Dấm Phu

Chương 11: Chương 11





Sau những ngày chăm chỉ đọc sách, trước khi bước vào phòng thi, Tả Tấn Nguyên đứng lại ở ngưỡng cửa chứ không lập tức bước vào ngay.
Đôi mắt nàng dừng trên người nam nhân cách vài bước.
Trên mặt Hạ Vân Hoàn nở một nụ cười nhàn nhạt, nàng biết nụ cười đó không hề chân thật.
Tam hoàng nữ được nữ hoàng coi trọng, tay cầm trọng binh, địa vị của Thái nữ tràn ngập nguy cơ, một phe phái của Thái nữ đã bị nữ hoàng tiêu diệt, những người còn lại đều là những kẻ ranh mãnh, giảo hoạt, nhưng nhìn chung nhân lực vẫn bị hao tổn hơn phân nửa.
Những nỗ lực, trả giá trước đây của Hạ Vân Hoàn đều đem đổ sông đổ biển, giờ phút này hắn vẫn nở nụ cười đầy miễn cưỡng, thật ra nàng hy vọng hắn đừng cười sẽ tốt hơn.
Vào ngày công bố kết quả, Tả Tấn Nguyên cũng không đi xem.
Nguyên nhân khiến nàng buồn bực như vậy là vì hành động của Hạ Vân Hoàn.
Khi nàng vất vả từ trường thi trở về, Hạ Vân Hoàn đã phái người đến thông báo, về sau nàng sẽ ở một gian phòng khác.
Phu thê phân phòng ngủ cũng là chuyện bình thường.
Vấn đề là, khi nàng vừa bước chân vào sương phòng kia, Hạ Vân Hoàn lại gọi người nói với nàng rằng 3 ngày sau, nàng sẽ nạp một người thiếp vào Hạ phủ.
Lúc đầu nàng còn không thể hiểu được, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của người gọi là thiếp thất, nàng bỗng hít sâu một hơi.
Bộ dáng của người thiếp đó không giống Hạ Vân Hoàn, mà giống với Hạ Vân Tự.
Lai lịch của người thiếp này cũng không hề nhỏ, đó chính là con trai của Hoàng nam hậu, Tứ đệ ruột cùng cha với đương kim Thái nữ, Cơ Phác Ngọc.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người này, nhưng Cơ Phác Ngọc dường như lại biết nàng, lúc nàng còn chưa nói ra thân phận, hắn đã che miệng, mỉm cười cúi người về phía nàng, hơi cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn yêu kiều.
Nàng không thể đi hỏi Hạ Vân Hoàn làm như vậy là có ý gì, cho nên chỉ có thể một mình uống rượu giải sầu.
Cho dù nàng muốn đi tìm Hạ Vân Hoàn, hắn cũng không muốn gặp nàng.
Từ khi nàng từ trường thi trở về, trước cổng Hạ phủ đã có rất nhiều người đợi, nhưng Hạ Vân Hoàn lại không có ở đó.
Bản thân nàng cũng không đi gặp Hạ Vân Hoàn, nhưng dường như hắn đã sớm đoán được, liên tiếp phái vài người hầu dặn dò nàng rất nhiều chuyện, chẳng hạn như đón thiếp và phân phòng ngủ.
Hạ phủ tuy rằng không lớn như hoàng cung, nhưng không hề nhỏ, vì thế nàng rất khó để gặp được Hạ Vân Hoàn, vì vậy sau vài lần vấp phải trắc trở, nàng cũng không đi tìm hiểu Hạ Vân Hoàn đã xảy ra chuyện gì.


Lúc cần nói cho nàng biết, Hạ Vân Hoàn sẽ tìm cơ hội để nói với nàng.
Nhưng mà, nàng nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào?
Nàng nhìn Cơ Phác Ngọc, người có vẻ giống với Hạ Vân Tự đang đứng trước mặt.
Chẳng lẽ Hạ Vân Hoàn cho rằng nàng thích Hạ Vân Tự, cho nên mới tìm một người tương tự như Hạ Vân Tự đưa tới cho nàng?
Nàng còn đang phỏng đoán, Cơ Phác Ngọc đã chủ động lên tiếng.
"Phác Ngọc còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn có thể gặp lại người nữa."
Thân phận và địa vị của Phác Ngọc còn cao hơn nàng một ngưỡng, nhưng hiện tại lại dùng tư thế tôn kính như thế đối với nàng, làm nàng thật sự thụ sủng nhược kinh đến nỗi xấu hổ không thôi.  
Nàng cũng không biết tiếp lời như thế nào, dù có giả vờ ra sao thì nàng cũng không phải là Tả Tấn Nguyên thật sự.
Nhưng Cơ Phác Ngọc không cần nàng trả lời, tự mình nói tiếp.
"Phác Ngọc biết, người đã sớm quên Phác Ngọc từ lâu rồi.

Nhưng Phác Ngọc tuyệt đối sẽ không bao giờ quên những gì người đã làm với Phác Ngọc bốn năm trước."
Ánh mắt của Cơ Phác Ngọc khiến Tả Tấn Nguyên không nói nên lời.

