Dấm Phu

Chương 13: Chương 13





Vào cuối thu, thời gian ban đêm luôn dài hơn ban ngày.
Khi Tả Tấn Nguyên ra khỏi Hàn Lâm Viện, trời cũng đã gần tối, nàng ngồi lên chiếc kiệu đã chờ sẵn trước cửa, đi đến tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành để mua điểm tâm, đến khi về đến Hạ phủ sắc trời đã tối đen.
Gió cuối thu thổi qua khung cảnh đầy ảm đạm và có chút se lạnh.

Tả Tấn Nguyên rụt cái cổ bị lộ ra vào trong cổ áo, vội vàng đi vào trong phủ.
Nàng sai hạ nhân mang điểm tâm trong tay vào phòng, sau đó đến thư phòng để báo cáo với Hạ Tể tướng những gì hôm nay nàng nghe được ở Hàn Lâm Viện.
Nàng là quân cờ do Hạ Tể tướng sắp đặt trong Hàn Lâm Viện, nên dĩ nhiên nàng phải cố gắng hết sức để thu thập càng nhiều thông tin có lợi càng tốt.
Gần đây, cuộc đấu tranh giữa Thái nữ và Tam hoàng nữ ngày càng gay gắt, Nữ hoàng phát hiện được điều này có vẻ rất bất mãn, nên cố ý cử Tam hoàng nữ đến biên quan trấn thủ hơn mấy tháng.

Bây giờ lúc Tam hoàng nữ trở lại lửa đã sém đến lông mày.
Đương nhiên, Hạ Tể tướng và Hạ Vân Hoàn cũng không đứng yên mà nhìn, sau lưng đã có rất nhiều hành động.
Tả Tấn Nguyên đã nói xong chuyện nên nói, thong thả rời khỏi thư phòng, để Hạ Tể tướng cùng tham mưu của bà ở lại.
"Cô nãi nãi, thiếu gia kêu ngài mau qua đó."
Tả Tấn Nguyên vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, hạ nhân do Hạ Vân Hoàn phái tới đã mời nàng về phòng.
Bụng của Hạ Vận Hoàn ngày càng lớn, cả người có vẻ hơi mập mạp, nhưng thời gian ngủ lại ngày càng ít, thời gian bừng tỉnh giữa đêm cũng lâu hơn.
Lúc Tả Tấn Nguyên nửa đêm tỉnh dậy, luôn thấy Hạ Vân Hoàn cả người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nàng gọi hắn, hắn lại ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu, cũng không nói một câu với nàng.
Nàng cho rằng hắn gặp ác mộng nên dỗ hắn tiếp tục ngủ, nhưng hắn không làm theo mà mở to mắt hỏi nàng.
Tại sao tuyết vẫn chưa rơi?
Nàng cười nhạo hắn.
Trời dĩ nhiên sẽ không có tuyết.


Bây giờ không phải là thời điểm tuyết rơi, đợi đến mùa đông ngươi sẽ thấy tuyết.
Hắn tức giận trừng mắt liếc nàng một cái.
Dựng phu tính tình khá kỳ quặc, đây là do nàng hỏi những lão nô tài có kinh nghiệm xung quanh mình mới biết được.

Tự nhiên cũng không tức giận, ngược lại càng nhường nhịn hắn.

Khi hắn tức giận, nàng liền dỗ dành hắn.
Dù thế nào đi nữa, hài tử được sinh ra bình an mới là điều quan trọng nhất.
Lúc trở về phòng, cửa sổ trong phòng mở ra một nửa, Hạ Vân Hoàn nằm trên chiếc ghế dài mềm mại bên cửa sổ dường như đang ngủ say, chăn bông không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.
Nàng bước tới cầm chăn bông lên đắp lại cho hắn, rồi đóng cửa sổ lại để căn phòng ấm áp hơn.
Nàng cúi đầu nhìn người đang nằm trên ghế.
Sau khi mang thai, sắc mặt hồng hào ban đầu của Hạ Vận Hoàn ngày càng kém, cho dù đã bồi bổ rất nhiều, những bệnh vặt trước kia còn trong cơ thể của hắn cũng tái phát, lăn lộn đến mức khiến hắn ngủ không được, đứng dậy cũng không xong, chỉ có thể dựa vào giường chợp mắt nghỉ tạm
Nàng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt thâm đen của hắn.

