người mạnh mẽ đáng tin cậy nhất trong lòng cậu.

Một Bạch Thuận như vậy nay đứng trước mặt cậu lại lộ ra dáng vẻ yếu đuối, thậm chí còn không thể bước đi bình thường nếu không có cậu.

Khúc Trì cảm thấy có chút tức giận trong lòng, ở nơi như thế này còn có người dám bỏ thuốc anh, thực sự có ý đồ xấu.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Thuận, tất nhiên cậu vẫn cảm thấy rất lo lắng xót ruột, nhưng ở sâu bên trong cậu lại có một chút cảm giác gì đó khó tả.

Người bị bỏ thuốc là Bạch Thuận, nhưng tựa như cậu cũng bị lây thuốc từ anh, cơ thể Bạch Thuận nóng lên, mặt của cậu cũng dần đỏ bừng, trở thành một màu gần giống như Bạch Thuận.

Mùi nước hoa hòa lẫn với mùi rượu êm dịu xộc thẳng vào mũi, mê hoặc tâm trí cậu, khiến cậu có chút quay cuồng.

Cuối cùng cũng đến phòng, cậu dìu Bạch Thuận đến bên giường, vừa định đặt anh nằm xuống để mình đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh, trong lúc cậu mất cảnh giác, đột nhiên bị Bạch Thuận đánh úp, xô ngã lên giường.

Cơ thể Bạch Thuận nóng đến khó tin, dù đã bị ngăn cách qua một lớp quần áo chỉnh tề, Khúc Trì vẫn có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực.

Bạch Thuận cúi đầu, giống như một con mèo lớn đang ôm món đồ chơi yêu thích của nó, anh cọ cọ vào cổ Khúc Trì, hơi thở đã hỗn loạn: "Tiểu Trì ơi... anh khó chịu..."

Đầu óc Khúc Trì khá chậm chạp, lần này cũng không ngoại lệ.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, môi Bạch Thuận đã dán lên cổ cậu mà hôn loạn xạ.

Có vẻ như cơ thể thường phản ứng nhanh hơn là cảm xúc, những nụ hôn ướt át từ từ lướt qua cổ, cằm đến gò má, đầu óc Khúc Trì lúc này trống rỗng, ngược lại cơ thể đã bắt đầu run rẩy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu rất thích những nụ hôn này, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cậu đón nhận nó, không có chuẩn bị trước, cậu không biết phải làm sao.

Bạch Thuận ôm lấy cậu, dùng hai tay ôm sau lưng cậu, sau đó hôn lên má cậu vài cái, rồi lại dụi dụi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cậu, giống như đang rất khẩn trương và khao khát sự gần gũi da thịt.

Khúc Trì không muốn đẩy anh ra, cũng không muốn tỏ ra cự tuyệt.

Nói thật thì, trước giờ anh trai của cậu vốn luôn gọn gàng ngăn nắp, luôn chú ý đến phong thái của mình, hiếm có khi anh tỏ ra bối rối hay mất kiểm soát, vậy nên bây giờ hình tượng trái ngược này của anh khiến cho Khúc Trì mềm lòng cực kì, chỉ hy vọng có thể làm hết sức mình để giúp cho anh bớt khó chịu, cậu sao nỡ đành lòng để anh phải chịu khổ chứ?

"Anh... em nên làm gì ạ?" Khúc Trì hỏi, nhưng Bạch Thuận không có trả lời ngay, vẫn ôm cậu, trước tiên không động đậy nữa, như đang cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Dù có rơi vào hoàn cảnh như lúc này, anh vẫn luôn chính nhân quân tử như vậy, Khúc Trì thà rằng anh không chịu đựng được còn hơn, liền đưa tay lên sờ mặt anh, cậu dùng giọng điệu có thể thỏa mãn tất cả mọi mong muốn của anh, hỏi lại lần nữa: "Anh, em có thể làm gì để giúp cho anh?

Cậu không hề biết rằng mình đang tự chui đầu vào rọ, gã thợ săn đương nhiên sẽ không buông tha cho con mồi ngây thơ lương thiện trước mặt này rồi.

Bạch Thuận thở dài ra như đang hổn hển, nói với cậu: "Tiểu Trì... em tìm xem khách sạn có gel bôi trơn không."