Làm nàng có một dự cảm xấu.
Sự thật đã chứng minh linh cảm của nàng là hoàn toàn chính xác.
Cơ Phác Ngọc rất khác với những nam tử khác, trước khi nàng kịp phản ứng, Cơ Phác Ngọc đã lao đến, đem nàng phúc gục trên mặt đất.
Nhưng hắn vẫn ôm eo nàng, thút tha thút thít khóc nức nở, tiếng khóc làm rung động tâm can.
Tả Tấn Nguyên bị tiếng khóc của Cơ Phác Ngọc dọa sợ đến mức sửng sốt ngay tại chỗ.
Vậy nên, đáng lẽ nàng sẽ đem bình rượu tới đình để mượn rượu tiêu sầu, đột nhiên bị Cơ Phác Ngọc dọa, làm cho nàng về phòng cũng không được, không trở về cũng không xong, cho nên chỉ có thể xấu hổ đứng tại đình hóng gió uống rượu.
Nàng nghĩ bây giờ, nếu tất cả nam tử trên thế giới này đều giống như Hạ Vân Hoàn thì thật tuyệt, tuy rằng lòng dạ thâm sâu đến đáng sợ, nhưng ít nhất cử chỉ đều rất quy củ, còn giống như Cơ Phác Ngọc hay Hạ Vân Bức thì nàng thà rằng sống một mình cả đời còn hơn.

"Công tử, ngài cẩn thận một chút, chú ý dưới chân."
Tả Tấn Nguyên đang ngửa đầu uống rượu, bên tai lại nghe thấy có người nói chuyện.

Nàng định không chú ý đến, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đó, năng lực chú ý của nàng đột nhiên dồn hết qua đó.
"Ngọc Nhi, ngươi có phải lo lắng quá mức hay không? Người không biết còn tưởng ta bị làm sao."
Hạ Vân Hoàn mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Tả Tấn Nguyên ngạc nhiên.
Nàng cũng không biết chính mình làm sao vậy, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ tới gần, nàng giống như kẻ trộm, nhặt bình rượu lên, thân thể như con mèo trốn vào bụi cỏ, nương bụi cỏ che lấp mình, ngồi xổm nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nàng bế quan ở trường thi khảo thí hơn một tháng, trong một tháng này, dáng vẻ của Hạ Vân Hoàn rạng rỡ hơn rất nhiều so với trước đây, thậm chí vào ban đêm, nhờ ánh trăng cũng thấy được Hạ Vân Hoàn rất bắt mắt.
Mà sự lóa mắt này không phải là vì điều gì khác, mà là bởi vì Hạ Vân Hoàn trước đây là một khiêm khiêm quân tử cao ngạo đến mức người trên đời đều không thể so sánh với hắn, Hạ Vân Hoàn hiện tại lại tỏa ra một loại hơi thở ôn hòa yên lặng.
"Chủ tử tốt của ta, hiện tại ngài cần phải chăm sóc tốt thân thể của mình đó, ngài đừng quên, ngài đang có thai nha."
Có thai?
Tả Tấn Nguyên lúc đầu không có phản ứng gì, ngây ngốc ngồi đó, thậm chí không để ý rượu trong vò rượu đã đổ lên quần áo của mình.

Toàn bộ đầu óc đều nghĩ đến chữ "có thai", chữ này cứ lởn vởn trong đầu nàng lúc ẩn lúc hiện, làm đầu nàng đau muốn nứt ra.
Khi nàng phản ứng lại, không biết là mình đang vui hay sao nữa, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Ngay lúc này đôi mắt nàng bắt đầu chú ý tới bụng của Hạ Vân Hoàn.
Bụng của Hạ Vân Hoàn vẫn chưa lộ rõ, hoàn toàn không thể nhìn thấy, nhưng dường như nàng có thể nhìn ra được trong cơ thể Hạ Vân Hoàn, có một bóng dáng nhỏ đang từ từ phát triển, cuối cùng bóng dáng nhỏ bé này sẽ kêu nàng là mẫu thân.
Hai từ mẫu thân này đối với nàng rất phức tạp.
Nàng cầm lòng không được nghĩ đến đứa trẻ mà đời trước Hứa Hàn Ngọc luôn nhắc mãi với nàng.