Ngón tay từ từ trượt xuống, đặt trên bụng của Hạ Vân Hoàn.
Mang thai đứa nhỏ này cũng không phải việc tốt, thân thể của Hạ Vân Hoàn vốn dĩ không thích hợp để mang thai, lần trước khi hắn ngất xỉu trước mặt nàng đã làm nàng sợ tới mức luôn không dám lớn tiếng với hắn.
Mặc dù nàng biết Hạ Vân Hoàn không phải vì thích nàng mới liều mạng sinh đứa nhỏ này, mà là vì tuổi tác của hắn càng lúc càng lớn, về sau ngay cả hài từ cũng không thể có, nên bây giờ mới muốn sinh, nhưng mặc kệ thế nào, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Mặt nàng chậm rãi, nhẹ nhàng dựa vào bụng của hắn.
Gần đây nàng rất thích làm như vậy, chỉ cần tựa vào bụng Hạ Vân Hoàn là có thể cảm nhận được sự chuyển động của thứ nhỏ bé bên trong, điều này khiến nàng vui vẻ rất lâu, ngay cả cảm giác nhàm chán và mệt mỏi khi ở trong Hàn Lâm Viện cũng bị cuốn đi.
Hạ Vân Hoàn mở hờ đôi mắt, lười biếng nhướng mi lên, nhìn vào nụ cười trên khóe miệng của Tả Tấn Nguyên.
Chờ nữ nhân này tự đắm chìm trong vui sướng của chính mình một lúc lâu, cho đến khi hắn cảm thấy lưng đau nhức, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

"Đỡ ta."
Toàn thân hắn cứng đờ, nhất thời không thể dùng sức được, đành phải dựa vào nữ nhân này đỡ hắn dậy, xoa bóp tay chân cùng vòng eo đang đau nhức và cứng đờ của hắn, sau đó mới đỡ hắn xuống giường đi qua đi lại.
"Hôm nay Lâm Hạc Hiên có một món ăn mới, ta nghĩ ngươi sẽ thích."
Lâm Hạc Hiên là tửu lầu mà trước kia Hạ Vân Hoàn luôn thích đến, cũng là tửu lầu nổi tiếng nhất ở kinh thành.

Các món ăn mới rất ngon miệng, thích hợp với tình trạng hiện giờ của Hạ Vân Hoàn.
Hạ Vân Hoàn vẫn lười biếng ngồi trên ghế, nhìn nàng gọi người bưng thức ăn nóng lên, cầm lấy đôi đũa bạc cắn một miếng nhỏ, đưa cho hắn ăn.
Nhìn thấy nàng nói nói cười cười, hắn không khỏi nheo mắt nhìn nàng.
"Làm sao vậy?"
Tả Tấn Nguyên cảm thấy mấy ngày nay hắn trở nên thật kỳ quái, luôn thích đột nhiên không lên tiếng, sau đó nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng sởn tóc gáy.
Sau một hồi im lặng, Hạ Vân Hoàn mới nói.
"Động tác của ngươi rất thành thạo.

Nếu không phải biết ngươi chưa từng cưới phu lang, ta còn tưởng rằng là công tử nhà ai có phúc khí như vậy, đáng giá được ngươi hầu hạ nữa."
Lời nói này có thâm ý.  
Nàng cảm nhận được mùi dấm chua ập tới.
"Ngươi đang nói cái gì vậy.

Mau ăn đi, nếu để lạnh sẽ không ngon."
Nàng bình tĩnh mỉm cười, nhưng trong lòng vì lời nói của hắn mà dâng lên cảm giác phức tạp không thể giải thích được.
Rất lâu trước đây, nàng cũng đã trải qua những việc như vậy.


Chỉ là, nàng vĩnh viễn là người thiếu kiên nhẫn, muốn nàng quan tâm, chăm sóc một người từng chút một trong thời gian lâu như vậy, nàng thật sự không làm được.
Đôi mắt nàng xuyên qua Hạ Vân Hoàn nhìn về nơi phía xa.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra nguyên nhân mình quen biết Hứa Hàn Ngọc.
------------------
Trước khi gia nhập giáo phái, trước khi được thăng chức làm trưởng lão, nàng chỉ là một tên côn đồ không có việc làm đàng hoàng ở Đào Hoa trấn, sống được lúc nào hay lúc đó, lì lợm la liếm mà tồn tại, cho đến khi gặp được Hứa Hàn Ngọc.
Lúc đó, nàng nhìn thấy một nam tử mặc bộ quần áo màu đỏ, tay cầm chiếc dù giấy màu hồng phấn, không nhìn rõ bộ dáng, nàng thấy hắn vươn tay về phía mình.

Ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc.
Trong lòng bàn tay hắn có một cái bánh bao được gói bằng giấy dầu.
Hắn nhìn nàng nói một câu.
"Ngươi ăn đi, bằng không sẽ bị chết đói."
Nàng không duỗi tay ra lấy, lúc ấy nàng bị người của sòng bạc đánh đến bầm tím mặt mũi, ngay cả cảm giác muốn sống cũng không có, nàng còn đang chờ trời cao nhanh chóng đưa nàng đi.

Kết quả lại tới một kẻ thích xen vào việc người khác.
Nàng nhếch miệng nở một nụ cười, vết sưng trên mặt còn rất đau, làm cho vẻ mặt nàng trở nên dữ tợn hơn.
Nàng duỗi tay không lấy bánh bao mà chỉ vuốt nhẹ tay hắn một chút.
Khi nàng nhìn kĩ hắn lần nữa, người này đã đi xa.
Lần gặp thứ hai nàng gặp hắn là trong một tình huống xấu hổ.
Nàng đang ở trên mái nhà, người này đang ở trong phòng, khi nàng vô tình nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn, nàng sửng sốt, hắn cũng sửng sốt.
Sở dĩ nàng có thể nhận ra đây là nam tử thích xen vào việc người khác ngày đó, là do nàng nhìn thấy chiếc dù giấy màu hồng phấn và chiếc áo choàng đỏ của hắn.
Nàng ngượng ngùng cười cười, rồi nói.
"Nghe nói công tử nhà này mấy ngày nữa sẽ thành thân, ta đến chúc mừng."
Nàng chỉ muốn đến xem công tử gia lớn lên như thế nào thôi, kết quả không nghĩ tới lại là người này.  
Không đợi hắn nói chuyện, nàng đã sớm chạy trối chết.

Qua mấy ngày, khi ở trong thị trấn nghe được người ta nói công tử gia kia đã xuất giá, gả tới một nhà gia đình giàu có ở kinh thành làm thị lang, không biết tại sao nàng lại có một cảm giác mất mát.  
Khi nàng trở về nhà của mình, lại bị chiếc dù giấy màu hồng phấn trước cửa dọa sợ.
Nàng đá vào cánh cửa mục nát, làm người bên trong hoảng sợ.
Nhìn thấy người đến là nàng, lại mỉm cười miễn cưỡng.
"Là ngươi à."
Nàng hỏi tại sao.

Tại sao lại xuất hiện ở đây.
Không phải nên là ...người này nở nụ cười miễn cưỡng.
"Thân thể của ta đều bị ngươi nhìn hết, làm sao ta còn có thể thành thân? Đã sớm có người đi thay ta rồi."
Hành lý của hắn đã đóng gói xong đặt từng cái một ở trong sân đầy cỏ dại của nàng.
Nàng đột nhiên hiểu ra.

Gia đình giàu có thị phi nhiều, thân phận của hắn cũng không phải con vợ cả, tự nhiên có người đỏ mắt chờ nắm được nhược điểm của hắn.

Hành vi ngày ấy của nàng cũng không có khả năng là không ai nhìn thấy, bọn họ chỉ đang đợi hắn xấu mặt thôi.
Nàng gãi gãi đầu.
Kể từ hôm đó, nàng thực sự định thay đổi triệt để.
Tự nhiên lại nhặt được một phu lang xinh đẹp như vậy, nàng vui vẻ đến mức lúc ngủ còn cười tỉnh.
Lúc đầu nàng đối xử với hắn thực sự rất tốt, hỏi han ân cần.
Chẳng qua, thời gian lâu dần nàng bắt đầu cảm thấy chán ghét.
Chỉ cần là một người có lòng tham thì sẽ không bao giờ hài lòng với tình trạng hiện tại, huống chi đối mặt với một nam nhân đã nhìn đến phiền.
Nghiêm túc mà nói, hắn vẫn là ân nhân của nàng, nhưng nàng lại lấy oán trả ơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.