Cánh tay rắn chắc kia tạm thời buông lỏng, Bạch Thuận ngồi xuống, Khúc Trì lấy lại tự do, nhưng đầu tiên cậu vẫn lo lắng nhìn tình hình của Bạch Thuận, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán.

Hành động này ngốc đến cực độ, nhưng Bạch Thuận cũng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười cảm kích, xong xuôi Khúc Trì bắt đầu mới đi tìm đồ vật mà anh nói.

Trước tiên cậu đi tìm ở trong tủ, bên trong chỉ có khăn tắm và áo choàng tắm, sau đó tìm trên bàn, nhưng trên bàn cũng chỉ có hoa quả với cốc chén.

Khúc Trì không hề biết ý nghĩa của thứ cậu đang tìm là gì, vì vậy Bạch Thuận lại nhắc nhở cậu: "Em thử tìm ở đầu giường xem."

Tiếng thở nặng nề hơn trước, chắc hẳn anh đã phải chịu đựng vất vả lắm.

Khúc Trì một giây cũng không muốn lãng phí, nhanh chóng chạy tới lục lọi, lần này thành công tìm được bao cao su cùng một cái lọ nhỏ.

Dù không có biết nhiều, Khúc Trì vẫn hiểu điều này có nghĩa là gì.

Mặt cậu đỏ bừng, hỏi: "Là cái này phải không?"

Bởi vì quá nóng, Bạch Thuận đã cởi áo vest, cúc áo sơ mi cũng được cởi ra hai cái, để lộ một nửa cơ ngực đẹp đẽ.

Anh thở mạnh, trả lời ngắn gọn: "Phải."

Giọng nói cũng hơi khàn.

Khúc Trì sau khi nhận ra điều này liền có cảm giác lo lắng về những chuyện sắp xảy ra, cậu đưa hết đồ cho Bạch Thuận, Bạch Thuận lại chỉ cầm lấy gel bôi trơn, bao cao su rơi xuống ga giường.

Dường như đây chỉ là một hành động vô tình, Bạch Thuận cũng không còn hơi sức mà quan tâm nhiều như vậy, Khúc Trì muốn nhặt lên thay anh, nhưng cậu lại một lần nữa bị Bạch Thuận ấn xuống giường, tay cũng dừng lại cách đống áo mưa một đoạn.

"Tiểu Trì..." Giọng nói từ tính làm cho màng nhĩ của Khúc Trì tê dại.

Cậu không nhịn được đáp: "Ừm..."

"Giúp anh một chút..." Bạch Thuận vẫn nói một câu đó, Khúc Trì cơ hồ có thể ngửi thấy mùi nũng nịu trong đó.

Anh có ham muốn, và anh đang rất ham muốn, Khúc Trì bị mê hoặc tâm trí, không tự chủ được mà nhớ lại cái lần anh đã giúp cậu hạ cờ vào buổi sáng hôm đó.

Lúc đó cậu ý loạn tình mê, còn anh thì thành thạo điêu luyện, bây giờ tình thế của bọn họ đã đảo ngược, chỉ có cậu mới có thể giúp anh thỏa mãn.

Cậu vẫn nợ anh một lần chuyện này đây.

Khúc Trì chủ động đưa tay xuống, đôi má khó tránh khỏi nóng bừng lên.

Cậu chạm vào một khoảng đang gồ lên giữa quần tây, nhiệt độ nóng đến váng đầu, cậu chuẩn bị tinh thần trong giây lát, sau đó rụt tay về một chút, bắt đầu giúp Bạch Thuận cởi thắt lưng.

Cũng phải nói, anh đã cởi áo, tháo cúc, nhưng lại không hề chạm đến quần, chắc là vì anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhỉ...

Khúc Trì thậm chí còn nảy sinh ra chút cảm giác trìu mến, Bạch Thuận hôn lên má cậu, đưa môi đến gần cậu, cậu liền chủ động liếm lại, đáp lại, hay nói cách khác là cổ vũ anh tìm kiếm sự thân mật trên mình.

Bọn họ đã hôn nhau nhiều lần, Khúc Trì cũng không còn xa lạ nữa, đủ để ứng phó với đòn tấn công của Bạch Thuận.