Nàng ngồi trong bụi cỏ một lúc lâu, ngay cả khi đám người Hạ Vân Hoàn biến mất, nàng cũng không thèm để ý.
Nhờ ánh trăng, nàng lén lút mở cửa phòng của Hạ Vân Hoàn.
Trong phòng một mảnh tối tăm, nến cũng không thắp, có thể thấy được chủ nhân đã ngủ rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhẹ cửa, bước từng bước nhỏ đến bên giường.
Hạ Vân Hoàn vì hài tử và Tam hoàng nữ mà bận đến mức sụt cân rất nhiều, cả người đều gầy thêm một vòng, suốt đêm không lúc nào ngủ được, lúc mơ mơ màng màng thì gặp ác mộng mà bừng tỉnh, lúc đang ngủ chỉ nhắm hờ mắt lại.
Lúc này mũi hắn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt đang dần dần tiến lại gần mình.
Hắn lập tức mở mắt, trừng mắt với người trước mặt.
"Ngươi tới làm gì?"
Hắn còn không có sức đứng dậy, chỉ có thể dùng đôi mắt đẹp trừng nàng, mái tóc đen dài xõa ra trên gối ngọc, tô điểm cho khuôn mặt như ngọc của Hạ Vân Hoàn.
Tả Tấn Nguyên không trả lời, giống đã say, nở một nụ cười ngốc nghếch, sau đó Hạ Vân Hoàn thấy nàng cởϊ qυầи áo trên người mình, từng cái từng cái rơi xuống, khiến hắn lập tức sợ hãi.
Hắn cất giọng run rẩy.
"Ngươi ...!Không phải là Cơ Phác Ngọc đang ở trong phòng của ngươi sao? Ngươi ...!ngươi có thể đi tìm hắn."
Lời nói tốt đẹp đến cỡ nào, lại thành công chọc giận Tả Tấn Nguyên.
Tả Tấn Nguyên cởi bỏ quần áo, chỉ chừa lại một thân áo trong, trừng mắt tức giận nhào tới Hạ Vân Hoàn.
Hạ Vân Hoàn sợ tới mức ôm chăn bông lăn vào phía trong giường, như vậy lại giúp cho Tả Tấn Nguyên dễ dàng nằm xuống giường.
Tả Tấn Nguyên nắm lấy cổ tay bởi vì lăn lộn mà gầy đến nỗi trơ xương của Hạ Vân Hoàn.
"Ngươi trốn thật giỏi."
Nàng dùng một tay đem người ôm chặt vào trong ngực, tránh đụng đến bụng của hắn.
Nàng ngửi thấy mùi tóc thoang thoảng của Hạ Vân Hoàn sau khi tắm xong, thoải mái thở dài.
Nàng liên tục nói không trách hắn, Hạ Vân Hoàn trong ngực nàng lại nỗ lực giãy giụa.
"Ngươi say rồi, còn không mau thả ta ra!"
"Ai nói ta say?"
Nàng vừa rồi chỉ muốn cởi bỏ quần áo đã bị rượu làm ướt mà thôi, nàng biết Hạ Vân Hoàn rất chán ghét mùi rượu trên người nàng.
Nàng cố ý đem mùi rượu trong miệng thổi ra trước mặt hắn, Hạ Vân Hoàn ngay lập tức quay đầu đi, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt lại.

Nàng nhìn đến thực vui vẻ, nụ cười ở khóe miệng không ngừng nhếch cao.
"Cơ Phác Ngọc quá đáng sợ, ta vẫn thấy ngươi tốt hơn.

Tuy rằng tâm bị hỏng rồi, tính tình còn rất kém."
Nàng từng chút từng chút chỉ ra khuyết điểm của Hạ Vân Hoàn, khiến hắn tức giận đến mức thay đổi sắc mặt.
"Ngươi...!Ta nói người sau khi uống say đều nói thật, lá gan của ngươi cũng lớn quá đi?"
Nếu là ngày thường, nữ nhân này còn không dám nói lời nào với hắn, hiện tại lại say rượu phát điên, ngay cả việc chọc tức hắn cũng dám làm, thật là khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Nàng lại cười, cúi đầu ôm lấy hắn hôn thật mạnh.
"Ta cảm thấy ngươi lớn lên rất đẹp."
Mặc dù nàng uống không ít rượu, nhưng nàng của thấy vì ôm Hạ Vân Hoàn mới khiến mình say.
Nàng thực vui vẻ.
Sau 8 tháng nữa, nàng sẽ trở thành mẫu thân, nàng sẽ đón một sinh mệnh quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Người này nhất định còn quan trọng hơn tính mạng của nàng.
Ngón tay của nàng lặng lẽ chạm vào bụng của Hạ Vân Hoàn, khiến hắn sợ tới mức cả người cứng đờ.
"Ta sẽ theo ý ngươi muốn, 4 ngày sau sẽ nạp Cơ Phác Ngọc vào phủ.

Ta sẽ không chạm vào một sợi tóc của ngươi, nhưng không phải bây giờ."
Nàng nói xong, cả hai người đều im lặng, trong phòng lâm vào một trận yên tĩnh đến đáng sợ.
Thật lâu sau, nàng mới nghe thấy Hạ Vân Hoàn nói.
"Ngươi nhìn thấy ta liền gặp ác mộng, ta đã làm như ý nguyện của ngươi, giúp ngươi cưới một người giống như Hạ Vân Tự, ngươi nên vui vẻ mới đúng."
Nàng vuốt ve vòng eo dần gầy đi của hắn, lại hận không thể bóp chặt cổ hắn, đem người nam nhân này bóp chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.