Hai người môi lưỡi quấn quýt, tay Khúc Trì không ngừng cởi và rút thắt lưng anh, sau đó cởi khuy quần, đưa tay vào trong.

Dục vọng cũng là thứ có thể lây lan, Khúc Trì không còn nhớ mấy cái như sự xấu hổ, nhút nhát hay dè dặt của mình nữa.

Nhưng khi ngón tay chạm vào dương v*t đang cương cứng ở háng, cậu vẫn khựng lại một lúc.

Có lẽ nên dùng từ khiếp sợ mới phù hợp để miêu tả tâm trạng của cậu, mặc dù trong lòng cậu biết mọi thứ ở anh đều là tốt nhất, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chỗ ấy của anh lại như thế này...

Thật to, thật cứng, thật nóng...

"Làm em sợ rồi?" Bạch Thuận nhếch mép hỏi, trong lời nói có chút áy náy.

Khúc Trì gật đầu, rất nhanh sau đó lại lắc đầu, lấy hết dũng khí kéo mảnh vải đã bị căng đến cực độ kia ra, nắm lấy trụ thịt cứng: "Em giúp anh..."

Cậu còn nợ anh một lần, đương nhiên là muốn làm giống như lần trước anh đã giúp cậu thủ dâm, dùng tay giúp Bạch Thuận đạt đến cực khoái.

Nhưng đáng tiếc cậu rất thiếu kinh nghiệm về phương diện này, lần đầu tiên chạm vào dương v*t của anh có chút luống cuống, vuốt ve đã được một hồi, Bạch Thuận lại không hề có ý định muốn ra, thậm chí còn nhắm mắt lại, nhìn có vẻ khó chịu lắm.

Khúc Trì xấu hổ, động tác chậm lại, nhỏ giọng hỏi: "Như này có phải là... rất vô dụng không..."

Ngay cả vào thời điểm này, lý trí của Bạch Thuận vẫn chưa hoàn toàn bị dục vọng chi phối, vẫn giữ được thương yêu và quan tâm dành cho cậu.

Anh hít sâu một hơi, hôn nhẹ lên mặt Khúc Trì, nói: "Không trách em."

Lại hỏi: "Anh thử phương pháp khác nhé được không?"

Khúc Trì vội vàng gật đầu, không dám làm cản trở nữa.

Bạch Thuận bảo cậu xoay người nằm sấp xuống, cậu ngoan ngoãn nghe theo, ngay lập tức sau đó, Bạch Thuận cởi quần, cúi người về phía trước.

Cậu không nhìn thấy mặt anh, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng cậu không vùng vẫy, cảm nhận được hơi thở của anh lại một lần nữa bao phủ lấy mình.

Hơi thở của Bạch Thuận rơi vào tai cậu, và tai cậu như bốc cháy.

Một bàn tay mang theo chất lỏng lạnh lẽo chạm vào đùi trong của cậu, Khúc Trì bị hơi lạnh làm cho choáng váng cả người, Bạch Thuận an ủi nói: "Đừng cử động."

Lúc này cậu mới bình tĩnh cúi đầu, thầm gọi: "Anh..."

Chất lỏng ươn ướt nhớp nháp chỉ bôi vào mặt trong đùi cậu, không hề chạm vào những bộ phận khác.

Bạch Thuận nói với cậu: "Kẹp chân lại."

Cậu tuân theo mệnh lệnh, ngay sau đó, dương v*t thô to cương cứng cắm vào giữa hai chân cậu.

Cảm giác kỳ lạ lan từ xương cụt đến cột sống, khiến anh thở dốc, hai mắt mở to.

Hơi nóng nhanh chóng từ điểm được đâm vào lan ra toàn thân, Khúc Trì vùi đầu, cảm nhận được Bạch Thuận đang chậm rãi rút ra đâm vào giữa hai chân mình.

Làn da giữa hai bắp đùi vốn đã mềm mại non nớt, vật kia lại như sóng đánh vào bờ, cho dù gậy th*t đã được bao quanh bởi gel bôi trơn, cảm giác ma sát vẫn hết sức rõ ràng.

Bạch Thuận không nói gì, chỉ để lại bên tai cậu tiếng thở dốc nặng nề, làm cho đầu óc cậu thêm hỗn loạn.

Khúc Trì không khỏi nuốt nước bọt, thật ra cậu cũng không phải hoàn toàn là không có chuẩn bị cho việc làm tình, vừa rồi cậu còn tưởng rằng anh sẽ làm loại chuyện đó với mình, nhưng anh lại chọn quan hệ bằng chân, lúc đó cậu mới nhận ra rằng hóa còn có thể làm như vậy.

Cậu bắt đầu khe khẽ rên rỉ, có lẽ bởi vì nơi đó cảm giác ma sát quá xa lạ, nếu Bạch Thuận di chuyển nhanh hơn, cậu sẽ phát ra một âm thanh mà bình thường không bao giờ phát ra, rất mỏng manh, rất mềm mại, rất giống như đang bị bắt nạt.

Nhưng Bạch Thuận cũng không có bắt nạt cậu quá đáng, ngược lại hôn lên tai cậu, dùng răng nhẹ nhàng cọ cọ, nói: "Tiểu Trì thật tốt bụng..."

Đây là đang khen cậu, cũng là đang cảm ơn cậu.

Khúc Trì khẽ lắc đầu, tựa như đáp lại đây là việc cậu nên làm.

"Có thể kẹp chặt hơn chút được không em?" Bạch Thuận hỏi ý cậu, nhưng không lâu sau, anh vẫn cảm thấy không đủ, liền thông báo cho cậu: "Tiểu Trì, anh sẽ làm nhanh hơn một chút, có được không?"

Khúc Trì đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, đối với cậu, đây là điều rất đơn giản, có thể dễ dàng chấp nhận được, mặc dù sau một thời gian dài làm bằng chân, vùng da bên trong chân cậu đã bị cọ xát đến hơi đau nhức, chân cũng mỏi.

Bạch Thuận đưa ra đưa vào giữa hai chân cậu, cọ đến đỏ bừng cả vùng da giữa hai chân, chất lỏng ẩm ướt không ngừng chảy xuống đầu gối.

Không biết qua bao lâu, Bạch Thuận nâng eo lên cao hơn, thuận tiện ra vào, phần thân cũng càng ép mạnh hơn, mỗi một lần anh tàn nhẫn thúc vào, gương mặt cậu sẽ lại càng vùi sâu hơn trong chăn.

Đây không phải là anh cố ý muốn làm, Khúc Trì rất thông cảm, không hề phản kháng.

Chỉ có điều vùi mặt trong chăn lâu quá, cậu bắt đầu thiếu oxy, hơi thở không được dễ dàng, đánh mất đi khả năng suy nghĩ vốn đã ít ỏi.

Cậu chỉ có thể cảm nhận được động tác của Bạch Thuận càng lúc càng nhanh, mỗi cú thúc càng lúc càng mạnh hơn, bắp đùi của cậu như bị xỏ xuyên đến hỏng, dần dần đau nhức.

Đột nhiên, một chất dịch lành lạnh bắn vào đùi cậu, kéo dài liền mấy giây, Khúc Trì bị kích thích đến co rúm lại, một hồi lâu mới choáng váng nghĩ, này có nghĩa là mọi chuyện sắp kết thúc rồi đúng không?

Không như ý muốn, Bạch Thuận ôm cậu thở một hồi, dương v*t vừa mới xuất ra lại cứng lên.

Thuốc vẫn chưa hết, Khúc Trì lại nghĩ, vậy là mình sẽ phải làm thêm lần nữa rồi.

Không sao, rất đơn giản thôi, cậu chỉ cần kẹp chân lại cho anh đâm vào, không có khó đâu...

Cơ thể lắc lư với những suy nghĩ mơ hồ, Khúc Trì cũng mất đi khả năng phán đoán tình hình, cậu không chút cảnh giác khi tay Bạch Thuận xoa xoa đùi mình, cũng không hiểu lời thầm thì nỉ non "chưa đủ" của Bạch Thuận kề sát bên tai. Bạch Thuận còn nói: "Anh làm thêm bước nữa được không?", cậu hoàn toàn tự động gật đầu theo thói quen.

Thế là bàn tay ẩm ướt nhớp nháp, mang theo gel bôi trơn sờ thẳng một đường lên mông cậu, ngón tay lần dọc theo kẽ mông, tìm kiếm nơi bí mật giữa hai cánh mông chưa từng được chạm qua.

Hết chương 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.